Mười mấy vị thiên giai cao thủ cùng tiến vào cổ thiên lộ, dấy lên uy lực vô tận.
Họ vừa xuất hiện, vô tận hài cốt dưới đất liền bị dao động năng lượng hùng hồn chấn động, phảng phất muốn sống lại.
“Ai da… ngoại địch xâm nhập! Hủy diệt chi nhãn!” Hai tiểu mao đầu khống chế nhục thân Đạm Đài Tuyền xạ ra mấy đạo hủy diệt chi quang.
“Ầm, ầm”, râu thủ mộ lão nhân rớt xuống, lão ỷ trượng vào thân pháp nhanh nhẹn, lách tránh.
“A, là lão đầu xấu xa, đánh nào…” Hai tiểu bất điểm thấy không phải là địch nhân liền nhe nanh múa vuốt lao tới, dính chặt thủ mộ lão nhân.
Thủ mộ lão nhân méo mặt, hai tiểu bất điểm thù dai, bất quá lúc đối phó Thái Thượng gặp mặt mà giờ lại đeo cứng lão, ra vẻ thân thiết, kì thật là kéo tai bứt tóc lão.
“Dừng tay.” Thủ mộ lão nhân phiền muộn, hai tiểu mao đầu sao lại nhất quyết cho lão là người xấu rồi hung hăng đối phó.
“Không được, ngươi là kẻ xấu, lừa đảo, ngươi là lão lừa đảo.” Hai tiểu bất điểm cùng kêu lên: “Cha, chúng con giúp cha báo cừu.”
Chúng nhân bật cười, thủ mộ lão nhân hết sức phiền lòng.
Ngoài xa, Không Không kêu lên vui mừng: “Y Y…”
Lần này khó khăn lắm mới đoàn viên, Y Y cao hứng chạy tới, biết được hai tiểu bất điểm phong phạm y hệt mình là tiểu đệ và tiểu muội, tức thì tươi hơn hớn.
“À à, đây là tỷ tỷ của chúng ta, có lễ vật gì không?”
Y Y cười hi hi, cho mỗi đứa một phiến lục ngọc diệp lấp lánh: “Bảo mệnh thần diệp, hay ho thế nào, đệ muội cứ từ từ cảm nhận.”
“Đa tạ tỷ tỷ.”
Bốn hài tử cười nói liên hồi, vo cùng hoạt bát.
“Ở đây.” Thần Nam dẫn Thái cổ thần đến bên hắc ám đại hợp cốc, chỉ xuống vô tận hắc ám địa ngục: “Đây hình như là vực sâu không đáy, cơ hồ không tìm được tận đầu.”
Chúng nhân đã biết nơi này không tầm thường, tu vi của họ bị hạn chế, sức mạnh giảm hẳn.
“Grào…” Lúc đó, Tử Kim thần long say khướt tiến tới, sức mạnh trong thể nội nó dần tỉnh lại, mấy ngày nay lại biến hóa, phát ra khí tức mạnh hẳn so với trước.
Thủ mộ lão nhân nheo mắt nhìn nó: “Tiểu tử này hình như trước đây ta nhìn lầm, lẽ nào là y?”
“Tử Phong!” Có vị Thái cổ thần cạnh đó kinh ngạc: “Tựa hồ là Tử Phong.”
“Là nói đến long đại gia?” Tử Kim thần long say mờ mắt, chỉ vào họ: “Các ngươi sao lại có bốn mặt, sáu chân, đến cạn chén nào…”
“Vù vù..”
Tiếng phá không vang lên, bốn Thái cổ thần tiến tới giữ chặt nó, thần lực hùng hồn tràn vào thân thể tựa hồ nối với tiềm năng đang say ngủ của nó.
“Là y, tên khốn Tử Phong.”
“Là tên khốn đó.”
“Chúng ta giúp y một chút.”
Từ lời lẽ của họ là biết quá khứ của Tử Kim thần long tuyệt đối không phải quân tử nghiêm chỉnh.
Hiện tại, những người này nhận ra thân phận của nó, cùng thôi động Thái cổ thần lực, kích phát tiềm năng trong thân thể lão du côn, đánh thức sức mạnh say ngủ.
“Các ngươi… bắt nạt lão long khi say có anh hùng gì?” Hiển nhiên nó say khướt nhưng sức mạnh hùng hồn trong thể nộ được kích phát, toàn thân vây kín tử quang như liệt diễm cháy rừng rực khiến vùng bạch cốt hôn ám sáng lên một màu tím sẫm.
Sau cùng một vùng vụ khí màu tím dần thực chất hóa cuốn lấy nó, hình thành một chùm sáng tím ngắt, con rồng du côn bắt đầu tiến hành đại biến hóa.
Đó là một quá trình rất lâu dài, có lẽ phải mấy chục năm hoặc hơn trăm năm mới xong nhưng lại được hoàn thành trong mấy tháng, tất cả do sức mạnh của nó đã thức tỉnh.
Đương nhiên đây chỉ là thức tỉnh sức mạnh, kí ức liên quan đến Tử Phong đã vĩnh viễn biến mất, coi như Tử Phong không còn, Tử Kim Thiên Long cực kỳ hung mạnh sẽ xuất hiện trên đời.
Thủy tinh khô lâu và mấy bộ khô lâu không còn trên vùng bạch cốt, hiển nhiên đã xuống hắc ám đại hợp cốc
Bọn Thần Nam không vội xuống địa ngục không đáy ngay mà vây lây huyết quan, mở nắp ra, cùng phát lực, chuẩn bị luyện hóa Thiên thú bị phong ấn bên trong.
Mười mấy đạo thần quang sáng chói vây lấy huyết quan, tiếng thú gầm thống khổ vang lên liên tục, ác thú hung hãn giãy giụa trong hắc vụ, định hóa thành thân thể khổng lồ nhưng đều bị áp chế.
Một mình nó không đối phó nổi nhiều Thái cổ thần như vậy.
“Gào…” Tiếng gầm vô cùng thống cùng vang lên, hắc vụ dần tan, Thiên thú lộ ra chân dung, sức mạnh của nó đã bị Thái cổ thần kích tán rồi bị phong ấn.
Nó là tam đầu sư tử nhưng mỗi chiếc đầu chỉ có một con mắt trên trán.
Diện mạo nó nanh ác vô cùng, dị thường hung ác, dù sức mạnh bị đánh tan, thân thể to lớn bị phong ấn thành nhỏ như mèo con nhưng nó vẫn nhe nanh múa vuốt, định tấn công Thái cổ thần.
Chúng nhân thi triển sưu hồn đại pháp định tìm kí ức của nó nhưng phát giác nó tuy mạnh nhưng chỉ là dã thú, kí ức bị xóa sạch, tuy có sức mạnh nhưng bị người ta khống chế thành chiến đấu hung thú, chỉ còn lại bản băng chiến đấu.
Bất quá, chúng nhân vẫn tìm được một tin tức hữu dụng, dưới địa ngục không đáy có đại lực kinh nhân, hung thú làm gì đều do phía dưới ra lệnh, lần này nó được xất động đi truy tầm huyết quan.
“Các hài tử, cho các con một vật chơi.” Xong xuôi mọi việc, Thần Nam đem tam đầu tiểu sư tử cho Huyền Huyền và Tác Tác khiến các hài tử hoan hô ầm lên.
Các Thái cổ thần nhìn nhau, quả là… quá xa xỉ.
Đó là Thiên thú, giải trừ phong ấn rồi sẽ trở thành hộ pháp hung thú của Thiên đạo trong truyền thuyết, sức mạnh kinh hồn khiến các Thái cổ thần cũng phải đau đầu mà giờ lại thành sủng vật của mấy hài tử.
“Gào…” Lúc đầu Thiên thú còn gầm gào nhưng sau đó bị mấy tiểu quỷ quay nhừ tử, đành rên ư ử.
Thủ mộ lão nhân cùng các Thái cổ thần theo Thần Nam đến bên vách đá, không hề do dự leo hết xuống.
Hiện tại, có sức mạnh thế này, đủ ứng phó với mọi nguy hiểm, chúng nhân quyết định thám thính rõ ràng mọi việc bên dưới.
Trừ phi gặp “Thiên”, bằng không không ai ngăn nổi họ.
Lần này, suốt nửa đường không gặp trở ngại nào, ung dung tiến xuống.
Bốn ngàn thước.
Sáu ngàn thước.
…
Một vạn thước.
Quả là địa ngục không đáy.
Họ chưa bao giờ thấy đại hợp cốc nào sâu đến thế.
Lúc xuống đến hơn vạn thước, họ cảm giác thấy dao động năng lượng kì dị nhưng vẫn không thấy dấu hiệu đến đáy, quả thật vô cùng tà dị và đáng sợ.
Thủ mộ lão nhân và nhóm Thái cổ thần Huyên Huyên dần cảm giác bất an, họ biết chiến trường phía trên nhưng lại không hiểu gì về đại hợp cốc, nó chưa từng xuất hiện trong kí ức họ.
“Soạt, soạt.”
Trong bóng tối vô tận truyền lên tiếng động rụng rời xương cốt.
Cọn Thần Nam cả kinh, ở đây sức mạnh càng bị áp chế, họ bất giác cẩn thận phòng bị.
Nhưng đang lúc kinh hãi, thủy tinh khô lâu dẫn kim, ngân, tử, ngọc, hắc ngũ sắc khô lâu bò lên, thân thể chúng vỡ vụn, miễn cưỡng duy trì nhân hình.
“Là nó.” Thủ mộ lão nhân nhận ra thủy tinh khô lâu, cùng Thần Nam ngăn các Thái cổ thần định xuất thủ.
Hào quang mông lung che kín thủy tinh khô lâu, quanh nó là một thế giới mơ hồ khiến các Thái cổ thần kinh hãi.
“Nó là ai? Sinh tiền e rằng là cao thủ có tư cách hóa thành Thiên.”
“Hình như nó khai sáng ra một vũ trụ.”
“Có phải hài cốt của Thanh Thiên hoặc Thương Thiên chăng?”
…
Điểm điểm tinh quang từ thế giới mông lung của thủy tinh khô lâu phát ra khiến các Thái cổ thần nhìn nó với vẻ kinh ngạc.
Những lời họ nói khiến lòng Thần Nam rung lên, lẽ nào thủy tinh khô lâu sinh tiền là một Thiên? Nhưng hắn vẫn coi nó là tiền thế của Vũ Hinh, nói như vậy không phải tiền thế của nàng quá kinh nhân sao, là một… Thiên! Không phải hai người sẽ đi về hai hướng đối lập sao? Trong lòng hắn suy nghĩ mông lung.
Thái cổ thần không ngăn nhóm thủy tinh khô lâu mặc chúng bò lên.
Hiển nhiên vực sâu vạn trượng dưới kia ẩn chứa bí mật ngàn đời, tất phải tìm ra ngọn nguồn.
Một vạn ba ngàn thước.
Một vạn năm ngàn thước.
Hai vạn thước.
…
Độ sâu đáng sợ, hình như không có đáy.
Bên dưới hắc vân cuồn cuộn, chư thần đều dùng thiên nhãn nhưng vẫn không nhìn rõ.
Lúc xuống chừng ba vạn thước, họ đều cảm giác quanh mình có hung quang chú thị.
Trong vực sâu hắc ám phát ra ánh sánh tà dị.
Chúng nhân cảm giác thấy nguy hiểm cực độ, những sinh vật trong bóng tối quyết không kém hơn Thiên thú.
Hung tàn sát khí lan tràn, hắc vân chuyên động càng kịch liệt.
Thần Nam lay mạnh Hồng Hoang Kỳ, khí tức hủy diệt rung lên, hất các sinh vật bay ngược lại.
“Tất cả cẩn thận.” Thủ mộ lão nhân lộ vẻ ngưng trọng: “Có lẽ chúng ta đến được nơi cần đến rồi.”
Cùng lúc dưới vực sâu truyền lên một luồng dao động cực kì mãnh liệt khiến chúng nhân suýt nữa rơi khỏi vách đá, thanh âm hùng hồn từ vô tận hắc ám vang lên chói tai như tiếng thiên lôi nổ.
“Vì sao dám nhiễu loạn nơi đây?”
“Ngươi là ai?” Huyên Huyên quát hỏi.
“Không biết ta là ai mà các ngươi dám tới đây?”
“Đừng giả thần lộng quỷ, ngươi thật ra là ai?” Thủ mộ lão nhân quát.
“Mọi tứ trên thế gian, ngọn cỏ gốc cây, thiên địa vạn vật đều hưng suy tồn vong theo ý chí của ta, ta là chúa tể vạn vật, là 'Thiên' được chúng sinh lễ bái.”
Giọng nói vang vọng khiến ô vân cuồn cuộn, cả địa ngục không đáy rung lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...