37
Hoàng hôn, căn phòng như một chiếc ly thủy tinh sáng bừng dưới ánh chiều tà.
Cạnh giường rải rác quần áo bị lâm Phục tiện tay ném và mấy cái bao cao su dùng rồi, điều hòa chỉnh nhiệt rất ấm, khiến bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp ái muội rõ rệt hơn hẳn.
Tô Cùng nằm nghiêng trong lòng Lâm Phục, bị dày vò đến kiệt sức thiếp ngủ, cần cổ, vai và xương đòn trắng nõn đầy dấu hôn đậm đậm nhạt nhạt. Vốn phải là cảnh tượng đầy sắc dục, nhưng khuôn mặt say ngủ ngây thơ đáng yêu của Tô Cùng và ánh mắt dịu dàng ngậm ý cười của Lâm Phục khiến tất cả chỉ còn là ấm áp.
Lâm Phục cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tô Cùng.
Tô Cùng mơ màng mở mắt, vẫn chưa tỉnh lắm, nhìn ra hoàng hôn ngoài cửa sổ, lơ mơ hỏi: “Mặt trời còn kìa… Em ngủ bao lâu rồi?”
Lâm Phục bình tĩnh đáp: “Hai mươi bốn tiếng.”
Tô Cùng tròn mắt, “Lâu vậy sao?”
“Bé ngốc.” Lâm Phục bật cười, “Thật ra mới mười phút thôi.”
Tô Cùng ngu ngơ gãi đầu, tỉnh táo hơn nhiều.
Như sợ vừa rồi chỉ là một giấc mơ, cậu nhấc chăn lên nhìn nhìn vào trong, thấy rõ cảnh tượng trong chăn rồi thì mặt đỏ bừng, vùi đầu vào ngực Lâm Phục, hạnh phúc thầm thì: “Chúng ta thật sự đã… ấy rồi.”
“Có phải tưởng tượng rất nhiều lần rồi không?” Ngón tay Lâm Phục quấn lấy lọn tóc Tô Cùng, vừa nghịch vừa trêu.
Tô Cùng hừ hừ mấy tiếng, không trả lời.
Lâm Phục nhất định không tha, “Hửm?”
“Phải…” Tô Cùng đành phải thật thà thừa nhận, “Tưởng tượng rất nhiều lần rồi…”
Lâm Phục hít sâu, suýt chút lại cứng, nhưng sợ Tô Cùng không chịu nổi, Lâm Phục tức tốc kiềm chế thú tính bên trong, xoa xoa sau eo Tô Cùng, ân cần hỏi: “Đau lắm không?”
Tô Cùng thành thật lắc đầu, “Không đau… Hơi mỏi chút thôi, thể chất của em khác nhân loại, không cần lo cho em.”
… Tắm rửa kiếm gì bỏ bụng rồi tối làm tiếp, sếp Lâm sục sôi nghĩ.
Hứng nước ấm vào bồn tắm cao su, Lâm Phục bế Tô Cùng trần trụi ra khỏi chăn trong tiếng kháng nghị của cậu, thả vào bồn, rồi lập tức vào theo, bồn tắm đột nhiên phải chứa hai người lớn, nước đổ rào rào ra ngoài gần nửa bồn, thấy mặt Lâm Phục kì ra thấy rõ Tô Cùng cũng không nhịn được cười.
Phòng tắm hơi nước lượn lờ, không khí ấm áp, hai người cầm ngâm nước, âu âu yếm yếm tâm tình.
“Anh muốn hỏi em một chuyện…” Lâm Phục vuốt mái tóc ướt ra sau, hàng mi và lông mày thấp nước đen hơn cả bình thường, khiến anh cũng anh tuấn hơn nhiều.
Tô Cùng mắt sáng quắc nhìn gương mặt mà thấy bao nhiêu lần cũng không chán, như con chó con mừng rỡ bảo: “Anh hỏi đi.”
Lâm Phục cười cười như không để ý lắm, hắng giọng hỏi nhỏ: “Em là thần tiên bất tử bất lão… Vậy sau này anh già rồi, em sẽ làm sao?”
Tô Cùng đáp rất nhanh, như đã tập trước trong lòng vô số lần, giọng nhẹ nhàng mà kiên định: “Em không có cách nào khiến anh bất lão, nhưng… em sẽ già đi với anh.”
Thần tiên có thể khống chế xác thịt của mình trong một mức độ nhất định, cải lão hoàn đồng, hoặc đi ngược thời gian, nhưng người phàm thì không sao làm được.
Trái tim Lâm Phục bỗng chốc như được ánh mắt của Tô Cùng thanh tẩy sạch sẽ, mềm mại sáng trong.
“Chắc anh còn định hỏi…” Tô Cùng hỏi thay Lâm Phục câu còn lại, “nếu anh chết, em sẽ làm sao, đúng không?”
“… Ừm.” Lâm Phục gật đầu thật nhẹ, gần như không thấy được.
Tô Cùng rướn tới ghé vào tai Lâm Phục, ấp tay trên tai anh, thì thầm như trẻ con bàn chuyện hư hỏng: “Len lén nói cho anh biết, em có người quen bên dưới.”
Mày Lâm Phục giật giật: …
Tô Cùng hơi đắc ý, còn cười xấu xa, “Khi nào anh xuống đó đến cầu Nại Hà thì nói với Mạnh Bà là quen em, vậy thì không cần phải uống canh, sẽ nhớ hết được mọi chuyện của đời này.”
“… Thật sao?” Lâm Phục vẫn không dám tin những truyền thuyết mình nghe khi còn nhỏ đều là thật.
“Đương nhiên thật rồi.” Tô Cùng lo lắng, “ Vậy nên anh đừng suy nghĩ mấy chuyện này, anh đầu thai, em vẫn sẽ tìm anh.”
“… Ừm.” Lâm Phục để tay sau cổ Tô Cùng, kéo cậu lại gần mình, hôn nhẹ lên môi cậu, rồi bắt đầu tưởng tượng đủ thứ chuyện như nói đùa: “Vậy trước khi chết, anh quyên tặng một nửa tài sản, nửa còn lại đổi thành vàng, kiếm chỗ chôn, đời sau mình đào lên xài.”
Tô Cùng sửng sốt, khen: “Anh thông minh quá…”
Lâm Phục buồn cười xoa đầu cậu, “Đương nhiên, ông xã em trẻ tuổi thế này đã là tổng giám đốc, còn chẳng phải nhờ…”
Tô Cùng nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái.
Lâm Phục xa xôi nói: “Nhờ ba anh là chủ tịch à.”
Tô Cùng cười phụt.
“Một lý do nữa là… vì em.” Lâm Phục đỡ má Tô Cùng lên, cụng trán vào trán cậu, “Vì em đã chịu thay mọi vận rủi của anh rồi.”
Tô Cùng mím môi, vuốt vuốt mặt Lâm Phục, nhẹ giọng nói: “Chúng ta hứa với nhau, kiếp sau em lại đi tìm anh, đến lúc đó, em biến nhỏ lại cùng anh, chúng ta cùng đi nhà trẻ, cùng lên tiểu học, cùng lên cấp hai, cùng lên cấp ba…”
“Ừm.” Lâm Phục thuận thế nắm chặt tay cậu, kéo đến bên môi cọ cọ, “Đời sau chúng ta bắt đầu yêu đương từ nhà trẻ.”
Tô Cùng gật đầu thật mạnh, “Ừm!”
Thì ra chuyện lãng mạn nhất trên thế giới này, ngoài cùng nhau già đi, còn là cùng nhau nhỏ lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...