Sau khi Đường Miểu nói xong, Cát Bang: "Sen* sao?"
*Từ gốc ở đây là 工具人, thường dùng để chỉ một người giúp đỡ người khác mà không cần biết hoặc tự nguyện, không đòi hỏi sự đáp lại về mặt vật chất và kinh tế, luôn giống như một công cụ được sử dụng hoặc do người khác ra lệnh.
Đường Miểu: "..."
Tề Viễn nghe lời Cát Bang nói, vỗ vào đầu cậu ta, nói: "Cái gì mà sen? Đường tiểu thư nói như vậy có nghĩa là cô ấy tin tưởng chúng ta."
Sau khi nói xong, Tề Viễn ngẫm nghĩ tìm từ, nói: "Tin tưởng A Khiếu."
"Đều tin tưởng cả." Đường Miểu cười nói.
"Cô là yêu ai yêu cả đường đi, tin tưởng A Khiếu cho nên mới tin tưởng chúng tôi." Tề Viễn cười nói.
Sau khi nói xong, Tề Viễn tiếp tục nói với Đường Miểu: "Nhưng quyết định của cô là một quyết định tốt.
Đi theo chúng tôi đến lễ hội âm nhạc là đúng.
Hôm nay lúc cô đến nên liên hệ với chúng tôi, để chúng tôi có thể trực tiếp đưa cô vào mà không cần xếp hàng.
Hơn nữa cô còn có thể nghỉ ngơi trong hậu trường, khi bắt đầu chỉ cần đi từ hậu trường ra phía trước đứng là được."
Đối với người hâm mộ âm nhạc mà nói, có thể quen biết ban nhạc là quá thuận tiện.
Tại các lễ hội âm nhạc, lối đi cho ban nhạc và người hâm mộ tham gia lễ hội là khác nhau.
Các thành viên của ban nhạc đều được vào thẳng, ngoại trừ điều này, họ còn có thể nghỉ ngơi trong hậu trường.
Khi khai mạc, họ có thể trực tiếp lên sân khấu, đồng thời có thể xem buổi biểu diễn của lễ hội âm nhạc ở vị trí đẹp nhất dưới sân khấu.
"Vậy à." Đường Miểu gật đầu sau khi nghe Tề Viễn nói.
"Lễ hội âm nhạc tiếp theo cô có thể như vậy." Lâm Diệp nói.
"Cảm ơn." Đường Miểu cười nói.
Khi Đường Miểu cảm ơn, Tề Viễn hỏi: "Ấy, cô đã mua vé cho lễ hội âm nhạc chưa? Nếu mua rồi thì nói hoàn lại tiền.
Khi nào có vé cho lễ hội âm nhạc, chúng ta chỉ cần hỏi người của ban tổ chức là được."
Tề Viễn nói xong, Đường Miểu thế nhưng không đồng ý, lắc đầu nói: "Vé thì thôi đi, vẫn là mua vé ủng hộ mọi người mới được."
"Kỳ thực không sao cả, cô mua vé, tiền vé cũng không đến tay chúng tôi." Sau khi Đường Miểu nói xong, Cát Bang nói như vậy.
Đối với buổi biểu diễn của ban nhạc ở lễ hội âm nhạc, phí xuất hiện đã được tính trước với ban nhạc.
Giá của buổi biểu diễn được thỏa thuận trước khi lễ hội âm nhạc bắt đầu, tiền được thanh toán trực tiếp sau khi biểu diễn.
Về việc ở giữa vé có bán chạy hay không, không liên quan gì đến ban nhạc cả, phí biểu diễn của ban nhạc đã thỏa thuận một lần.
Tuy nhiên như buổi biểu diễn thêm hôm nay hoặc tình huống ký tên theo như ban tổ chức, dù không ghi trong hợp đồng nhưng khi thanh toán tiền phía sau, ban tổ chức sẽ xem xét trả thêm một chút.
Những ban nhạc như Vang Bóng Một Thời hiện tại phí biểu diễn cũng không hề thấp.
Nhìn chung, ban nhạc của họ cho dù dựa vào chi phí biểu diễn cũng đủ nuôi sống ban nhạc.
Đặc biệt là Hạ Khiếu sáng tác bài hát, cũng sẽ có những lợi ích khác trên các nền tảng.
Trong ban nhạc bốn thành viên, mỗi người có sự phân công khác nhau, Hạ Khiếu sáng tác ca khúc còn Tề Viễn thì làm quan hệ công chúng, khối lượng công việc của cả hai lớn hơn một chút.
Tuy nhiên sự phân bổ thu nhập của bốn người luôn đồng đều, mọi người đều chú ý đến ý thức chung của cả ban nhạc, không quá quan tâm đến vấn đề tiền bạc.
Chính vì điều này mà họ chưa bao giờ ký hợp đồng với một công ty quản lý nào.
Mặc dù tiền vé không thể đến tay ban nhạc, nhưng Đường Miểu vẫn không định nhờ họ đến xin vé ban tổ chức.
Vì nghe họ hát nên việc bỏ tiền là lẽ đương nhiên.
Đây là một cuộc trao đổi, Đường Miểu không muốn chỉ đơn giản là nghe hát.
Đối với cô, chỉ cần có thể theo dõi họ trong hai lễ hội âm nhạc tiếp theo là được.
Sau cuộc trao đổi như vậy, mối quan hệ của Đường Miểu với mấy người trong Vang Bóng Một Thời cũng đã thân thiết hơn một chút.
Mặc dù mấy người họ còn trẻ nhưng thế giới tinh thần của họ rất trưởng thành.
Tề Viễn thì không cần phải nói, Lâm Diệp cũng rất ổn định, Cát Bang tuy còn nhỏ đôi khi không biết cách nói chuyện, nhưng cũng rất đáng yêu.
Đường Miểu rất thích họ.
Vào một đêm mùa hè, trước một quán ăn khuya, trò chuyện với vài nhạc công trẻ về các ban nhạc và lễ hội âm nhạc, luôn cảm thấy rằng suy nghĩ của họ cũng có thể bay tự do theo suy nghĩ của cô.
Ăn được một lúc, Đường Miểu nhìn chai bia của mấy người họ, rốt cuộc không kìm lòng được, cầm một chai bia qua.
"A, cô muốn uống à?"
Tề Viễn ngạc nhiên liếc nhìn cô sau khi Đường Miểu cầm chai bia tới.
Khi anh ta nói câu này, Lâm Diệp và Cát Bang bên cạnh anh ta cũng nhìn sang.
Đường Miểu cầm lấy chai bia, mở nắp chai, hơi lạnh của bia xuyên qua lòng bàn tay xộc thẳng vào đáy lòng khiến đêm hè sảng khoái hơn.
"Tôi nhìn mọi người uống rất ngon, cũng muốn uống thử." Đường Miểu nói.
Đường Miểu lúc đầu không định uống.
Lúc đầu cô không quen với mọi người, uống rượu cũng không được tốt lắm.
Thứ hai, cô không nghiện rượu đến mức phải uống.
Nhưng bây giờ, sau khi nói chuyện với mấy người họ, Đường Miểu cảm thấy họ có tính cách rất tốt, hẳn có lẽ sẽ không ngại cô uống rượu với họ.
Thêm vào đó, vào một đêm mùa hè như thế này, dưới tán cây như thế này, với rất nhiều bạn bè xung quanh, thật tuyệt vời với một cốc bia lạnh.
Đường Miểu là một cô gái.
Mấy người họ không định để cô uống bia, nhưng cô đã chủ động muốn uống, họ cũng không thể ngăn cản cô.
Mặc dù cô đang ở bên ngoài, bốn người họ vẫn ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi nghe Đường Miểu nói xong, Tề Viễn cười nói: "Muốn uống thì cứ uống, tùy ý.
Uống xong chúng tôi đưa cô về."
Khi Tề Viễn nói xong, Đường Miểu cũng cười.
Cô uống hết nước cam trong ly, trực tiếp rót bia vào ly.
Sau khi rót vào, bọt bia hơi tràn dọc theo ly, Đường Miểu ngừng rót, uống một hớp trong ly.
Đường Miểu thật sự không hay uống.
Nhưng không phải cô không uống được, ngược lại tửu lượng của cô cũng không tệ.
Trước đây khi ở Nam Thành, thỉnh thoảng mệt mỏi, cô sẽ lấy một ít bia uống, để có thể nghỉ ngơi và ngủ ngon hơn.
Cô đã uống nhiều loại bia, về cơ bản đã nếm qua tất cả các loại bia trên thị trường, và cô có khả năng đánh giá cao nhất định về bia.
Uống xong ly bia này, Đường Miểu nhướng mày.
"Ngon đúng không?" Tề Viễn cười hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt của cô.
"Ừm." Đường Miểu gật đầu, "Xác thực không tồi."
Vị của loại bia này không nặng lắm, có mùi mạch nha rất thơm, vị cũng rất êm dịu, men theo yết hầu, một cổ lạnh lẽo rót vào thân thể, vô cùng mát mẻ thơm ngon.
Sau khi Đường Miểu nói xong với Tề Viễn lại uống một hớp, lần này uống cạn nửa ly.
Trong khi cô đang uống bia, Hạ Khiếu, người đang ăn bên cạnh, đã liếc nhìn cô.
Nhận thức được ánh mắt của anh, Đường Miểu nhìn anh.
Hạ Khiếu nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh, chỉ khi cô nhìn sang, anh chỉ ly bia trên tay cô.
"Uống vừa phải thôi." Hạ Khiếu nói.
Khi Hạ Khiếu nhắc nhở như vậy, Đường Miểu chỉ cười với anh.
Lần trước cô ở nhà Hạ Khiếu vì say rượu.
Nhưng hôm nay sẽ không, họ ở trong một khách sạn, thẻ phòng không phải chìa khóa, nếu làm mất có thể nhờ lễ tân đưa cho.
Hơn nữa...
"Tửu lượng của tôi có thể." Đường Miểu nói với Hạ Khiếu.
Lần trước khi cô say rượu, là do bị Khâu Vũ tính toán, uống bảy tám ly khi chơi trò chơi mới say.
Lần này cô tự mình uống, cô có thể kiểm soát được mình đã uống bao nhiêu, sẽ không để mình say.
Sau khi nghe Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liếc cô một cái.
Anh không nói, dù sao cũng không biết có nên tin cô hay không, cuối cùng anh nhìn đi chỗ khác, tiếp tục ăn thức ăn của mình.
...
Đường Miểu thật sự không uống quá nhiều.
Loại bia này thực sự rất phù hợp với bữa ăn khuya, nhưng Đường Miểu chỉ uống một chai rưỡi liền không uống thêm.
Cô có thể uống gần ba chai bia, một chai rưỡi không khiến cô bị tê liệt vì rượu.
Cô uống ít đi một chút không phải vì sợ uống nhiều.
Mà là vì không muốn bản thân say, đến lúc đó sẽ phải làm phiền bốn người họ.
Mấy người ngồi ở quán ăn khuya dưới tán cây, ăn uống thế này, có rượu vào, tinh thần Đường Miểu cũng thả lỏng không ít.
Đến một giờ sáng, họ cũng đã ăn gần xong, cùng nhau lên xe trở về khách sạn.
Tài xế lôi kéo đưa mấy người họ trở lại khách sạn.
Xe dừng ở lối vào khách sạn như thường lệ, mấy người bước xuống xe, gió đêm kéo theo mùi cây cối ẩm thấp.
Tề Viễn xuống xe nhảy xuống đất hai lần, hôm nay uống nhiều, hiện tại hơi say.
Nhưng dù có hơi say, Tề Viễn vẫn như cũ tích thủy bất lậu*.
Sau khi nhảy xong, anh ta nhìn Hạ Khiếu đã đi xuống từ cửa sau, nói với anh: "Cậu đưa Đường tiểu thư về phòng đi."
*Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài.
(Nguồn: Hoa Ca)
Đường Miểu đi xuống phía sau Hạ Khiếu, nghe xong lời của Tề Viễn, Đường Miểu vội vàng xua tay nói: "Không cần, tôi không sao."
Đường Miểu đứng ở nơi đó, vẻ mặt và ánh mắt rõ ràng, cũng không có biểu hiện say.
Nhưng không say thì không say, đã giờ này, dù là khách sạn cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu nói: "Đi thôi."
Đường Miểu vốn đã từ chối đề nghị của Tề Viễn, nhưng Hạ Khiếu rõ ràng không quan tâm đến đề nghị của cô.
Lúc đó cô ở quán ăn khuya đã nói đi theo buổi biểu diễn của họ, bởi vì cô biết Hạ Khiếu nên rất an toàn và tiện lợi.
Mà bây giờ, dù là ở khách sạn, Hạ Khiếu đương nhiên phải đưa cô tới cửa phòng để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu liếc mắt nhìn Hạ Khiếu trước mặt.
Cô không từ chối, gật đầu nói.
"Được."
...
Đường Miểu và Hạ Khiếu không ở cùng một tầng.
Mặc dù người hâm mộ âm nhạc có khả năng tuyệt vời để tìm ra khách sạn mà các thành viên ban nhạc đang ở, nhưng sẽ là quá viển vông và bất hợp pháp nếu thực sự tìm ra phòng họ đang ở.
Vì vậy, khi Đường Miểu biết Hạ Khiếu và những người khác đang ở khách sạn này, cô đã đặt phòng suite tốt nhất trong khách sạn.
Phòng của cô ở tầng trên của khách sạn, Đường Miểu và Hạ Khiếu cùng đi thang máy với Tề Viễn.
Sau khi thang máy đến tầng khách sạn nơi ban nhạc ở, ba người Tề Viễn đi ra trước, còn Đường Miểu và Hạ Khiếu tiếp tục đi thang máy cùng nhau.
Thang máy trong khách sạn rất lớn.
Dọn dẹp rất sạch sẽ và trang trí đẹp.
Trong thang máy có một màn hình với hình ảnh quảng cáo của khách sạn, trên cao sáng rực phản chiếu bóng dáng của hai người trong thang máy.
Đường Miểu đứng ở bên trong thang máy nhìn Hạ Khiếu đang đứng trước mặt mình, trong chốc lát, cô cảm thấy như thể hai người đã trở về nhà.
Khi họ ở nhà, cả hai cũng sẽ gặp nhau trong thang máy.
Sau đó hai người cùng nhau đi thang máy, rồi ra thang máy, chào tạm biệt ở cửa rồi từng người vào nhà.
Nhưng lần này thì khác, Hạ Khiếu lần này chỉ đưa cô đến trước cửa phòng, sau khi đưa đến thì anh rời đi, không sống bên cạnh cô nữa.
Đường Miểu đứng trong thang máy, xuất thần nhìn bóng lưng của Hạ Khiếu.
Ngay khi cô đang phân tâm, thang máy dừng lại ở tầng nơi phòng của cô, mở cửa.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, Hạ Khiếu nhấc chân bước ra ngoài.
Nhìn thấy hành động của Hạ Khiếu, Đường Miểu theo anh ra khỏi thang máy, đi vào hành lang khách sạn.
Sau khi thang máy đưa họ lên tầng của mình, không mất bao lâu, cửa thang máy đóng lại, rồi đi xuống rời đi.
Tiếng thang máy càng ngày càng nhỏ dần cùng với chuyến tầng lầu hạ xuống, hành lang dài đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Lúc này, hầu như tất cả những người ở trong khách sạn đều đã ngủ.
Cửa phòng khách sạn hai bên hành lang đều đóng, đèn "Không làm phiền" phía trên cũng bật sáng.
Hành lang dài trong nháy mắt dường như không thể nhìn thấy được, sàn nhà được trải thảm lộng lẫy và nặng nề, khi đi trên đó không hề phát ra tiếng động.
Đường Miểu đi theo sau lưng Hạ Khiếu, giẫm vào chỗ anh bước đi, đi được một lúc, trên hành lang vang lên giọng nói của Hạ Khiếu.
"Cô ở phòng nào?"
Giọng nói của người đàn ông vang lên trên hành lang trống trải, giọng nói anh rõ ràng, nhưng buổi tối hôm nay anh biểu diễn cả đêm, lúc trở về ngữ khí có chút khàn khàn.
Sau khi ăn và uống nhiều nước như vậy, nó đã từ từ hồi phục.
Chỉ là khi nói, giọng điệu vẫn trầm thấp, tựa hồ không muốn quấy rầy người khác, lại có vẻ không muốn dùng giọng nói.
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh.
Khi anh hỏi cô, Hạ Khiếu cũng quay lại nhìn cô.
Chỉ là hành động của anh rất tùy ý, giống như lịch sự, nhìn vào mắt người khác khi đặt câu hỏi.
Sau khi Đường Miểu nhìn sang, con ngươi màu nâu của anh phản chiếu bóng dáng cô, ánh mắt tĩnh lặng như cũ, như biển dưới ánh trăng.
"3816." Đường Miểu nói
3816 là ở góc xa hành lang, Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu nhìn lại số phòng, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi Hạ Khiếu đi về phía trước, Đường Miểu cúi đầu đi theo anh.
Không lâu sau, cả hai bước đến cửa căn phòng số 3816.
Khi đến cửa phòng, Hạ Khiếu tự động ngừng ở một bên cửa phòng, nhìn Đường Miểu.
Sau khi Đường Miểu nhìn sang, cô lấy thẻ phòng từ trong túi ra.
Sau khi lấy thẻ phòng, Đường Miểu cúi đầu, đặt thẻ phòng vào khu vực quẹt thẻ.
Có một tiếng bíp, khóa cửa phòng được mở theo động tác quẹt thẻ phòng.
Ngay khi thẻ phòng mở khóa cửa, Đường Miểu đặt tay lên nắm cửa nói với Hạ Khiếu.
"Rất xin lỗi."
Sau khi Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu cúi đầu nhìn cô.
Khi anh nhìn sang, Đường Miểu cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt hai người giao nhau, Đường Miểu nhẹ cười với anh.
Đường Miểu cảm thấy mình nên xin lỗi Hạ Khiếu.
Cô quá chủ quan.
Giống như khi bọn họ ở quán ăn tối nay, Đường Miểu và Tề Viễn bọn họ nói chuyện, nói rằng chính cô đuổi theo bọn họ tới, mà đuổi theo ban nhạc là bởi vì có Hạ Khiếu, như vậy sẽ thuận tiện và an toàn hơn.
Cô đuổi theo đến đây, sau khi nhìn thấy Hạ Khiếu, cũng thực sự cảm thấy thoải mái.
Cô sinh ra bản năng của một chú chim non đối với Hạ Khiếu.
Nhưng còn Hạ Khiếu?
Hạ Khiếu có thể không thích, và anh cũng không cần thiết phải chấp nhận bản năng chú chim non của cô đối với anh.
Cô chỉ là hàng xóm của anh.
Theo quan điểm của Hạ Khiếu, hai người đều ở Hoài Thành, anh thấy cô mới đến Hoài Thành, nếu gặp khó khăn gì sẽ giúp đỡ.
Nhưng bây giờ, anh không còn ở Hoài Thành nữa, anh đến các thành phố khác để biểu diễn, buổi tối biểu diễn hơn một tiếng, giọng nói khàn khàn, sau khi biểu diễn đi ăn cơm, còn không thể uống bia để thư giãn, chỉ có thể uống nước.
Vốn dĩ anh đã mệt, mà "phiền phức" là cô lại đi theo anh.
Sau khi cô đến, anh thậm chí không thể về phòng nghỉ ngơi sau khi ăn, phải đưa cô về trước để đảm bảo an toàn cho cô ở chỗ của anh.
Hành vi của cô khiến cô trở thành trách nhiệm của anh.
Hơn nữa trách nhiệm này không phải anh muốn, chính cô là người đuổi theo.
Những gì cô làm thực ra có chút ích kỷ, giống như bắt cóc lòng tốt của Hạ Khiếu vậy.
Cảm giác này ngay từ đầu đã không có, bây giờ cũng không.
Mà là sau khi ăn tối với đám người Tề Viễn, nói xong chủ đề đó, Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu bên cạnh, mới từng chút một xuất hiện.
Khi mấy người họ trở lại khách sạn, Tề Viễn yêu cầu Hạ Khiếu đưa cô trở lại phòng, loại tội lỗi bắt cóc lòng tốt của người khác từng chút lại được phóng đại lên.
Đường Miểu cảm thấy rất có lỗi.
Đồng thời, cô không cảm thấy rằng nói lời xin lỗi sẽ giải quyết được bất cứ điều gì.
Sau khi cô và Hạ Khiếu nhìn nhau, cô mỉm cười với Hạ Khiếu.
"Ngày mai tôi sẽ không đi cùng mọi người đến Phổ Thành nữa, tôi sẽ trở về Hoài Thành, cho nên..."
Đường Miểu quyết định tự mình giải quyết rắc rối này.
Vốn dĩ cô muốn đi ra ngoài để theo dõi lễ hội âm nhạc, hôm nay theo đuổi một chương trình như vậy, có thể coi là giấc mơ thành hiện thực.
Cô cũng đã nhìn thấy Hạ Khiếu và ăn tối cùng nhau, cũng gần giống như vậy.
Phía sau còn có hai lễ hội âm nhạc sắp diễn ra, cô sẽ không đi cùng họ, nếu không sẽ gây phiền phức cho họ.
Đường Miểu nói về sự sắp xếp của cô theo cách này, trong khi cô đang nói chuyện, Hạ Khiếu chỉ bình tĩnh nhìn cô, trước khi cô nói xong, Hạ Khiếu đã hỏi.
"Ngón tay thế nào?"
Lông mi Đường Miểu run lên.
Trong buổi ký tặng, Tề Viễn và những người khác đã hỏi cô tại sao lại đến lễ hội, cô nói rằng ngón tay của cô hơi khó chịu, vừa vặn xin nghỉ mấy ngày tới đây.
Lúc đó chủ đề bàn tán rất nhanh, sau khi cô nói xong, vài thành viên trong ban nhạc cũng không để ý, chỉ cười cho qua.
Hạ Khiếu đang ký tặng trong khi họ trò chuyện, anh thậm chí còn không tham gia vào chủ đề này.
Nhưng anh đã lắng nghe.
Anh cũng nhớ kỹ.
Đường Miểu ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu đang ở trước mặt, anh vẫn đang nhìn cô, đôi mắt của anh thật sự rất đẹp, dưới ánh đèn của khách sạn, chúng rất rõ ràng và sáng sủa, Đường Miểu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô.
Ngực cô kèm theo những gì anh nói, giống như một bông hoa nổ tung ngay lập tức, máu lan đến toàn thân cô, cảm xúc của cô được phóng đại ngay lập tức.
Cô ngước nhìn Hạ Khiếu.
Nhìn một hồi, cô lại cúi đầu liếc mắt nhìn mũi chân.
Sau khi nhìn lướt qua mũi chân, Đường Miểu ngẩng đầu, đồng thời giơ tay lên, đặt ở trước mặt Hạ Khiếu.
"Cậu nhìn nè." Đường Miểu nói nhỏ.
"Sưng hết cả rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...