Thần Mộ Ii FULL


Thần Nam xông đến đại lục Ngự Phong vương thống trị, chợt cảm giác thấy áp lực cực mạnh như có nguy hiểm đang đợi, hắn không do dự, quay đầu lui ngay.

Ngự Phong vương thở hắt một hơi bởi sát tinh không tới, đồng thời cảm giác được đại lục của mình có một bất thế cao thủ tọa trấn nên đâm ra kinh ngạc.
Dao động hùng hậu phát ra như thiên địa xoay chuyển, vô tận hỗn độn chầm chậm trải ra, phảng phất có một đại vật đang chuyển động thân thể.
U La vương, Thông Thiên, Đa Mục vương, Ngự Phong vương đều kinh hãi, chăm chú quan sát đại lục, ngay Thần Nam cũng dừng lại, hắn muốn xem vật gì lại có uy thế cỡ đó.
Hỗn độn dao động không gấp gáp lắm nhưng mỗi lần dao động đều như nước biển quét qua thiên địa, quả thật sóng vỗ chấn thiên.
“Lẽ nào là…” U La vương cả kinh không nói thành tiếng.
“Tựa hồ không phải.” Đa Mục vương hiển nhiên cũng kinh ngạc.
Ngự Phong vương khẩn trương chú thị vào đại lục của mình: “Có lẽ là Vương của chúng ta, thật sự người còn sống.”
Thông Thiên cạnh đó chỉ có nửa hỗn độn huyết thống, nên không có quyền lên tiếng, y không hiểu Hỗn Độn vương như bọn U La vương, chỉ biết Hỗn Độn vương đáng sợ hơn cả tưởng tượng.
“Vương thật sự quay về sao?” U La vương chấn kinh nhìn vùng đại lục, dù kẻ đó cũng có một chữ vương như họ nhưng ý nghĩa khác hẳn nhau, họ chỉ là một phương chư hầu còn Hỗn Độn vương mới là chân chính vương giả, là bậc hỗn độn chí tôn thật sự, ngay cả Thiên đạo cũng phải nhường ba phần.
Thần Nam ở ngoài xa cười lạnh, hắn không cần biết đó là ai, hiện tại đang tính cách quay về đại lục hắc ám nhưng mấy hỗn độn chư hầu cực mạnh không truy cản hắn nữa, chỉ cắt đường lui, mật thiết chú ý hành động của hắn.

Hắn mà hành động ắt họ sẽ tung ra những đòn lôi đình.
Một thân ảnh khổng lồ từ trong vùng hỗn độn hiển hỏa, thanh âm lồng lồng vang lên: “U La vương, Đa Mục vương, Ngự Phong vương, lâu rồi không gặp.”
“Đây là…” U La vương nghi hoặc nhìn bóng dáng hỗn độn mông lung rồi tỏ vẻ tỉnh ngộ: “Là Hỗn Độn tử!”
“Hỗn Độn tử, là ngài thật sao?” Ngự Phong vương và Đa Mục vương hô lên kinh ngạc.
“Không sai, là ta.”
Hỗn Độn tử là con của Hỗn Độn vương, tuy không sinh thành từ hỗn độn mà do hỗn độn tộc kết hợp sinh ra nhưng cũng pháp lực thông thiên, dù gì phụ thân y cũng là Hỗn Độn vương!
Hỗn độn tộc nhân khẩu đơn bạc, những cường giả sinh thành từ hỗn độn đa phần đã chiến tử, hỗn độn di dân hiện tại quá nửa do những cư dân hỗn độn kết hợp với nhau sinh ra.
Xưa nay họ vẫn là một gia tộc tụ cư cạnh nhau, Hỗn Độn vương là chi mạnh nhất của hỗn độn tộc, đương nhiên cái gọi là gia tộc này khác hẳn gia tộc của nhân loại.


Nhóm người sinh ra từ hỗn độn đầu tiên, nếu cùng sinh ra sẽ được coi là huynh đệ tỷ muội, sau này họ kết hợp với nhau, sinh sản đời sau, lúc đó gia tộc với mang phong vị của nhân loại.
Chỉ có mỗi lần đại phá diệt, hình thành thiên địa mới thì hỗn độn di dân trời sinh mới hình thành trong vùng hỗn độn.

Hiện tại là một đại phá diệt thời đại, hỗn độn tộc sẽ có hỗn độn di dân trời sinh bổ sung cho huyết dịch.

Đó cũng là dấu hiệu cho thấy hỗn độn tộc trung hưng, tạo thành nguyên nhân khiến bọn U La vương tự tin như vậy.
Chi của Hỗn Độn vương tuyệt đối là gia tộc xa xưa nhất, trải qua mấy đại phá diệt thời đại, Hỗn Độn tử chính thị Hỗn Độn vương tử hàng thật giá thật, dù trong trận chiến năm xưa, y bị Thái cổ đệ nhất đại thần Độc Cô Bại Thiên đánh cho tàn phế nhưng giờ lại xuất hiện, chứng minh y đã khôi phục cảnh giới.
Y có mối giao hảo với bọn U La vương, vừa quay lại đã đi tìm bọn họ, bởi các phương chư hầu không được Hỗn Độn vương triệu kiến sẽ không thể vào hỗn độn cổ địa.

Hiện tại Hỗn Độn vương sinh tử bất minh mà không ai dám mạo phạm.
“Vương có tin tức gì không?” U La vương có vẻ kích động hỏi Hỗn Độn tử.
Thân ảnh Hỗn Độn tử dần nhỏ lại, đến trước mặt bọn U La vương, thở dài: “Không có, không hiểu sống chết thế nào.”
Ngự Phong vương an ủi: “Vương pháp lực vô biên, vạn cổ trường tồn, sẽ không có chuyện gì.”
Hỗn Độn tử sầm mặt: “Hai cha con đó vừa đáng sợ vừa đáng ghét, năm xưa gọi về Nhân vương hồn phách vốn đã không còn trên đời, hủy diệt không biết bao nhiêu cường giả của hỗn độn tộc chúng ta, phụ vương ta cũng không hiểu hạ lạc nơi đâu, đúng là đáng hận.”
Nhắc lại trận chiến năm xưa, bọn U La vương rùng mình, cao thủ hỗn độn tộc rơi rụng quá nhiều, cùng Thiên đạo xuất chiến mà kết quả tinh anh cao thủ suýt nữa bị diệt sạch.
“Nhân vương, Nhân vương!” Đa Mục vương lẩm bẩm, tạ hồ hồi ức lại năm xưa: “Một lá Hồng Hoang Kỳ lay đổ nửa tinh không, quả thật kinh hồn.”
Ngoài xa, Thần Nam cũng kinh hãi, hắn đã nghe truyền văn này rằng có một cuồng nhân cầm Hồng Hoang Kỳ lắc mạnh khiến cả phiến tinh không hóa thành tử vực, một nửa tinh không tan biến, vạn vạn lần không ngờ đó lại là Nhân vương hồn phách được người ta triệu hoán về, hơn nữa đó rất có thể là kiếp trước của Vũ Hinh.
Thật không tin nổi!
Chả trách người ta chỉ biết đến truyền văn mà không ai biết thân phận cuồng nhân, bởi đó là Nhân vương hồn phách hiển hóa.
Hỗn Độn tử tỉnh khỏi cơn bi thương, nhìn sang Thông Thiên cạnh đó: “Chắc đây là Thông Thiên huynh đại danh đỉnh đỉnh.”
“Là ta.” Thông Thiên đáp rất đơn giản.
“Thông Thiên huynh có nửa huyết thống của hỗn độn tộc chúng ta, e rằng còn là tộc đệ của ta.” Hỗn Độn tử cảm thán.

Bọn U La vương đương nhiên biết chuyện này, bằng không sao họ lại coi trọng Thông Thiên như vậy, phụ thân Thông Thiên là bào đệ của Hỗn Độn vương, cùng sinh ra từ một nơi chứ không phải quan hệ máu mủ ruột thịt.
Đáng tiếc, phụ thân y quá bất hạnh, tại một thần thoại thời đại đã đại chiến với Thần gia lão ma cùng một nhân loại cường giả, dưới sự hợp công của cao thủ đó và lão ma vương mạnh đến biến thái nên thụ trọng thương.

Kết quả cố duy trì tàn mệnh đấn một thần thoại thời đại sau, bị hai cha con trong truyền thuyết đánh cho tịch diệt.
Hỗn Độn tử vỗ vai Thông Thiên: “Yên tâm, hai cha con đó chưa chết, chúng ta còn cơ hội báo cừu.”
Thông Thiên hừ lạnh lắc đầu: “Ta không để ý lắm đến cái chết của ông ấy.”
Chúng nhân đều biết y nói đến phụ thân nên không tiện nói gì nữa.
“Độc Cô…” Hỗn Độn tử nghiến răng, tựa hồ không muốn nhắc đến tên hai cho con nọ.
Ngoài xa, Thần Nam hiểu được không ít chuyện, xem ra cha con Độc Cô cực mạnh, không biết họ trốn ở đâu, bày trò gì.

Cả hai không chỉ chiến lực vô song, tựa hồ là chủ mưu của nhiều việc.
Hắn có cảm giác rằng thần bí thanh niên trong Thần Ma lăng viên không phải chân thân của Độc Cô Bại Thiên mà là linh hồn được y biến hóa lưu lại.

Thần bí thanh niên bước lên Thông thiên chi lộ, không có nghĩa là Độc Cô Bại Thiên chân chính cũng bước lên đó.
Trong trận chiến Thái cổ, ai cũng nói Độc Cô Bại Thiên đã chết, tựa hồ của Ma Chủ cũng tin nhưng những dấu hiệu hiện tại cho thấy, đó chỉ là kế kim thiền thoát xác.
Lúc hắn xuyên qua thời không, quay lại lúc Thái cổ bị cách đoạn đại chiến Quảng Nguyên, thi thể Độc Cô Bại Thiên từng bất ngờ từ đường hầm thời không rơi xuống mà lúc đó Không Không từng nói rằng không phải nó đào ra, hiển nhiên đó là một mưu tính được vạch sẵn.
Bọn Hỗn Độn tử dừng đàm thoại, cùng nhìn sang phía hắn, hiện tại chư cường chưa đến, họ muốn diệt hắn, mấy đạo mục quang âm u chiếu rọi, quyết không cho hắn quay lại đại lục hắc ám.
Hắn không hề sợ hãi, chế giễu: “Hóa ra một vương tử, ngươi đứng thứ mấy? Đừng bảo ta ngươi ta lão bát nhé.”
Trông lúc sinh tử tồn vong này, hắn không để tâm đến điều gì nữa.
“Ngươi tưởng sống nổi sao?” Hỗn Độn tử lạnh lẽo nói.
“Ta vẫn sống trơ trơ, hơn nữa đối diện nhiều cao thủ của các ngươi bao vây.


Nếu một đối một, ta phế được bất cứ ai, chỉ tiếc không ai dám đấu một mình với ta, đúng là một lũ nhu nhược.”
Bọn U La vương đại nộ, quat lên: “Ở đây không ai kém hơn ngươi, chúng ta chẳng qua muốn giải quyết ngươi nhanh một chút.”
Thần Nam phì cười: “Có bản lãnh bảo tất cả lui xa mười vạn dặm, ngươi đơn chiến với ta, đảm bảo ta sẽ đánh cho ngươi quỳ xuống cầu xin.”
U La vương giận dựng tóc gáy nhưng bị Hỗn Độn tử kéo lại: “Ngươi nói là nếu hiện trường chỉ còn lại một người, những người khác lui xa mười vạn dặm, ngươi sẽ đồng ý quyết chiến.”
“Đương nhiên, vừa nay mấy tên nhát chết kia không dám, ngươi dám sao?”
“Được, ta quyết chiến với ngươi.” Hỗn Độn tử sảng khoái đồng ý.
“Không, để ta lên.”
“Ta lên.”
U La vương và Đa Mục vương tranh nhau xông lên, sợ Hỗn Độn tử bất trắc.

Ngự Phong vương từng thảm bại dưới tay Thần Nam nên không dám.
“Được rồi, các vị không cần lo cho ta, ta đã quyết.” Hỗn Độn tử phi thường kiên quyết.

Bọn U La vương bó tay, đành theo nghe lời phân phù, lùi thật xa.
“Hắc, Hỗn Độn vương nhi tử, từng bi Độc Cô Bại Thiên đánh tan tác.” Thần Nam cười lạnh.
Hỗn Độn tử nhận ra Hồng Hoang Kỳ liền đỏ lựng mắt, nghiến răng: “Trận chiến đó khiến đại kỳ gãy nát, không ngờ rơi vào tay ngươi, hôm nay ta phải triệt để chấn tan lá cổ kỳ.”
“Để xem ngươi chấn tan cổ kỳ hay nó chấn tan ngươi.” Thần Nam lay mạnh lá cờ khiến hỗn độn vỡ tan, thiên vũ lắc lư, phảng phất hỗn độn thế giới sắp phá diệt.
Hỗn Độn tử cười lạnh, vô tận hỗn độn tràn lên, theo ý chí y tụ thành biển lớn trùm lên Thần Nam.
“Soạt, soạt…” Đại kỳ lay mạnh, Thần Nam xuất ra Thái Thượng tru thiên thức, đánh mạnh vào bất diệt thể của Hỗn Độn tử, toan hủy diệt đối phương.
“Ngươi lại biết tuyệt học của Thái Thượng.” Hỗn Độn tử hơi kinh ngạc, toàn lực đại chiến với Thần Nam.
“Ta còn nhiều lắm.” Thần Nam quát vang: “Ma thôn hỗn độn!” Ma ảnh khổng lồ đỉnh thiên lập địa hút lấy Hỗn Độn tử.
“Chết tiệt, quả nhiên là công phu của Thần tổ.” Hỗn Độn tử động nộ, năm xưa lão ma vương Thần tổ huyết đồ trăm vạn dặm, giết chết vô số hỗn độn cao thủ khiến đến giờ y chưa quên, lão là đại địch của hỗn độn tộc, giờ có người thi triển công phu của Thần tổ, bảo sao y không nổi giận.
Hỗn độn quang mang chiếu sáng thiên vũ, Hỗn Độn tử thân hóa ngàn ngàn vạn vạn vây quanh Thần Nam, xuất ra sức mạnh hủy diệt, chầm chậm hóa giải ma ảnh.
“Chỉ xích thiên nhai!” Thần Nam quát vang, trước mặt mở ra một khe nứt khiến quá nửa cuồng bạo năng lượng tan biến vào không gian vô danh.
Hỗn Độn tử hợp nhất ngàn vạn hóa thân, quét một đòn toàn lực, cắt đứt khe nứt, Thần Nam vung Hồng Hoang Kỳ chặn lại, đồng thời sử dụng thần thông của Độc Cô Bại Thiên, Nghịch Loạn bát thức từ đệ nhất thức nhất đến đệ thất thức xuất ra.

Cả hỗn độn hải tan vỡ.
Hỗn Độn tử chấn kinh cực điểm, gian nan tránh né sức mạnh trùng trùng hủy diệt, đợi khi tất cả bình tĩnh, hai mắt vằn máu, nghiến răng kèn kẹt: “Độc Cô…”
Năm xưa Độc Cô Bại Thiên phế y, làm gì có chuyện y quên được Nghịch Loạn bát thức, thấy Thần Nam thi triển thần thông này, vết thương của y lại vỡ òa, gầm vang lao bổ tới, thi triển tuyệt học mạnh nhất, định tịch diệt đối phương.
Hai người kịch liệt giao phong, mở ra một không gian vô cùng rộng lớn trong hỗn độn hải, đào tung cổ tinh không phá toái lên, mấy vì sao sót lại cũng không thoát tai ách, vỡ tung trong trận đại chiến giữa hai người, sáng lên như pháo hoa rồi tiêu tan.
Đại chiến đến cao trào, hai người quả nhiên cân bằng, khiến Hỗn Độn tử chấn kinh, không thể đánh bại cao thủ đời sau này quả khiến y mất mặt.
Đột nhiên Thần Nam lướt ra xa, quát vang: “Hỗn Độn tử, U La vương, các ngươi không ra gì, lại định vây công lén ta.”
Bọn U La vương hiện hình, hiển nhiên vây công thất bại.
Hỗn Độn tử tuy bất mãn nhưng không lên tiếng, những người này vi lo lắng cho y nên mới làm vậy, tất cả cùng đuổi theo Thần Nam.
Lần này, Thần Nam lao vào vùng sâu của hỗn độn, hắn muốn xem hỗn độn hải thật ra có tận đầu không, đằng nào đường rút cũng bị cắt, vậy cứ tiến lên.
“Không được.” Đa Mục vương kinh hãi: “Tiểu tử định vào hỗn độn cổ địa!”
Bọn U La vương và Ngự Phong vương cùng nhìn Hỗn Độn tử, không có mệnh lệnh của Hỗn Độn vương, các chư hầu không được tự do vào hỗn độn cổ địa.
Hỗn Độn tử mắt lóe hàn mang: “Các ngươi theo ta tiến vào, quyết không cho tiểu tử gây loạn trong đó, diệt hắn ngay.”
“Được!” Có lời này của Hỗn Độn tử, họ không cần lo nữa.
Một vùng đại địa mênh mang lơ lửng trong hỗn độn hải, từ xa Thần Nam đã cảm ứng được khí tức thương tang cổ lão từ xa xưa vô tận tràn về.
“Đó là nơi Hỗn Độn vương cư trú?” Hắn đoán được mình đến đâu, chắc chắn là hỗn độn cổ địa.
Không hiểu sao, lúc vào vùng cổ địa này, hắn có trực giác rằng Hỗn Độn vương mà bọn U La vương nói rằng sinh tử bất minh tựa hồ ở trong cổ địa, y vẫn chưa chết.
Giáng lâm đại lục rồi, hắn phát giác nơi này khác hẳn những nơi hỗn độn chư hầu thống trị, không phải do hỗn độn ngưng luyện thành mà giống như đại lục hắc ám, là vùng đất hàng thật giá thật.
Bất quá, nơi này không thiếu ánh sáng, hỗn độn hải bao quanh phát ra ánh sáng mờ mờ, phiến cổ đại lục này ngập sinh cơ, cây cối xanh om, nếu không biết trước, Thần Nam còn ngỡ mình quay về nhân gian giới hồi chưa bị phá toái.
Đồng thời, hắn nhận ra ở đại lục này, tu vi của mình mất một nửa, tuy không đến mức kinh dị đến mức đáng sợ như ở cổ thiên lộ nhưng cũng đủ kinh hồn.
Quả là một đại lục đáng sợ mà thần bí.
Nhưng hắn biết bọn Hỗn Độn tử, U La vương vào đây cũng sẽ như thế, không phải mình y giảm tu vi.
Hắn nhanh chóng thu liễm khí tức, xông vào vùng sâu đại lục, hắn tin rằng tu vi giảm một nửa, ắt bọn U La vương không thể dùng thần thức quét qua cự ly vô tận như trước, nên tạm thời ẩn mình trong vùng cổ địa.
Hắn không lo lắng gì, chỉ ngại chạm đến Hỗn Độn vương, với tu vi hiện tại của hắn mà đấu với đối phương e rằng lành ít dữ nhiều.
Nhưng hắn có dự cảm, tựa hồ mình sẽ chứng kiến cảnh Hỗn Độn vương quay về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận