"Thi vương, nàng ta đã trở thành Thi vương tà ác! Linh hồn chiếm cứ thể xác của Vũ Hinh rốt cuộc làm sao hình thành đây? Nàng ta là một sinh mệnh không hề có liên quan gì tới Vũ Hinh sao?"
Người thiếu nữ nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
"À, hôm qua ta mới bắt đầu thử suy nghĩ, có lẽ sau này sẽ có thể nghĩ ra điều gì, này, ngươi đừng có đau lòng như thế có được không?"
Giọng nói lanh lảnh có chút thơ ngây, nhưng trong tai Thần Nam lại giống như tiếng sấm rền:
"Nàng...hôm qua mới bắt đầu thử suy nghĩ?"
Thần Nam biết Cản Thi phái bí pháp vô số, Thi vương trước mắt trong nghi thức cuối cùng của ngày hôm qua hoàn thành việc biến chất, có linh thức của mình, một sinh mệnh hoàn toàn mới đã ra đời ngày hôm qua, không hề có quan hệ gì với quá khứ. Nghĩ đến đây, Thần Nam thấy ngực mình nóng bừng, há miệng, "phụt" một tiếng, máu tươi phun ra, ánh sáng huyết sắc trong mắt thiếu nữ lóe lên, máu không rơi xuống đất mà hóa thành huyết hoa bay về phía thiếu nữ.
Một chút huyết hoa, hóa thành hơi, bao bọc lấy thiếu nữ ở trong, ngấm vào trong da của thiếu nữ:
"Ôi, thật thoải mái, là huyết tinh, toàn bộ máu trong cơ thể kẻ khác cũng không thể nào luyện thành được một giọt huyết tinh, còn người chỉ tùy ý thổ ra một chút máu lại đều là huyết tinh, đúng là không thể nào ngờ được".
Ánh sáng huyết sắc trong mắt thiếu nữ không ngừng ẩn hiện, trong lúc này, nàng ta không còn giống với một cô bé ngây thơ không hiểu sự đời nữa, nói tới huyết tinh, nàng ta giống như một thương nhân kinh doanh châu báu kinh nghiệm lão luyện nói về những báu vật, nét mặt hiện ra vẻ thèm thuồng. Đây là một sự chuyển biến mâu thuẫn cực đoan, mới lúc trước còn là bộ dạng ngây thơ đáng yêu, bây giờ rõ ràng có chút nham hiểm đáng sợ, ánh sáng huyết sắc lạnh lẽo trong mắt nàng ta càng ngày càng bùng lên mạnh mẽ.
Ngay từ lúc người thiếu nữ hạ từ trên không trung xuống, những người trong giới tu luyện ở gần đó đã tránh ra thật xa, bây giờ những điều mà hai người nói bọn họ đều không hề nghe thấy, nhưng khí chất của người thiếu nữ đột nhiên chuyển biến đều bị mọi người cảm nhận thấy, bọn họ cảm thấy người rét run, tất cả mọi người lại tiếp tục lùi ra xa.
Lúc này, đám người của Cản Thi phái tỏ ra khó hiểu, bọn họ không biết Linh Thi tại sao lại tìm tới Thần Nam, không biết nàng ta sao lại có biểu hiện như vậy? Trên thực tế, sự đáng sợ và hùng mạnh của linh thi thật khó để tưởng tượng, cho dù là đám đông những kẻ trong Cản Thi phái cũng không biết, chúng chỉ có thể cẩn thận cung phụng mà thôi, không dám tùy tiện hạ mệnh lệnh.
Hai mắt thiếu nữ phát ra hai đạo ánh sáng sắc bén màu đỏ huyết, những nơi ánh sáng đỏ đi qua đều giống như những thanh kiếm sắc chém lên người Thần Nam, vô số những vết máu xuất hiện trên người chàng, máu tươi từ từ chảy ra. Từng làn hơi máu xuất hiện xung quanh Thần Nam, sau đó từ từ bay lên, bay về phía thiếu nữ, cuối cùng đều ngấm vào trong người nàng ta.
Đám đông những kẻ tu luyện đứng ở đằng xa đều lộ ra vẻ kinh hãi, bọn họ đều thầm hiểu rằng Thần Nam không phải là một người dễ đối phó, đã ngầm được xưng là nhân vật số một trong giới thanh niên cao thủ. Không ngờ chàng ta từ lúc Thi vương xuất hiện, đã tỏ ra bộ dạng điên cuồng, lúc này càng là bộ dạng tính mạng khó dữ. Điều này khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi, đám đông cho rằng Thần Nam có hiện tượng tinh thần không bình thường nhất định là do Thi vương đã dùng tà pháp tạo ra, nhất định là Cản Thi phái muốn báo thù chàng, muốn lấy đi tính mệnh của chàng. Tất cả mọi người đều run lên cầm cập, cảm nhận sâu sắc được sự đáng sợ của Cản Thi phái.
Nhiều người đều cảm thấy đáng tiếc, cho rằng Thần Nam khó mà thoát khỏi bàn tay độc ác của Cản Thi phái, người thanh niên từ khi xuất đạo đã tạo nên biết bao kì tích oanh liệt e rằng sẽ khó có thể sống được. Có một số người muốn ra tay giúp đỡ, nhưng lại sợ ma uy của Thi vương, căn bản không dám tiến thêm một bước, huyết quang bay đầy trời, ma vân che lấp mặt trời, cảnh tượng đáng sợ khi Thi vương xuất hiện, chỉ nghĩ thôi đã đủ khiến cho người ta sợ hãi, bây giờ ai còn dám xông lên?
"Quả nhiên toàn thân đều là huyết tinh!" thiếu nữ hai mắt huyết quang lóe sáng, vui sướng kêu lên một tiếng lanh lảnh đinh tai, giống như giọng nói của quỷ từ cõi cửu u địa ngục vọng về, khiến cho đám người tu luyện, kể cả đám người của Cản Thi phái đều cảm thấy sợ hãi, kẻ nào kẻ ấy đều run rẩy.
Thiếu nữ dường như không thỏa mãn với việc từ từ hấp thụ hơi máu, nàng ta nhấc nhẹ tay lên, Thần Nam liền bay lên, từ từ bay tới trước chiếc quan tài pha lê. Cánh tay ngọc ngà của nàng ta khẽ đặt lên vai Thần Nam, giống như một thanh kiếm sắc bén, ngay lập tức cứa rách áo của chàng, ngón tay nhỏ bé hoàn toàn bấm vào sâu trong da thịt của Thần Nam, máu theo mười ngón tay nhanh chóng ngấm vào trong người nàng ta.
Thần Nam cảm thấy vô cùng đau đớn, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng máu đang chảy trong người mình, nhưng chàng không hề giãy giụa, mặc cho thiếu nữ hút máu của mình, chàng căn bản không muốn phản kháng. Thần Nam thậm chí còn sợ cái gọi là Thần huyết trong người mình có thể làm bị thương tới người thiếu nữ ở trước mắt. Rõ ràng chàng đã nghĩ nhiều, Thi vương thành Linh Thi, đã có ý thức tự chủ, nói lên rằng một sinh mệnh mới đã ra đời, không còn là một tà vật giống như Thi sát phải sợ hãi Thần huyết, từ một góc độ nào đó mà nói đây đã trở thành một sinh mệnh người nửa thần.
Nhìn thiếu nữ dần dần lộ ra nụ cười mãn nguyện, Thần Nam mỉm cười rơi lệ, mặc dù chàng biết rằng người con gái trước mắt đã không phải là Vũ Hinh, Vũ Hinh không thể trở lại nữa rồi, nhưng nụ cười đáng yêu, ngây thơ vẫn khiến chàng cảm thấy ấm áp.
Thần Nam biết rằng chàng mãi mãi không thể nhìn thấy Vũ Hinh nữa, chàng muốn mượn cơ thể mà Vũ Hinh để lại kết thúc tính mệnh của mình, để máu của mình được chảy trong cơ thể nàng. Nhìn nụ cười đáng yêu, ngây thơ của người con gái ở trước mắt, gương mặt của Vũ Hinh khi xưa lại hiện về trước mắt chàng, chàng dường như lại trở về với ngày xưa.
Lúc này đây, Thần Nam có cảm giác đã hoàn thành trọng trách, tất cả đều kết thúc tại đây, chàng dường như cảm thấy Vũ Hinh đang đứng ở phía xa vẫy gọi mình, nụ cười rạng rỡ của nàng...
"Ừm, ta cảm thấy đã hút no rồi", giọng nói ngây thơ đáng yêu của thiếu nữ kéo Thần Nam trở về hiện tại, tỉnh lại từ trạng thái hoảng hốt.
Ánh sáng huyết sắc lạnh lẽo trong mắt thiếu nữ dần dần mất đi, đôi mắt đen láy long lanh lại xuất hiện, ánh mắt trở nên dịu dàng vô cùng, không hề có chút địch ý đối với Thần Nam, thậm chí lại còn có chút ỷ lại. Mười ngón tay của nàng ta vô cùng sạch sẽ, không hề dính một vết máu nào, không biết tại sao khóe miệng lại có một vết máu, lúc này Thần Nam không nhìn thấy được vẻ hung ác của thiếu nữ mà chỉ thấy nàng ta thật ngây thơ đáng yêu.
Thần Nam không hề có chút ác ý nào với nàng ta, cho dù biết rằng đây không phải là Vũ Hinh, nhưng nhìn người thiếu nữ trước mắt, trong lòng chàng vẫn có cảm giác xót xa khó nói lên lời, chàng đưa cánh tay lên nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng của thiếu nữ, dịu dàng nói:
"Trước kia nàng tên là Vũ Hinh, nếu như bây giờ nàng vẫn chưa có tên, thì cứ gọi như vậy đi, nhớ lấy nó, vĩnh viễn không được quên."
Người thiếu nữ mừng rỡ, nhảy lên vỗ tay như một đứa trẻ, nói:
"Ta thích cái tên này."
Lúc này đây, biểu hiện của nàng ta thật đáng yêu thơ ngây, khiến cho Thần Nam càng thấy xót xa, tính cách của người thiếu nữ này quá giống với Vũ Hinh, ở bọn họ có điểm giống nhau thật khó hiểu, đây không chỉ biểu hiện ở tướng mạo mà còn ở cả những tính cách bên trong nữa.
Lúc này, thiếu nữ đột nhiên lộ ra vẻ suy nghĩ, đôi mắt to đen long lanh nhìn chằm chằm Thần Nam không chớp, nói:
"Thật là kì lạ, ngươi đem tới cho ta cảm giác rất quen thuộc, nhưng ta không thể nào có thể nhớ ra, ta thật sự muốn ngay lập tức có thể nhớ ra được."
Lúc này đây, Thần Nam đã ngừng đau thương, chàng cười một nụ cười thật khó coi, nói:
"Ta cũng hi vọng nàng có thể nhớ ra, tuy nhiên đã không thể nào được nữa rồi, nàng không phải nàng ấy và nàng ấy không phải nàng."
Thiếu nữ nghiêng đầu, lộ ra vẻ khó hiểu, giống như một đứa bé nắm chặt lấy tay Thần Nam, hỏi:
"Nàng ấy mà ngươi nói là ai? Tại sao dường như là nàng ấy, mà lại không phải?"
Thần Nam bây giờ thật sự muốn một tay đập chết mình cho xong, mỗi câu nói của thiếu nữ đều giống như một lưỡi dao đâm vào trái tim chàng, chàng cảm thấy xót xa, đau khổ vô cùng:
"Nàng cười trông rất giống với nàng ấy, nụ cười của nàng ấy ấm áp hơn ánh sáng mặt trời, dịu dàng hơn sóng biển, thuần khiết hơn băng tuyết, tươi tắn hơn hoa tươi, nàng ấy là người con gái đẹp nhất trong trời đất này, tên của nàng ấy là Vũ Hinh..."
Thần Nam có chút nghẹn ngào.
Thiếu nữ vẻ mặt mơ hồ, có chút ngây thơ hỏi:
- Nàng ấy là Vũ Hinh, nhưng ta cũng là Vũ Hinh, nàng ta đi đâu rồi?
Dòng nước mắt nóng hổi lại chảy trên gò mà của Thần Nam, chàng nhẹ nhàng nói:
- Nàng ta chết rồi... vì ta mà chết rồi...
- Chết rồi? Tên của hai người chúng ta giống nhau, nàng ấy và ta có quan hệ gì không?
Thần Nam không thể chịu đựng thêm được nữa, chàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài mượt mà của người thiếu nữ, run run nói: - Nàng có hiểu bản thân mình không? Nàng có biết nàng làm thế nào lại tới được thế giới này không?
- Ta không biết, ta hình như mới bắt đầu suy nghĩ từ hôm qua, tuy nhiên ta dường như đã sống được rất nhiều năm rồi, đối với những việc đã qua, ta chỉ có những ấn tượng mơ hồ, ta thật sự rất muốn biết quá khứ của mình.
Thần Nam giật mình, chàng cảm thấy xót xa cho người con gái ở trước mắt, vì Vũ Hinh cảm thấy đau đớn "Nàng đúng là không hề nhớ một chút nào về chuyện trong quá khứ sao?" không biết tại sao, cho tới lúc này, trong lòng Thần Nam lại đột ngột dấy lên một cảm giác vui mừng, thầm hi vọng xảy ra một số sự việc dường như là không thể.
Thiếu nữ nói:
"Ta...ta không nghĩ ra, tuy nhiên...hình như có chút kí ức mơ hồ."
Thiếu nữ có chút hoang mang, giống như rơi vào cơn ác mộng, lẩm bẩm nói:
"Có một chút ấn tượng...một trận đại chiến kinh thiên động địa...ta hình như đã giết rất nhiều người, có tiên nhân, có thiên sứ, có rồng, có yêu quái, có cả những tuyệt đỉnh cao thủ người phàm, ta dùng máu của chúng để tắm, thật thoải mái, cảm giác đó thật tuyệt diệu."
Thần Nam trong lòng kinh hãi...
--------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...