Thần Mộ ( Tru Ma )

Trải qua cả trăm năm nghiên cứu với sự tham gia của rất nhiều pháp sư nhưng kết quả thì vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh. Cuối cùng, có một người đề xuất việc sử dụng sinh mệnh ma pháp cường đại để tạo ra thần sống từ thần cốt, muốn nghiên cứu thần thì phải nghiên cứu người sống chứ ngắm nhìn một đống xương thì chẳng có ích lợi gì. Mặc dù nghiên cứu này mấy năm gần đây cũng giúp học viện thu được một số thành tựu ban đầu nhưng họ vẫn chưa thu được kết quả như mong muốn.
Thần Nam nghe xong trừng mắt há miệng, kỳ tài thần phong học viện, lại còn một lũ pháp sư điên khùng, không còn việc gì để làm hay sao mà lại nghĩ đến chuyện tạo thần! Hắn kinh ngạc hỏi: "Ta không biết điều đó với ta có quan hệ gì, ta có ích gì cho chuyện này?"
Hai mắt Phó viện trưởng nhấp nháy nhìn vào hắn, nghiêm chỉnh nói: "Bởi vì chúng ta hoài nghi ngươi là hậu duệ của thần, mà nghiên cứu này lại cần máu của thần."
"Ta cảm thấy lão đầu chết tiệt ngươi điên rồi! Đừng nói ta không phải là hậu duệ của thần, dù điều đó là sự thật thì ta cũng không thể cho bọn ngươi lấy máu của mình!"
"Không cần kích động, từ từ nghe ta nói. Theo truyền thuyết thì Hậu Nghệ cung từng bắn hạ thần trên trời, sau khi chứng kiến uy lực cường đại của nó các vị thần đã muốn mang nó trở về thần giới. Nhưng không biết vì sao, thần cung trước sau vẫn lưu truyền dưới phàm giới, bị phàm nhân sử dụng. Sau đó đã có một vị cổ thần ra tay phong ấn thần cung khiến cho người có thần lực cũng không thể dễ dàng sử dụng nó, mặc dù cũng đã có một vị tuyệt đại cao thủ phá bỏ một phần phong ấn, nhưng trong một năm phàm nhân cũng chỉ có thể dùng một lần. Tuy tu vi của ngươi không phải là đăng phong tạo cực nhưng ngươi lại không bị phong ấn hạn chế một chút nào, có thể khai mở thần cung một cách dễ dàng. Vì ngươi không phải thần, nên chỉ có một khả năng, huyết dịch đang lưu chuyển trong nội thể của ngươi là của thần, hay nói chính xác hơn, ngươi là hậu duệ của thần!"
Thần Nam nghe đến ngây dại, vạn năm trước Hậu Nghệ cung hoàn toàn không bị phong ấn, chẳng lẽ trong vạn năm gần đây lại phát sịnh sự cố. Theo như lời nói của Phó viện trưởng, có vẻ hắn thật sự là thân thích của thần, thế nhưng điều này thật quá hoang đường! Đột nhiên hắn nghĩ đến một khả năng, hắn từ trong viễn cổ thần mộ phục sinh...
Thần Nam hơi chấn động, trong lòng cũng khó giữ được bình tĩnh, hắn âm thầm tự hỏi: "Cái này cũng rất khó nói... ta ngủ say trong viễn cổ thần mộ đến vạn năm, có lẽ thể chất đã phát sinh biến hoá, bị tiêm nhiễm khí tức của thần ma?"
Hắn liên tưởng đến việc bảo ngọc như ý của cổ thần có thể cùng hắn liên thông cảm ứng, ngũ giai thánh long rất thân thiện với hắn, điều này giống như...

Phó viện trưởng lại nói: "Lần tới, chúng ta chỉ cần một ít máu của ngươi, ngươi cũng không cần quá lo lắng."
Thần Nam gật đầu như một khúc gỗ.
Lúc này tiểu Thần Hi từ ngoài tiến vào, vui mừng cười nói: "Ca ca, chúng ta sau này ở đây à? Ở đây có nhiều tỷ tỷ rất xinh đẹp, bọn họ rất thích Thần Hi, Thần Hi cũng đã cùng bọn họ đi chơi một lần..." Có vẻ tiểu Thần Hi rất được chào mừng ở bên ngoài.
Thần Nam cảm thấy cao hứng vì trông Thần Hi rất vui vẻ, có lẽ nàng ta đã quên một bóng hình đang lưu tại Khai Nguyên thành. Phó viện trường cười nói với nàng: "Sau này ngươi và ca ca sẽ ở lại đây, ngươi có thích không?"
"Rất... thích..."
Thần Nam ôm tiểu Thần Hi trong lòng, nói với phó viện trưởng: "Ông sắp xếp cho ta một gian phòng, có một số sự tình ta cần suy nghĩ cho chu đáo, có thể ta sẽ cho ông biết một tin tức kinh người." Hắn định chỉ cho phó viện trưởng hiện trường khủng bố của Tử Vong tuyệt địa cách Tội Ác chi thành một trăm dặm.
Phó viện trưởng trong lòng không biết hắn định chỉ cho mình cái gì, đành hỏi chuyện khác: "Hài tử này rất có lai lịch, ta có cảm giác nó thật khác thường, không biết ngươi có thể nói cho ta biết đối thủ ngang sức của ngươi xuất xứ từ đâu không?"

Thần Nam không muốn nói gì với ông ta về các việc ở cổ tiên di địa. Không chỉ là tiên địa ở nhân gian, trong tim hắn nó cũng là một khối thánh địa, hắn không muốn mọi người biết Bách Hoa Cốc.
Thần Nam lắc đầu, nói: "Cũng không có tin tức gì khác."
Phó viện trưởng vừa phái người đi an bài cho Thần Nam, vừa nói: "Việc ngươi không có đối thủ ngang sức làm ta rất tức giận, ngươi có biết ngươi đã để Thần Phong học viện tổn thất 50 vạn kim tệ không hả!"
Thần Nam không khỏi nao núng, sửng sốt nhìn ông ta. Phó viện trưởng nói lớn giọng đầy phẫn khí: "Ta vì Thần Phong học viện lấy ra 50 vạn kim tệ, cùng đánh cược với các lão già trong học viện khác để học viện của chúng ta tất thắng, nhưng ai mà biết..."
Sau khi nghe xong thì Thần Nam giật mình, không ngờ viện trưởng tứ đại học viện bọn họ thình lình "coi thường". Sau đó hắn cảm thấy rất thông suốt, thì ra là phó viện trưởng đưa qua tay hắn 50 vạn kim tệ, đó là nguyên do hắn mất 50 vạn kim tệ, hắn không thể nhịn cười ha ha nói: "Tử lão đầu ngươi... thật sự xứng đáng!"
Sau khi nói xong chính sự, phó viện trưởng liền trở nên gian trá, ông ta tức giận hét lớn: "Tiểu cô nương của ngươi tạm thời không bỏ đi, học viện của chúng ta sẽ có hai cao thủ cấp ba xuất trường, khẳng định không thua kém ai! Đúng rồi, ma pháp vũ khí ta đưa cho mà ngươi chưa dùng thì hãy trả lại cho ta!"
"Cái này... tất cả bị ta dùng qua."

"Nói láo, ngươi còn để lại. Ta biết tại Khai Nguyên thành ngươi chỉ sử dụng ma pháp phi đao thôi, trả lại cho ta ma pháp trường đao và ma pháp cung tiễn, đó là vũ khí ma pháp trân quý có giá trị rất cao!"
"Ta thật sự đã dùng tất cả mà ông không tin, tử lão đầu ông thật sự quá keo kiệt."
Tiểu Thần Hi mở miệng giải thích hộ Thần Nam: "Ca ca thật sự đã sử dụng."
"Ồ, hắn dùng vào việc gì? Ma pháp cung tiễn hắn dùng vào việc gì?" Phó viện trường cảm thấy tiểu Thần Hi thật ngây thơ nên nghĩ rằng có thể từ miệng của nàng biết được hành tung quá khứ của Thần Nam.
"Bắn tiểu điểu." Tiểu Thần Hi vui vẻ hồi đáp.
"Cái gì, ma pháp tiễn cường đại này có khả năng bắn vỡ nát đầu voi, ngươi lại mang ra bắn tiểu điểu?" Phó viện trưởng như muốn ngã xuống, gần như phát điên. Ông ta không cam tâm tiếp tục hỏi: "Chuyện đó bỏ qua, còn ma pháp trường đao thì sao?"
Tiểu Thần Hi có chút cẩn thận, nghiêm chỉnh hồi đáp: "Chém tiểu trư."
Cơn giận dữ của Phó viện trưởng nhanh chóng bộc phát, hai vũ khí ma pháp uy lực cực đại bị đem ra sử dụng một cách lãng phí, ông ta nắm lấy đầu vai của Thần Nam một cách độc ác, dùng lực lắc mạnh: "Xú tiểu tử ngươi thật uy phong! Sử dụng vũ khí ma pháp để đi săn, ta... thật sự muốn bóp chết ngươi!"

Thần Nam hoàn toàn không có cách giải thích, cũng không thể nói cho lão biết hắn gặp yêu quái. Song thủ của phó viện trưởng như cái kềm cứng kẹp trên đầu vai của hắn làm hắn nhíu mày lại, không thể không hừm một tiếng.
Tiểu Thần Hi nghĩ Thần Nam rất đau đớn nhưng không có cách xuất lực đối kháng phó viện trưởng nên nàng rất lo lắng, bèn chui ra khỏi lòng của Thần Nam, đưa hai cánh tay nhỏ lên nắm lấy râu của phó viện trưởng.
"Lão bá bá người thả ca ca ra, không được khi phụ ca ca!" Tiểu Thần Hi kéo bộ râu của phó viện trưởng xuống, khuôn mặt nhỏ thật sự khả ái đầy màu sắc cầu xin.
Phó viện truởng nhe răng há miệng, đau đến nỗi mặt mày xanh lè, nhanh chóng thả Thần Nam ra, sau đó đau khổ kêu: "Tiểu bảo bối, nhanh buông tay ra, ai da da... đau chết ta... tiểu bảo bối..."
Thần Nam cười như điên, không nhanh không chậm ôm tiểu Thần Hi trở lại. Lúc này, tiểu Thần Hi cầm một đoạn râu dài trong tay, ngây thơ nói: "Lão bá bá người cạo râu đi, râu của người dài quá rồi, như thế này không vệ sinh!"
Phó viện trưởng thật muốn phát khóc, cảm thấy đau khổ vì sợ râu không đều, thật sự không biết làm sao. Lần truớc bị Tiểu Ma Phiền giựt đứt mất một đoạn còn chưa dài lại được hôm nay lại bị Tiểu Thần Hi giựt tiếp một đoạn. Ông ta thật sự muốn khóc nhưng không có nước mắt lại không thể tranh cãi với tiểu hài, lão đầu tử khóc không ra tiếng đành vẫy vẫy tay gọi một người từ bên ngoài tiến vào để hắn dẫn Thần Nam đi xem phòng.
--------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui