Thần Mộ Ii FULL


“A…xem kiếm! Chịu chết đi!” Đỗ Hạo dùng Thiên Ma bát bộ, thân hóa thành một tia chớp màu vàng rực lao đi.

“Tới đây, Liệt Thiên Thập Kích! Kinh Thiên Động Địa!” Đông Phương Trường Minh không hề sợ hãi, trong mắt ngược lại lại hiện lên vẻ điên cuồng, vẫn dựa vào hai nắm thiết quyền nghênh đón.

“Ầm.


Sóng khí màu tím và cương khí vàng rực cuồn cuộn lao vào nhau phát ra tiếng nổ như tiếng sấm rền.

“Ầm.


Hai cao thủ xuyên qua màn khí cương, quyền và kiếm chạm nhau, thiết quyền đập vào thanh thần kiếm, phát ra tiếng kim thuộc va nhau choang choảng.

Đông Phương Thần Minh hết quyền này tới quyền khác đánh vào thanh thần kiếm thứ bảy, tuy nhiên dưới kình đạo phá hoại của cái thế ma công Liệt Thiên Thập Kích, kim kiếm vẫn trơ trơ.

Đỗ Hạo cười nhạt, thét lớn: “Chết đi!”
Gã vung kiếm chém xuống, kim mang lấp lánh xuyên qua hư không, chiếu sáng khắp thiên địa, chém thẳng xuống.

“Kẻ phải chết là ngươi!” Đông Phương Trường Minh tóc dựng ngược, toàn thân tử khí cuồn cuộn, hai cánh tay màu đỏ tía hóa quyền thành chưởng, kẹp chặt lấy kim kiếm.

“Ngươi chẳng qua biến một thanh kiếm cỏ vô dụng thành thiết kiếm, tưởng thế giết chết được ta sao?” Đông Phương Trường Minh thét lớn, mười luồng sức mạnh thế di sơn đảo hải từ hai bàn tay cuộn ra, lao về phía thanh kim kiếm.


Đỗ Hạo vừa sợ hãi vừa phận nỗ, sáu kiếm trước đối với đối phương mà nói, cũng vô dụng như thanh kiếm cỏ, quả thực khiến y vô cùng nhục nhã, bây giờ đối phương lại tung kình lực Liệt Thiên Thập Kích, khống chế kim kiếm, khiến gã không tài nào khống chế được nhát kiếm thứ bảy.

“A…” Đông Phương Trường Minh thét vang.

“Ầm.


Kim quang bắn tung khắp đất trời, tuy nhiên cuối cùng vẫn bị tử khí áp đảo, Đông Phương Trường Minh đã đánh tan kiếm thứ bảy của Thuận Thiên thất thần kiếm, Đỗ Hạo bị lực đạo cuồng bạo hất văng năm mươi trượng, cả thiên địa chảo đảo kịch liệt, dưới chân Đông Phương Trường Minh, xuất hiện nhiều vết nứt rộng nửa thước, lan ra xa hàng dặm.

Đỗ Hạo há mồm phụt ra ba ngụm máu lớn, gã có cảm giác thất bại khủng toàn diện, từ trước tới giờ gã vẫn là thiên tài, được coi là ngôi sao hi vọng của Đỗ gia, nhưng từ sau khi bước chân ra khỏi Đỗ gia Huyền giới, đầu tiên bại trong tay của Thần Nam, bây giờ lại bại trong tay Đông Phương Trường Minh, quả thật tạo thành đả kích rất lớn, gã không thể chấp nhận nổi hai lần chiến bại này.

Hai kẻ chiến thắng gã, đều là người của vạn năm trước, tu vi cao siêu và bí ẩn như nhau, lòng tự tôn, cao ngạo giày vò gã muốn phát điên.

“A… phá rồi sau đó lập, ta phải tự phế huyền công, huyền công của Thần gia không cần cũng được, ta phải luyện thành Huyết Ma công, để cho huyền công tiên tổ sáng tạo ra một lần nữa xuất hiện trên thiên hạ.

” Gã thật sự phát điên.

“A…” Kim quang dần nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn thu vào trong người gã, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, ngũ quan méo mó, gã đang phải chịu đựng đau đớn cùng cực.

Đông Phương Trường Minh không thèm để ý, quay mặt đi nhìn hai trận chiến còn lại.

Tử Kim thần long vốn dĩ lưu manh, bất cứ lúc nào cũng hiện ra với bộ dạng lừa đảo, múa Tử Kim song tiết côn như gió trên không, tiếng “choang, choang” do va chạm với cánh sen ngọc của Mộng Khả Nhi không ngừng vang lên.

Đồng thời, nó cũng luôn mồm gầm gào: “Đao thương hay côn bổng, ta đều biến thành hình dạng đó được, loại binh khí nào thích nhất? Song tiết côn trong nhu có cương, hư ha, hư ha, người tập võ đều nhớ, nhân giả vô địch.



Tuy nhiên Mộng Khả Nhi không hề phẫn nộ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bạch y tung bay, toát lên vẻ đẹp tuyệt thế cùng khí chất xuất thần như Dao Trì tiên tử.

“Grào…Thế là thế nào?” Con rồng du côn kinh ngạc thét lên
Mộng Khả nhi đứng trên một cánh hoa sen khổng lồ, ngọc liên đài dưới chân nàng ta nhanh chóng biến hóa, hợp lại cùng với tám cánh hoa còn lại, bao vây con rồng du côn.

Liên đài và cánh hoa hóa thành một tấm lưới giam chặt con rồng du côn vào trong, rồi thu lại lại bằng nắm đấm, xuất hiện trong tay Mộng Khả Nhi.

Ngọc liên đài này xưa nay vẫn do nàng sử dụng nhưng mãi gần đây, tu vi tăng tiến, mới dần dần thể hiện uy lực thật sự của món đạo gia chí bảo này.

Đại chiến giữa Thần Nam và Lý Nhược Lan càng kịch liệt hơn, cuồng nữ hiếu chiến không có mảy may điểm nào giống nữ tử, điên cuồng hơn cả nam nhân, mày dựng ngược, nhân kiếm hợp nhất, giống như một đạo thần quang, tung hoành khắp trên trời dưới đất, không ngừng lao về phía Thần Nam.

Phạm vi chiến đấu của hai người lan rộng đến hai dặm, vậy mà có lúc Thần Nam vẫn bị Lý Nhược Lan lao xuống đánh lùi ra xa hàng mấy chục trượng, có lúc dùng tử vong ma đao đẩy cuồng nữ hiếu chiến lùi lại cả mấy trăm trượng, nơi nào trận chiến lướt qua, loạn thạch tung tóe lên không, mặt đất vốn bằng phẳng rạn nứt, biến thành vô sô hố lớn hố nhỏ.

“A…” Lý Nhược Lan thét lớn, lại lao xuống dưới, thần kiếm trong tay chém vào tử vong ma đao, dính chặt lại với ma đao, người nàng ta ở trên khong trung, dựa vào thế Thái Sơn Áp Đỉnh, dùng thần kiếm áp đảo ma đao, không ngừng đẩy công lực, muốn đánh nát Thần Nam.

“Muốn giết ta, không dễ vậy đâu!” Thần Nam hai tay cầm chắc ma đao, chống lại kình lực mạnh mẽ của Lý Nhược Lan, hắn thét lên một tiếng: “Nghịch Thiên thất ma đao! Giết!”
“Ầm.


Lý Nhược Lan bị Thần Nam chém bay lên không trung, tuy nhiên đây cuồng nữ hiếu chiến không giận dữ mà ngược lại còn vui mừng, lộ ra thần sắc cuồng nhiệt vô cùng, một lần nữa lại lao xuống, thét lên: “Quân Lâm Thiên Hạ, chiến ý đệ nhất! Giết!”

Một kiếm của cuồng nữ chém xuống như phiên giang đảo hải, sức mạnh khủng khiếp từ trên không dội xuống, kiếm khí đáng sợ chém mặt đất thành một rãnh sâu dài hơn hai mươi trượng.

Thần Nam hướng ma đao lên trời, huyền công được vận chuyển tới cảnh giới cao nhất, ngạnh tiếp địch nhân mạnh nhất từ trước tới giờ.

Kình khí mạnh mẽ lao từ trên xuống bị cương khí hộ thể của hắn đánh tản ra hai bên, khiến mặt đất nứt ra thành những rãnh lớn nổ vang ầm ầm, cương khí cuồn cuộn nổ vang, như chiếc trùy vạn cân đập nát mặt đất rộng hàng trăm trượng thành sa mạc.

Lý Nhược Lan lại cầm thần kiếm lao xuống chém mạnh, Thần Nam có cảm giác như bị cả một ngọn núi lớn đè xuống, áp lực mạnh cơ hồ ép hắn nát vụn, xương cốt toàn thân phát ra âm thanh răng rắc trong lực trường vô hình đó.

Cuồng nữ quả nhiên đáng sợ, so với lúc đấu với thần long của hắn, khí thế ít nhất cũng mạnh hơn bốn phần, càng đấu càng dũng mãnh, nội thể dường như ẩn chứa tiềm lực vô tận.

“A…” Thần Nam không chịu được nữa ngẩng đầu lên trời thét lớn, đao thứ hai trong Nghịch Thiên thất ma đao chém ngược lên không trung, va vào thần kiếm của Lý Nhược Lan.

"Choang.

"
Quang mang chói lòa như mặt trời tỏa sáng, đâu đâu cũng thấy dòng năng lượng điên cuồng tràn ra.

Lý Nhược Lan bị đánh bay lên không trunug, Thần Nam cũng bị hất văng đi mấy chục trượng, tuy nhiên hắn chưa kịp thở, cuồng nữ hiếu chiến đã nhân kiếm hợp nhất lao xuống, thanh thế của đòn này càng mạnh hơn, người còn chưa tới, mặt đất đã bị kình khí cuồn cuộn làm cho rung chuyển kịch liệt.

Quả là đáng sợ tới cực điểm, chỉ dựa vào kình khí cuồn cuộn này có thể giết chết bất cứ cao thủ nào chưa đạt tới ngũ giai cảnh giới, bị luồng cương khí đáng sợ này quét qua nhất định tan xương nát thịt.

“A…” Lý Nhược Lan giống như cuồng ma nhập thể rống lên.

Thần Nam cảm thấy phải chịu áp lực xưa nay chưa từng có, dùng tâm pháp Nghịch Thiên thất ma đao phổ vào tử vong ma đao, hắn coi như vô địch trong số những cao thủ ngũ giai cùng trang lứa, nhưng hôm nay thực tế khác xa tưởng tượng.

Lý Nhược Lan, Đông Phương Trường Minh, Mộng Khả Nhi bất luận là công pháp hay tu vi đều không kém hắn, làm sao hắn được gọi là vô địch lớp trẻ.


“Lý Nhược Lan, xem ra chúng ta không phân rõ sinh tử không được, tốt nhất hay dốc toàn bộ thực lực của ngươi ra, nếu không ngươi sẽ phải hối hận suốt đời!” Thần Nam ngẩng đầu lên trời thét lớn, ma đao trong tay hướng về phía Lý Nhược Lan.

“Quân Lâm Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn!” Lý Nhược Lan chỉ lạnh lùng nói ra tám chữ, rồi lại lao xuống như tia chớp.

“A…” Thần Nam thét lớn, Nghịch Thiên thất ma đao - đao thứ ba xuất ra.

Đao mang dài mười trượng màu đen kịt đáng sợ chém ngược lên không trung, va vào kiếm khí chói lòa của Lý Nhược Lan.

“Ầm.


Trên không trung vang lên vô số tiếng sấm rền nổ ì ùng mãi không thôi.

Cương khí Lý Nhược Lan phát ra giống như thiên ngoại phi tiên chém xuống một kiếm hàn quang chói lòa, chém mạnh vào ma đao trong tay Thần Nam.

"Keng.

"
"Choang.

"
Tiếng kim thuộc va vào nhau vang lên chói tai, ma đao trong tay Thần Nam nát vụn, Lý Nhược Lan văng ngược lên không trung, tuy nhiên lần này Thần Nam chủ động, đao thứ tư nhanh chóng hình thành trong tay hắn, đồng thời tấm cổ thuẫn không ngừng chuyển động bên cạnh cũng nhanh chóng lao xuống dưới chân, đưa hắn lao thẳng lên không trung, đuổi theo Lý Nhược Lan.

Mộng Khả Nhi và Đông Phương Trường Minh đều biến sắc, bọn họ không thể ngờ rằng Thần Nam có thể dựa vào sức mạnh của mình bay lên không.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận