Thần Mộ

Thần Nam chỉ biết lần phong ba huyết chiến này tại Sở quốc và Tấn quốc sẽ rất ầm ỹ, chứ không hề biết đã làm chấn động cả giới tu luyện. Thần Nam cũng không hề biết bây giờ hắn đang là một nhân vật trung tâm.

Khi Thần Nam sắp đưa Tiểu Thần Hi rời khỏi nơi này. Tiểu Thần Hi tỏ vẻ không nỡ, cô bé ngẩng đầu lay cánh tay của Thần Nam nói: "Ca ca, tại sao chúng ta lại cứ phải ra bên ngoài. Người ở bên ngoài xấu như vậy, chúng ta không đi được không?"

Thần Nam trong lòng có chút giật mình. Hắn cho rằng trong lòng Tiểu Thần Hi không lưu lại chút bóng đen nào, nhưng lúc này xem ra cảnh tượng khốc liệt ngày hôm đó vẫn còn để lại trong lòng cô bé ấn tượng khó có thể xóa mờ được. Muốn xóa tan đi những ấn tượng xấu trong lòng cô bé có lẽ phải cần một khoảng thời gian.

Hắn kéo tay Tiểu Thần Hi ngồi xuống một phiến đá xanh, nói: "Thế giới này lớn như vậy, chắc chắn rằng loại người nào cũng có. Có một số người tâm tính ác độc vô cùng. Nhưng tuyệt đối đại đa số mọi người vẫn rất lương thiện, tốt bụng. Lần trước chỉ là ngoại lệ, lần này sau khi ra đi muội có thể phát hiện ra rất nhiều điều đẹp đẽ!"

Tiểu Thần Hi nghiêng đầu nói: "Thật vậy không? Đại đa số mọi người đều vô cùng lương thiện sao?"

Thần Nam cười nói: "Thật, lần trước chỉ là ngoại lệ!"

Thần Hi nghiêm túc nói: "Nhưng mà.... Trong lần ngoại lệ trước, tại sao muội lại nhìn thấy nhiều người xấu như vậy?"


Tiểu Thần Hi tỏ ra vẫn không muốn rời khỏi ngọn núi này. Thần Nam suy nghĩ xem làm thế nào để gỡ bỏ khúc mắc trong lòng cô bé.

"Chà! Nói thế nào nhỉ! Chính nghĩa và tà ác luôn cùng tồn tại với nhau, giống như có ban ngày và ban đêm. Có một số thứ chẳng có cách nào để loại bỏ cả. Muội xem, mặt trời chiếu sáng chói mắt như vậy nhưng ở một góc nào đó vẫn có những bóng đen. Đây chính là những quy luật của tự nhiên, thường có những mặt đối lập. Cuộc sống cũng phức tạp như vậy, nhưng muội không thể trốn tránh được..." Thần Nam nói tới khô hết cả miệng, cuối cùng không biết đã bỏ ra biết bao công sức mới có thể khiến đứa trẻ quá già dặn Tiểu Thần Hi này mỉm cười.

Tiểu Thần Hi nhảy cẫng lên nói: "Thần Hi muốn làm một tia sáng mặt trời vui vẻ!"

Tiểu Long đưa Thần Nam và Tiểu Thần Hi bay qua bầu trời Sở quốc nhằm hướng Tự Do chi thành bay tới. Dọc đường đi Tiểu Thần Hi quan sát cảnh vật nhanh chóng lùi lại phía sau dưới mặt đất, những tiếng cười, tiếng trầm trồ không ngớt.

Rất nhanh, một rồng và hai người đã rời xa biên giới Sở quốc, tới Thập vạn đại sơn của vùng trung bộ của Thiên Nguyên đại lục. Những dãy núi trùng điệp trải dài tới tận chân trời. Cảnh sắc ở những vùng đất khác nhau cũng không giống nhau, có dãy núi hình dạng giống như được gọt dũa, vô cùng nhọn và dốc đứng, thế núi vô cùng hiểm trở, khiến cho người ta phải trầm trồ là công trình thần kỳ của chiếc quỷ phủ của tự nhiên. Có những dãy núi kéo dài êm đềm, cảnh sắc tươi đẹp, đỉnh núi xanh tươi, u cốc thu hút lòng người

Lúc cách Tự Do chi thành khoảng trăm dặm, Thần Nam đột nhiên cảm thấy trước ngực nóng bừng. Hắn vội vàng đưa tay vào trong ngực. Vật phát nhiệt chính là Cổ Thần di bảo ngọc Như Ý đeo trước ngực hắn.

Lúc này miếng ngọc Như Ý lấp lánh trong suốt đang phát ra ánh sáng thánh khiết nhẹ nhàng, lờ mờ có một làn sóng dao động truyền ra.

Tiểu Thần Hi hiếu kỳ hỏi: "Ca ca, thứ này là vật gì?" Vừa nói cô bé vừa lấy tay cầm lấy miếng ngọc như ý, nhưng đột nhiên cô bé kêu lên: "Ái cha! Nóng quá!"

Thần Nam vội vàng cầm lấy. Đối với thứ Cổ Thần di bảo thần bí khó đoán biết này, hắn không dám để Tiểu Thần Hi tùy tiện động vào. Lúc này Long Bảo Bảo dường như cảm nhận thấy điều gì, nó quay cái đầu đồ sộ lại nhìn. Khi nhìn thấy ánh sáng thần thánh phát ra từ miếng ngọc Như Ý, người nó rung lên, tỏ ra vẻ hơi sợ hãi, cảnh giác quan sát Cổ Thần di bảo.

Thần Nam vô cùng ngạc nhiên. Hổ vương Tiểu Ngọc lúc nhìn thấy miếng ngọc Như Ý này cũng vô cùng sợ hãi, Long Bảo Bảo lúc này mặc dù không sợ hãi đến mức như vậy nhưng cũng tỏ ra có chút bất an, thần bảo này rốt cuộc có bí mật gì đây?

Trên không trung gió rất lớn, Thần Nam lớn tiếng hỏi: "Long Bảo Bảo ngươi có biết lai lịch của miếng ngọc Như Ý này không?"

Tiểu Long lắc đầu, vừa bay vừa không ngừng quay đầu lại cảnh giác quan sát.


"Vậy tại sao ngươi lại tỏ ra vẻ phòng bị như vậy?"

Lần này Long Bảo Bảo bắt đầu kêu khẽ " Y... y... ya... ya..." đồng thời đưa hai vuốt phía trước không ngừng ra hiệu, vẻ mặt kết hợp với những biểu cảm rất sinh động.

Do đã sống cùng Tiểu Long một thời gian, Thần Nam dần dần có thể giao tiếp đơn giản với nó. Lúc này nhìn những biểu hiện theo phong cách rồng của nó và những động tác của hai vuốt, Thần Nam hiểu được sơ qua ý của nó.

Nó đang nói với Thần Nam rằng, nó từ trước tới giờ chưa nhìn thấy miếng ngọc Như Ý này, nhưng nó có thể cảm nhận thấy sự đáng sợ của miếng ngọc, bên trong miếng ngọc dường như có một sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Lúc này miếng ngọc Như Ý càng ngày càng nóng. Ánh sáng cũng càng ngày càng sáng rực rỡ. Tiểu Thần Hi cũng càng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ. Cô bé muốn sờ vào nhưng lại có chút sợ hãi, nói: "Ca ca đây rốt cuộc là thứ gì? Tại sao muội lại cảm thấy bên trong dường như có tiếng người đang kêu gọi?"

"Hả?" Thần Nam ngạc nhiên vô cùng, vội vàng hỏi: "Muội nghe thấy gì?"

Tiểu Thần Hi ngừng lại một lát nói: "Nghe không rõ, hình như là tiếng một người con gái!"

Thần Nam kinh ngạc vô cùng. Thần Hi đã nghe thấy giọng của một người con gái, điều này nói lên cái gì? Trong ngọc Như Ý quả thật có một người con gái sao? Điều này thật hoang đường! Đồng thời hắn vô cùng ngạc nhiên bởi cảm linh giác phi phàm của Tiểu Thần Hi. Tiểu Thần Hi đã nghe thấy những âm thanh kỳ bí trong ngọc Như Ý trong khi hắn không thể cảm nhận được. Hắn chỉ là trong giấc mộng từng nghe thấy tiếng của một người con gái vọng ra từ Cổ Thần di bảo.


Lúc này Thần Nam đột ngột phát hiện ra hướng tây nam, một vùng tăm tối ở sâu trong một dãy núi lớn, nơi đó dường như có một đám mây đen. Trong khắp không gian nắng rực rỡ, lại có một đám mây đen, điều này thật không bình thường.

Tiểu Thần Hi tỏ ra cũng nhìn thấy. Cô bé nhìn đi nhìn lại rồi nói: "Ca ca, đám mây đen kia thật là kì quái, khiến cho người ta có cảm giác nặng nề, đáng sợ!"

Thần Nam gật đầu. Hắn cũng có cảm giác như vậy. Tuy nhiên hắn không nghĩ ngợi nhiều. Sau khi họ tiếp tục bay qua mười dặm, hắn phát hiện một chút bất thường. Nhiệt độ của Cổ Thần di bảo đã dần dần giảm xuống, không phát sáng, tỏa nhiệt nữa mà trở lại tình trạng ban đầu.

Thần Nam suy nghĩ, sau một hồi nghĩ ngợi hắn nói với Tiểu Long: "Long Bảo Bảo quay lại theo đường vừa nãy. Ta phải xem xem chỗ vừa nãy có điều gì cổ quái?"

Tiểu Long quay trở lại theo đường ban nãy. Ngọc Như Ý, quả nhiên đúng như dự liệu của Thần Nam, lại càng ngày càng nóng, lại phát ra ánh sáng thánh khiết. Đến khi đám mây đen xuất hiện, Cổ Thần di bảo trở nên nóng vô cùng, phát ra ánh sáng thần thánh mãnh liệt.

"Quả nhiên là như vậy, quả thật là có liên quan tới đám mây đen kia." Thần Nam nói một mình.

"Ca ca, tại sao lại như vậy, trong đám mây đen kia có thứ gì cùng hô ứng với miếng ngọc Như Ý này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui