Thần Mộ Ii FULL


Lời lẽ của Thời Không đại thần cao thâm mạc trắc, tựa hồ ám thị gì đó khiến Thần Nam rúng động.
“Đại thần, xin cứ nói thẳng.”
“Ha ha, không có gì, cần nói thì ta đã nói.” Thời Không đại thần cười vang: “Tiểu hữu đã chuẩn bị đi trên con đường riêng thì nên đi đến cùng, hà tất dung hợp với vô diện nhân.”
“Tại hạ biết không nên như vậy nhưng lúc đó tình huống nguy cấp, tại hạ cần sức mạnh.” Thần Nam nhìn ông ta, biết có những việc ông chưa nói: “Đại thần, chắc ngài biết lai lịch vô diện nhân, là nhục thể và linh hồn của ai bỏ lại?”
“Chuyện này… ha ha, sẽ có ngày chân tướng phơi bày, đã có người không quản mạo hiểm tự biến hóa, lại không muốn người khác biết ẩn tình, ta cũng không nên tiết lộ thiên cơ, nhỡ may dẫn đến biến cố không hay, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Thần Nam bất lực, bất kể thỉnh cầu thế nào, Thời Không đại thần đều không chịu nói ra lai lịch thật sự của vô diện nhân.
“Ta giúp tiểu hữu rũ bỏ nhục thể và linh hồn vô diện nhân.” Thời Không đại thần mỉm cười, để tránh bị hắn truy vấn, ông chuyển chủ đề đồng thời xuất thủ tương trợ hắn.
Hồn lực hùng hậu từ thể nội hắn tràn ra, nhục thể do toái nhục từng bị phong ấn trong huyết quan tổ thành, linh hồn từng bị khốn tại vĩnh hằng chi lộ từ từ xuất hiện.
Áp lực vô tận như biển động khiến núi rừng cạnh Tội Ác chi thành rung chuyển, mọi đỉnh núi quanh đó nghiêng ngả, cơ hồ sắp sụp đổ.
Ở đây không phải thiên ngoại hỗn độn nên không thể chịu tổn hại như vậy, hồn lực của Thần Nam và vô diện nhân nếu không được ngăn chặn ắt sẽ lan đến Tội Ác chi thành.
Thời Không đại thần vội xuất ra một vùng hào quang mông lung kỳ dị, cách ly Thần Nam ra, để quá trình trút hồn diễn ra trong đó.
“Oành!”
Tiến nổ vang vọng, vô diện nhân bật khỏi thân thể Thần Nam, không hề có dao động tinh thần, lặng lẽ đứng trên không.
“Phải hủy diệt sao?” Thần Nam nhìn vô diện nhân, cảm giác có gì đó không ổn, nếu y vô dụng, hà cớ lúc biến hóa còn phong ấn nhục thân trong huyết quan, giam linh hồn tại vĩnh hằng chi lộ?
Thời Không đại thần đưa tay định nghịch chuyển thời gian cho vô diện nhân tiêu tan nhưng khí tức đối phương phát ra khiến ông rúng động, có phần bất nhẫn.

Ông biết y là ai, tuy nguyên chủ nhân đã biến hóa nhưng đây là thân thể trong quá khứ của y, diệt thân thể này cũng có nghĩa diệt người trong quá khứ.
Nhưng sức mạnh của Thời Không đại thần vừa chạm vào vô diện nhân, khí tức kinh nhân liền bùng lên, sức mạnh này xuất phát từ đáy sâu linh hồn, hất văng sức mạnh thời gian, thoát khỏi cảnh bị hủy diệt.
Tự bảo vệ theo bản năng? Hay còn lại một chút ý thức? Thời Không đại thần kinh ngạc, nhưng liền đổ mồ hôi lạnh: “Không nên diệt y, ta xém chút phạm sai lầm.” Ông quay lại nói với Thần Nam: “Tiểu hữu đã quyết định đi con đường riêng, tốt nhất không nên dùng sức mạnh của vô diện nhân nhưng cũng không nhất thiết phải diệt bằng được y, năm xưa nguyên chủ để lại y cũng có đạo lý riêng.

May quá, ta chưa phạm sai lầm.”
Không diệt vô diện nhân lại phù hợp với tâm tư Thần Nam, hắn phong ấn y vào huyết quan rồi cuốn vào Hồng Hoang Kỳ.
“Tiểu hữu nên khai thác tiềm năng chân chính của mình.”
“Tại hạ biết, cũng từng thử nhưng trong thời gian ngắn không thể đột phá được.


Mọi thiên giai cao thủ khác đều tu luyện vạn năm trở nên mà tại hạ lại thiếu thời gian.” Hắn có vẻ khảng khái.
Thời Không đại thần nhíu máy: “Cũng là một vấn đề nhức óc, bất quá… ta có thể cho tiểu hữu mượn một ngàn năm.”
“Cái gì?” Thần Nam kinh hãi, nhưng lập tức tỉnh ngộ, Thời Không đại thần là ai? Là người nắm trong tay sức mạnh không gian và thời gian, đương nhiên chuyện đó không thành vấn đề.
“Vốn định cho tiểu hữu mượn nhiều hơn nhưng lúc phục sinh, ta tổn hao nhiều nguyên khí, tốn gần hết số thời gian có thể cho mượn, hiện tại chỉ còn gần ngàn năm cho tiểu hữu mượn dùng.” Thời Không đại thần cực kỳ bình tĩnh nói ra những lời thạch phá thiên kinh.
“Ngài… làm thế nào cho tại hạ mượn được?” Thần Nam hỏi.
“Chúng ta đang ở trong một thời đại đặc thù, hiện tại lục đạo tan nát, ‘mượn’ mà ta nói đến chính là thâu thiên.”
Thời Không đại thần dứt lời, Thần Nam liền hiểu ngay, thâu thiên là hấp thu chúng sinh chi lực đã chết, cũng là sức mạnh mà Thiên đạo cần, bản chất của diệt lục đạo nhằm rút đi chúng sinh chi lực.

Hắn từng thâu thiên, tu thành vô tình đao nhưng đó là xảo hợp, không phải hành vi cố ý.

Thời Không đại thần lại khác, ông ta công tham tạo hóa, có thể hoàn toàn chủ động thâu thiên, dẫn động chúng sinh chi lực cho mình dùng.
“Ta muốn thâu thiên nhưng không có ý trực tiếp lấy chúng sinh chi lực cho tiểu hữu.

Cao thủ chân chính đều không bao giờ làm thế, chỉ có tự đột phá mới được.

Ta chỉ muốn thâu thiên, lợi dụng chúng sinh chi lực sáng tạo một đặc thù không gian, để thời gian lưu chuyển ngàn năm với tiểu hữu.

Đương nhiên, nó sẽ khác với bên ngoài, tiểu hữu trải qua ngàn năm nhưng bên ngoài chỉ là mấy năm, thậm chí mới qua khoảnh khắc.”
Nhưng lời thạch phá thiên kinh này khiến Thần Nam chấn kinh, đồng thời thầm đoán xem lúc sống lại, Thời Không đại thần đã lưu chuyển bao nhiêu năm cho riêng mình?
Nhưng dẫu thế nào, ngàn năm khổ tu vẫn là cơ hội cực lớn với hắn.
“Đa tạ Thời Không đại thần.”
“Không cần đa tạ.

Ồ, ta nghĩ xem có cách nào mang lại thời gian nhiều hơn cho tiểu hữu không, trước đây ta từng lập một thời không trận pháp, nếu hoàn thiện sẽ có hiệu quả bất ngờ.

Đi nào, chúng ta về Tội Ác chi thành nghĩ lại xem nào.”

Nhưng ba ngày sau, Thời Không đại thần đến tìm hắn, tỏ ra rất hài lòng: “Được rồi, có thời không trận pháp như thế, ta và một nhóm Thái cổ thần đồng thời thâu thiên, mượn tạm năm ngàn năm cho tiểu hữu.”
“Cái gì?” Thần Nam cả kinh! Năm ngàn năm với hắn vô cùng quý giá.
“Hắc hắc, lao phu cũng vô cùng hưng phấn, quyết định chọn một ít hậu bối có tư chất tiến vào, tương lai trống hết vào các vị.

Bất quá, phải đợi vài ngày để các hồng hoang cường giả ẩn tu tại thiên ngoại đến đã, lúc đó mới nắm chắc thành công.”
Thời gian qua rát nhanh, bảy ngày trôi đi trong chớp mắt.

Thái Huyền thượng nhân, Vô Vi tán nhân, Diệu Đế ma thần… cùng tới.

Các hồng hoang cường giả đến khá đông.
Trong Thần Phong học viện, Thời Không đại thần lập một trận pháp khổng lồ, tự đững giữa đại trận trung ương, vây quanh là mười ba Thái cổ hồng hoang cường giả, đều là những nhân vật bá chủ một cõi.
“Thâu thiên!” Chỉ có Thời Không đại thần mới có đủ thâu thiên chi lực, mượn thời gian năm ngàn năm, bởi ông là người nắm trong tay thời không.
Sức mạnh của chúng sinh chưa bị Thiên đạo cướp mất tràn lên như biển, trận pháp trong Thần Phong học viện sáng chói, vô tận linh lực gầm vang trên không như những dòng sông.
Sau cùng, mọi linh lực tụ hết ngoài đại trận, hướng tới Thời Không đại thần.

Ông ta thần sắc ngưng trọng, hai tay liên tục vạch ra pháp ấn huyền diệu, mở ra một không gian mới trong tiếng nổ ầm ầm.
Mấy vị hậu bối thanh niên cao thủ được đưa vào không gian đó.
Trong đó có Tiềm Long được Vô Danh thần ma cứu về, Đại Ma – con của Ma Chủ, đồ đệ Huyền Trang của thủ mộ lão nhân cùng Thần Nam.

Ngoài ra có Tiểu Phượng Hoàng cùng Đông Phương Phượng Hoàng, những hóa thân tiềm năng vô hạn của Phượng Hoàng thiên nữ năm xưa; cả Long Bảo Bảo từng khiến Hắc Thủ Quảng Nguyên phải ra tay tiêu diệt, theo truyền thuyết, Đại đức đại uy Thiên Long này có thể đạt tới cảnh giới Thiên Long hoàng, thành cao thủ chí tôn cấp.
Mấy hài tử của Thần Nam: Không Không, Y Y, Huyền Huyền, Tác Tác cũng được liệt danh vào đây, ai cũng nhận ra thân phận chúng là những chí tôn nhân vật của một đại phá diệt thời đại, tiềm năng của mấy hài tử này đều vô hạn, nếu có một khôi phục đỉnh cao cũng ngang với có một cường giả như Thời Không đại thần tái hiện nhân thế.
Mộng Khả Nhi, Đạm Đài Tuyền không có mặt bởi họ là thiên nữ chi thân, hiện tại thiên nữ hồn đã hoàn toàn thuộc về họ, chỉ cần hợp lại là thành vô địch lục hồn thiên nữ! Nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là tìm nốt thiên nữ hồn còn lại.
“Ầm, ầm, ầm.”
Thiên ngoại hỗn độn truyền lại dao động năng lượng kinh nhân hướng về đại lục hắc ám, chân thân U La vương hiển hiện, đứng trên không quát vang: “Thời Không đại thần, ngươi định làm gì? Hừ, ta quyết không cho phép ngươi như ý.”
“Ha ha, đợi ngươi đã lâu, không ngờ lại tự đâm đầu vào lưới.” Thời Không đại thần cười vang bay lên không.

Đồng thời, Mộng Khả Nhi, Đạm Đài Tuyền, tiểu công chúa, Long Vũ, Lý Nhược Lan nhanh chóng dung hợp thành lục hồn thiên nữ, đã thành công một lần nên lần này cực kỳ dễ dàng, thoáng sau, lục hồn thiên nữ bay lên.
“Lão bất tử, ngươi cố ý giở trò?” U La vương nhìn Thời Không đại thần, vừa kinh vừa nộ, đoạn gầm lên: “Lần tới tìm ngươi thanh toán.” Y vốn đa nghi, không biết Thời Không đại thần bày trận làm gì, giờ thấy lưỡng đại cao thủ tựa hồ đợi mình đến nên nhanh chóng bỏ đi.
Lục hồn thiên nữ giữ vững trên không, Thời Không đại thần nhanh chóng quay lại, quát: “Vào đi, được rồi.”
Mấy vị hậu bối thanh niên cao thủ tiến vào, cha con Thần Nam là kỳ dị nhất, Không Không và Y Y còn nhỏ, còn hai chuyên gia gây họa Huyền Huyền và Tác Tác lại càng nhỏ hơn, mới sinh chưa lâu đã bị Thần Nam ôm vào.

Hai tiểu quỷ không chịu ngoan ngoãn mà cười khanh khách, vẫy tay với lục hồn thiên nữ trên không: “Đạm Đài mụ mụ, sau này gặp lại, chúng con và phụ thân sẽ nhớ người.”
Lục hồn thiên nữ trên không suýt rơi xuống, đương nhiên do tư tưởng của Đạm Đài Tuyền.
“Ầm, ầm, ầm.” Không gian phong bế, bọn Thần Nam vào trong không gian kỳ dị, bắt đầu tu luyện giữa dại vực bao la.
“Chết tiệt, U La vương ta nào dễ bị lừa.” U La vương đa nghi đã quay lại, nhưng lúc đó, Thời Không đại thần không còn phải cố kỵ gì, đưa bọn Thần Nam vào không gian xong xuôi bèn lao lên, tung ra “Không gian luân hồi”, thiếu chút xíu đánh tan nhục thể vương giả hỗn độn.
“Gào…” U La vương đại nộ, vô cương thế giới tự thân tu luyện thành trùm xuống, phá tan pháp tắc của Thời Không đại thần, đoạn hai người ngạnh tiếp một chiêu.
Cùng lúc, lục hồn thiên nữ áp sát, đại thần thông “Lục hồn lục thiên” hút U La vương vào một vùng hào quang bảy sắc.

Y kinh hãi, tận lực mới tránh thoát được, đối diện với lưỡng đại chấn thế cường giả, y đành rút lui.
Lúc Thời Không đại thần quay về Thần Phong học viện, nhìn sang vùng không gian kỳ dị liền giận xì khói: tiểu long được coi là có thể vươn tới cảnh giới Thiên Long hoàng đang đánh chén tít mù, say sưa túy lúy, dùng nội thiên địa mang theo rất nhiều mỹ thực và rượu ngon vào, đang ung dung thưởng thức.
Long Bảo Bảo quả thật đáng giận, có vô hạn tiềm lực nhưng không chịu tu luyện.

Cả hai tiểu bất điểm cũng khiến Thời Không đại thần mũi phun ra lửa, Huyền Huyền và Tác Tác cũng đang ăn uống say sưa, rồi thong dong đi dạo chơi, thỉnh thoảng lại chạy đến chỗ Thần Nam, Không Không, Y Y trêu ghẹo, cả hai quá ranh mãnh, không biết tiếc thời gian trân quý.
“Ba tên này phải đối đãi riêng.” Thời Không đại thần đợi các Thái cổ thần quan sát xong mới nhất trí với quyết định chung.
“Ngẫu mễ đầu phát! Các ngươi định làm gì?” Long Bảo Bảo đang say mờ mắt bị kéo ra, thấy một nhóm Thái cổ thần nhìn mình chằm chằm liền run cầm cập.
“Đưa ngươi đến một nơi tuyệt vời.” Thời Không đại thần cười lạnh.

“Đến đâu?” Long Bảo Bảo cảm giác đại sự không ổn, định bỏ chạy nhưng trước mặt Thời Không đại thần thì nó mọc cánh cũng không thoát, bao nhiêu đồ ăn ngon, rượu quý trong nội thiên địa của nó bị quét sạch, rồi cảm giác trời đất xoay chuyển, bên tai vang lên giọng Thời Không đại thần: “Đến Thời không luyện ngục mà chiến đấu không nghỉ, không đạt đến Thiên Long chi cảnh thì cứ chịu khó ở trong đó, luyện ngục sẽ thanh toán ngươi.”
“Ngẫu mễ đầu phát! Đợt chút đã, để lại cho ta năm ngàn đôi cánh gà nướng, năm ngàn đùi dê nướng, năm ngàn vò mỹ tửu… năm ngàn….”
Thời Không đại thần giận phun lửa ra mũi, vung chưởng hất Long Bảo Bảo vào Thời không luyện ngục.

Đoạn kéo hai tiểu bất điểm Huyền Huyền và Tác Tác ra.
“Lão gia gia râu bạc sao lại quấy nhiễu chúng cháu tu luyện?” Hai vì sao quả tạ ra vẻ ngây thơ, phủ đầu Thời Không đại thần trước.
“Hắc hắc, đưa các ngươi đến một nơi rất hay tiếp tục tu luyện.” Thời Không đại thần ra vẻ vô cùng hòa ái.
“A, thật hả?”
“Đâu, đâu, mau đưa chúng cháu đến.”

“Được, đi nào.” Thời Không đại thần lại mở Thời không luyện ngục, quăng hai tiểu quỷ vào trong.
“Quỷ, nhiều quỷ quá, cứu mệnh!” Bên trong liền vang lên tiếng mắng: “Lão đầu râu bạc, mau thả chúng ta ra.”
“Lão yêu tinh râu bạc, thả chúng ta ra.”
“Oành”, Thời Không đại thần triệt để phong ấn Thời không luyện ngục.
Các Thái cổ thần cạnh đó nhìn nhau, thủ mộ lão nhân hơi lo lắng: “Lão khốn ngươi hung hăng thật, đó là nơi ngươi tu luyện năm xưa, cho ba tiểu quỷ này vào, không sợ chúng tịch diệt sao?”
“Yên tâm, chúng đều có chí tôn tiềm lực, lúc quan trọng sẽ được kích phát, chỉ cần đừng bị dọa chết sẽ không sao hết.”
Chúng nhân lại nhìn nhau, Thời Không đại thần quả nhiên hung hãn, dùng tử cảnh bức ba tiểu quỷ tu luyện giữ mệnh.
“Ầm, ầm, ầm.”
Khí tức của U La vương lại loang rộng, Thời Không đại thần nổi giận gầm lên: “Chuyến này quyết cho ngươi biết tay.” Ông bay vút lên, các Thái cổ thần và thiên giai cường giả sau lưng cùng tiến vào thiên ngoại hỗn độn.
Bất quá, chúng thần phát hiện nhầm lẫn, vị vương giả hỗn độn tộc đang đấu kịch liệt với một thanh niên, sóng hỗn độn lan tràn.
Mọi Thái cổ thần cả kinh, thanh niên này thật ra là ai, lại có đại thần thông đại chiến với U La vương cả trăm hiệp chưa bại.

Nhưng thanh niên đó dần lộ bại thế, dù vậy cũng đủ chấn động thiên địa.
“Chàng trai trẻ đó tuy không địch nổi nhưng tiềm năng vô hạn!” Thời Không đại thần vô cùng kinh ngạc.
“Y là ai?” Thái cổ chúng thần kinh ngạc hỏi.
Thời Không đại thần nhìn một hồi, sau cùng tỏ vẻ chấn kinh: “Tựa hồ là … Thiên Long hoàng.”
“Long Nhi, là con trai ta.” Đột nhiên lục hồn thiên nữ rúng động, rõ ràng do tình cảm của Mộng Khả Nhi chiếm cứ chủ đạo, nhanh chóng lao vào chiến trường.
“Long Nhi…”
Thanh niên anh tư bột phát nhanh chóng lui khỏi chiến trường, quay nhìn lục hồn thiên nữ, hơi nghi hoặc đoạn lạc giọng: “Mẫu thân.”
Hiện tại ai cũng biết đó là hài tử của Thần Nam, là Thiên Long hoàng.

Hơn nữa đã khôi phục quá nửa đại thần thông năm xưa, sớm muộn gì Thiên Long hoàng sẽ tái hiện.
U La vương chấn kinh xen lẫn giận dữ nhưng buộc phải rút lui.
“Mẫu thân, con đi trong hỗn độn hải cứu được hai vị cô cô.” Long Nhi mở nội thiên địa, hai người trong đó bước ra, là người quen của Mộng Khả Nhi, Đạm Đài Tuyền, Long Vũ: Thiên giới Vũ Hinh và linh thi Vũ Hinh.
“Thiên Long hoàng, Xuyên thiên thú, Huyền vũ, Thần thụ, Khốn thiên xà… đều là hài tử của tiểu tử này.

Không được, ta phải lập tức đến quan sát y thật kỹ.” Thời Không đại thần nhanh chóng lướt xuống đại lục hắc ám, vào Thần Phong học viện.
Ông ta dùng đại pháp lực mở vùng phong bế không gian, quan sát Thần Nam, chỉ thấy toàn thân hắn sáng mờ mờ, đang biến hóa kinh nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui