Lời nói của Hàn Thủ Nghĩa khiến Du Nhiên Nhiên yên tâm, nàng thực sự sợ cha mình là một người hiếu thảo ngu ngốc.
Nói đến cái kia, Vương thị chỉ vì nửa củ khoai tây mà đã giết chết nguyên chủ, dạng người này Du Nhiên thật đúng là không muốn đem đồ vật cho nàng ta ăn.
Nghiêm thị nghe xong lời nói của chồng cũng cao hứng, xem ra lần này trượng phu thật sự buồn lòng, như vậy cũng tốt, chia ra, mặc kệ cuộc sống sau này tốt hay xấu, đều có thể tự mình làm chủ, thời gian này cũng sẽ có hi vọng.
Nghĩ tới đây liền cười, sờ lên đầu nữ nhi rồi nói: “Một hồi tìm một chỗ nương nướng khoai tây cho các con ăn.”
Nghĩ rằng trong thời gian ngắn sẽ có thể ăn được món khoai tây nướng thơm ngon, cả nhà đều rất vui vẻ, vô thức tăng tốc độ.
Khi trời vừa tối, gia đình đã đuổi kịp đội ngũ chạy nạn.
Người dân đang nghỉ ngơi tại một ngôi làng bỏ hoang, ngôi làng này đã bị bỏ hoang từ lâu, hầu như không còn ngôi nhà nào nguyên vẹn, mái hiên và tường đổ nát khắp nơi, nhiều ngôi nhà đàng hoàng đã có người ở nên gia đình họ không còn cách nào khác là phải tiếp tục đi bộ vào làng.
Trong lúc đó thấy được nhóm người Hàn gia lão thái gia chiếm cứ một phòng ở tốt, còn không đợi người một nhà đi chào hỏi thì đã nghe thấy được giọng nói the thé của con dâu lão tam: “Này, đã chia nhà ra rồi còn muốn tới đây ăn nhờ ở đậu, cha nương về sau muốn ta và lão tam nuôi sống, nhưng mà không có kêu các ngươi đưa một văn tiền dưỡng lão nào, các ngươi thế mà còn có mặt mũi tới ăn chực.”
Du Nhiên nhìn khuôn mặt chanh chua kia của tam thẩm, lại nhìn thấy không ít người đều đưa đầu nhìn về phía này, nếu không giải thích một chút người ngoài còn tưởng rằng cha nương mình bất hiếu, ở thời đại này bất hiếu là đại sự.
Nghĩ tới đây Du Nhiên vội vàng đổi lại biểu cảm lã chã khóc nói lớn tiếng: “Tam thẩm nói lời này là có ý gì, lúc gia nãi phân gia, đã cho đại bá cùng tam thúc bạc, còn nói chẳng phân biệt được bạc nhà cháu, coi như là cha mẹ cháu đem bạc cho gia nãi dưỡng lão.
Cha cháu những năm này ở y quán trên trấn khám bệnh, mỗi tháng nhận được một lượng nhưng mà một lượng cũng không ít, tất cả đều giao cho nãi nãi, tam thẩm bây giờ nói cha mẹ cháu không cho gia nãi tiền dưỡng lão là có ý gì, chẳng lẽ nãi nãi là gạt chúng cháu?” Âm thanh thản nhiên không nhỏ, dường như người xem náo nhiệt xung quanh đều có thể nghe rõ ràng.
Sau khi nghe điều này, một số người cùng làng với Hàn gia bước ra nói: "Không phải sao, một lượng một tháng là rất nhiều tiền.
Nhà ai mà cho tiền dưỡng lão nhiều như vậy?"
“Không phải sao, đều là nhi tử giống nhau, phân gia tại sao có thể một đồng cũng không cho, như này muốn người một nhà về sau sống như thế nào, chưa thấy cha mẹ nào nhẫn tâm như vậy, cũng không biết phải ruột thịt hay không?”
Đủ loại bình luận khiến sắc mặt Vương thị thay đổi, từ khi nào tiểu nha đầu này lại trở nên ăn nói sắc bén như vậy? Vương thị vốn chưa bao giờ chịu thua, tức giận đến mức muốn đánh người: "Nha đầu chết tiệt này, tiền của nhà ai mà không đưa cho người già khi gia đình phân gia? Tại sao ngươi không nói là gia gia nãi nãi còn chu cấp cho gia đình ngươi ăn uống?"
Thấy Vương thị muốn động thủ, Nghiêm thị nhanh chóng bảo hộ nữ nhi ở sau lưng.
“Đệ muội, trước mấy ngày ngươi thản nhiên đánh vỡ đầu Du Nhiên, ta và nhị ca ngươi đều không nói gì, nếu bây giờ còn dám đụng đến nữ nhi của ta, cũng đừng trách ta liều mạng với ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...