Tiểu Phượng Hoàng trở thành cái đuôi bám theo Long Bảo Bảo, hại con rồng tham ăn mỗi ngày mất tới hơn nửa thời gian lang thang bên ngoài.
Tiểu long không muốn về chỗ Thần Nam tu luyện khiến hắn hết mực khổ sở, tinh lực của Tiểu Phượng Hoàng chỉ biết dùng từ quá thịnh để hình dung, thường đến nơi hắn tu luyện quấy loạn, suýt nữa hắn phải đem nó nhốt vào nội thiên địa.
Tứ đại yêu ma hết sức yêu chiều Tiểu Phượng Hoàng, mỗi ngày đều sai người mang tới cho nó một giọt địa nhũ.
Nên biết “địa nhũ” này dẫu có vạn kim cũng không mua nổi một giọt! Đó là tiên dịch do đại địa linh căn sản sinh, có công hiệu đắp thịt cho xương khô, dẫu là đại yêu ma pháp lực thông thiên cũng khó lòng phát hiện được nơi nào có đại địa linh căn, có phát hiện cũng chỉ thu được hơn mười giọt.
Để Long Bảo Bảo tận tâm tận lực chiếu cố cho Tiểu Phượng Hoàng, tứ đại yêu ma nghiến răng quyết định cứ nửa tháng lại cho nó một giọt địa nhũ, việc này khiến Tử Kim thần long ganh tỵ cơ hồ phát cuồng, gào váng lên: “Ta cũng muốn làm mẹ.”
Dụ hoặc của địa nhũ quả nhiên không cưỡng được, Long Bảo Bảo tham ăn không tránh né nữa, mỗi ngày ra ngoài gây họa lại dẫn theo Tiểu Phượng Hoàng chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.
Con rồng mập ú này chỉ dài chừng một thước, trên lưng cõng thêm Tiểu Phượng Hoàng, tổ hợp họa hại này đương nhiên khiến người ta chú ý.
Con dân yêu tộc thi nhau ca thán, cứ thế này kiểu gì Tiểu Phượng Hoàng cũng bị tiểu long làm hỏng, yêu chủ tương lai rất có thể sẽ thành Côn Luân đệ tam hại!
Cuối cùng Thần Nam không bị quấy nhiều, an an tĩnh tĩnh tu luyện.
Trong lúc Tiểu Phượng Hoàng xuất thế ở Côn Luân Huyền giới, thất sắc quang trụ chiếu lên quán thông thiên địa, ở Thần Phong học viện tại Tội Ác chi thành cũng phát sinh quái sự, cũng có một thất sắc quang trụ y hệt chiếu rọi, khiến rất nhiều cường giả ẩn cư trong thành tìm đến học viện, nhưng quang trụ nhanh chóng biến mất khiến mọi người công cốc quay về.
Nhân vật chủ chốt trong việc này là Đông Phương Phượng Hoàng, thân thể nàng ta đột nhiên nóng bừng rồi bốc lên thần hỏa, thiêu hủy cả gian phòng, đỉnh đầu nàng phát sáng thất sắc quang hoa, chiếu rọi một góc trời.
Gia gia Đông Phương Phượng Hoàng là người đầu tiên đến hiện trường, đợi hào quang trên mình nàng tan đi liền ôm cô cháu gái đang hôm mê tiến vào nơi bí mật của học viện.
Liền đó phó viện trưởng và mấy nhân vật cao cấp cũng tới.
“Không ngờ thần điểu Phượng Hoàng lại xuất hiện trên đời.”
“Đúng, ta cũng thấy kinh hãi, huyết mạch Phượng Hoàng trên mình hài tử này đã bị kích hoạt.”
Đông Phương gia tộc có huyết mạch của Phượng Hoàng, đời đời tương truyền nhưng rất ít người biết bí mật này, nhưng trừ khi thần điểu Phượng Hoàng xuất thế thì huyết mạch này mới thức tỉnh.
Đông Phương Phượng Hoàng chính thị truyền nhân hiện tại của Phượng Hoàng huyết mạch, khi Tiểu Phượng Hoàng xuất thế trong Côn Luân Huyền giới thì thần mạch của nàng cũng thức tỉnh.
Đối với Thần Phong học viện, đó là một tin cực tốt, chắc chắn sẽ có một siêu cấp cao thủ thực lực khó lòng tưởng tượng được xuất thế, tiềm lực của những người có dòng máu bất tử thần điểu đều siêu việt.
Thần Nam vào Côn Luân Huyền giới đã được 4 tháng, tu vi tiến một bước dài, tuy chưa bước vào lục giai trung cấp lĩnh vực, nhưng hắn tin rằng còn cách không xa.
Hắn gọi Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo đến nơi tu luyện, muốn tăng thực lực cho hai con rồng.
Tiểu Phượng Hoàng lắc lắc lư lư bay theo, hiện tại lớp lông nhung của nó dày cả thốn, lộ rõ những sợi lông bảy màu rực rỡ, tuy chỉ lớn cỡ lòng tay nhưng cộng với lớp lông vào cũng dài tương tương một xích.
Linh trí phát triển, Tiểu Phượng Hoàng nhận ra nó và tiểu long không có quan hệ máu mủ gì nhưng nó thích theo đuôi nên vẫn bám sát gót Long Bảo Bảo.
Thần Nam mở nội thiên địa ra rồi cùng hai con rồng tiến vào, Tiểu Phượng Hoàng bay theo.
Mộng Khả Nhi đang đả tạo dưới gốc định địa thần thụ, thật sự nàng đã coi đây là thánh địa tu luyện, dần quên mất rằng mình bị bắt vào đây.
Tiểu công chúa tuy không vui nhưng mỗi ngày cũng đành tu luyện để giết thời gian.
Thần Nam tiến vào, Mộng Khả Nhi không phản ứng gì nhưng tiểu công chúa lại hết sức dữ dội, nghiến răng nghiến lợi, nhe nanh múa vuốt.
“Thần Nam, mau thả ta ra không ta sẽ liều mạng với ngươi.
Ta không chịu nổi nữa, sắp phát điên rồi.”
Hiển nhiên hành động dạo dẫm này vô dụng, hiện tại đang ở trong Côn Luân Huyền giới, Thần Nam không đời nào thả cô nàng ra.
“Ồ, đây là… Phượng Hoàng! Trời ạ, xú bại loại ngươi sao tài thế, không chỉ tìm được hai con rồng mà cả một con Phượng Hoàng nữa, ta đố kị quá.” Tiểu công chúa phát hiện Tiểu Phượng Hoàng rồi thì kinh hãi há hốc mồm, nhanh chóng chạy tới, ôm Tiểu Phượng Hoàng đang mơ mơ hồ hồ vào lòng.
Thần Nam bước đến gốc định địa thần thụ, tung mình lên cao mười mấy thước hái một trái thiên sứ chi tâm trên cành.
“Đúng là kích động mà!” Tử Kim thần long hưng phấn kêu gào: “Cuối cùng cũng được ăn trọn một quả thiên sứ chi tâm, nhưng tiểu tử ngươi thật đáng ghét, mãi giớ mới nhớ đến bản thần long.
Nhưng long đại gia cao hứng quá, ha ha ha… sắp khôi phục được lục giai rồi, gràoo.”
Tử Kim thần long đương nhiên kích động, không ai hiểu rõ hơn nó giá trị của thiên sứ chi tâm, lần trước đại chiến ở Sở quốc hoàng cung đại, thiên sứ bị Đại ma giết đã văng ra quả tim, tuy chỉ còn hai, ba thành sức mạnh, lại chia ra cho nó và Long Vũ nhưng nhờ đó mà nó gia tăng được thực lực cực lớn.
Định địa thần thụ có công năng thần kỳ nên hấp nạp được thiên sứ chi tâm, tụ tập toàn bộ sức mạnh của thiên sứ, bằng không sao có thể khiến lão du côn hưng phấn kêu ầm lên được?
“Nhất định rất ngon.” Long Bảo Bảo vẫy đôi cánh màu hoàng kim, quyền đầu nắm chặt, trong mắt ánh lên niềm khao khát.
Tiểu Phượng Hoàng mơ hồ háy mắt, ngẩn ngơ trong lòng tiểu công chúa nhìn Thần Nam hái thiên sứ chi tâm ở trên cao.
Tiểu công chúa cực kỳ tức khí, ở trong tiểu thế giới này mấy tháng rồi, dùng đủ cách vẫn không thể đến gần thần thụ, mắt thấy tiên quả mà đành bó tay.
Sau này cô nàng được Mộng Khả Nhi cho biết, vùng thiên địa này rất có thể do Thần Nam sáng tạo khiến tiểu ác ma kinh hãi trợn trừng mắt, không dám tin tưởng.
Thần Nam hái hai trái thiên sứ chi tâm và một nguyên anh quả, tiểu công chúa nhíu đôi mày xinh đẹp, mắng thầm: “Đồ đáng ghét.”
“Vù, vù.”
Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo lao tới như điện quang, ngay cả Tiểu Phượng Hoàng cũng giằng khỏi lòng tiểu công chúa, lắc lắc lư lư bay tới chỗ Thần Nam.
Thần Nam vẫy tay: “Con lươn kia, Bảo Bảo nữa, nghe cho rõ đây, ăn thiên sứ chi tâm xong, ta giao cho hai ngươi một nhiệm vụ…”
Nhiệm vụ đó không có gì phức tạp, chỉ là đem nguyên anh qủa đến giao cho Nạp Lan Nhược Thủy.
Càng ngày hắn càng tiếp cận cảnh giới Tiên Võ, bất đắc dĩ phải cân nhắc một vấn đề, tuế nguyệt vô tình, khi hắn bước chân vào cảnh giới vĩnh sinh bất diệt, chưa biết chừng Nạp Lan Nhược Thủy không chống nổi thời gian xâm thực, có khi đã…
Nguyên anh quả ngưng tụ sinh mệnh chi năng và sức mạnh cả đời của một lục giai cao thủ, Nạp Lan Nhược Thủy lại là y thuật thánh thủ, khẳng định biết cách sử dụng tinh hoa sao cho hợp lý, nếu nàng hoàn toàn hấp thụ được, dù không tiến vào cảnh giới lục giai, sống thêm vài chục năm chắc không thành vấn đề.
Hiện tại hắn không dám hứa hẹn gì với nàng, cũng không dám ra mặt, đành giao nhiệm vụ cho hai con rồng.
Nghe hắn nói xong, cả hai con rồng chăm chắm nhìn thiên sứ chi tâm, liên mồm nói đơn giản.
Tiểu công chúa giận dữ giậm chân, bất mãn lầm bầm: “Quả nhiên xú bại loại dắt Nhược Thủy tỷ tỷ đi.”
Sắc mặt vốn bình tĩnh của Mộng Khả Nhi thoáng hiện dao động tình cảm, nhưng tan biến rất nhanh, lại trở về với dáng vẻ tiên tử trên trời như trước.
Tử Kim thần long nuốt tươi trái thiên sứ chi tâm, đoạn rống lên khiến cả vùng thiên địa rung động kịch liệt, nhanh chóng lướt vào vùng hỗn độn.
Tu vi của nó vốn vượt xa lục giai, bởi vô tình mất long nguyên mới trở nên yếu ớt như vậy, nhưng cảnh giới thủy chung không đổi, cái thiếu chỉ là nguyên khí, hiện tại hấp thu sinh mệnh chi năng và sức mạnh cả đời của một thiên sứ, nó nhanh chóng trở lại trạng thái lục giai, đương nhiên phải chịu đau đớn nên mới lao vùng hỗn độn.
Long Bảo Bảo tịnh không nuốt ngay mà từ từ thưởng thức, cặp mắt nhắm tít lại, ra chiều khoan khoái.
Cùng lúc, Tiểu Phượng Hoàng tủi thân kêu lên: “Ta cũng muốn…”
Long Bảo Bảo hơi do dự, sau cùng đưa bàn tay nhỏ xíu cầm nửa trái thiên sứ chi tâm cho nó.
“Không…” Ai ngờ Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu cự tuyệt hảo ý của tiểu long, mắt sáng rực nhìn Thần Nam.
Thần Nam cũng tương đối thích nhóc con Tiểu Bất Điểm này, nhưng mấy lão yêu ma thương cho nó uống địa nhũ, hắn cho rằng vậy là đủ rồi, không cần thiết ăn thêm linh quả nữa.
“Tiểu Bất Điểm ngoan, lần tới sẽ cho ngươi một trái thiên sứ chi tâm thật to.”
“Ta cũng muốn…” Tiểu Phượng Hoàng lặp lại yêu cầu, lắc lắc lư lư bay đến trước mắt Thần Nam, tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt ầng ậng nước, thật sự khiến hắn mủi lòng.
“Chuyện này…” Thần Nam còn đang cân nhắc xem nên khuyên Tiểu Bất Điểm này thế nào, “vù”, Tiểu Phượng Hoàng đang lừ đừ đột nhiên nhanh như chớp dấy lên một làn gió cạnh hắn rồi lao vút lên không.
“A… tên nhóc hư hỏng kia, quay lại cho ta.” Thần Nam vội vàng lao lên không đuổi theo.
Tiểu Bất Điểm tỏ vẻ đáng thương nhân lúc hắn lơ đễnh mà cướp luôn nguyên anh quả, đang lừ đừ, nó đột nhiên lao lên không như ánh chớp.
“Trời ạ!” Thần Nam thật sự bất lực với tên nhóc lừa đảo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...