Thần Mộ Ii FULL


Trong vùng hỗn độn mênh mang, trên một ngôi sao bị tàn phá phủ đầy cây xanh.

Tử Kim thần long ung dung sống ở đó khiến Thần Nam vừa kinh vừa hỉ, nhưng lão du côn quá khinh người.
Lại cho rằng mình đang nằm mộng, nói hắn là bộ ma cốt xấu xa cũng không sao, nhưng lại tặng cho Đạm Đài Tuyền một cước thật đau, quả là con rồng không chịu an phận.

Đã cho rằng mình ở trong mộng mà vẫn du côn đủ đường, tự rước phiền hà.
“Grào...!không phải chứ, mộng cảnh sao lại chân thật thế nhỉ, ta cảm thấy sát khí? Ồ, Đạm Đài tiểu nữu không phải đang dùng hóa mộng đại pháp chứ, lẽ nào chết trong đại phá diệt thì phi thường bất cam tâm, hiện tại thác mộng vào ta? Còn nữa, bộ khô lâu xấu xí kia cười cái gì, đồ tử quỷ.”
“Con rồng đáng chết.” Thần Nam nhanh chóng lao tới: “Còn không chạy mau, đừng có mơ mộng nữa cẩn thận không bị người ta rút mất long cân.”
Long thể to lớn của Tử Kim thần long rúng động trong hồ nước, hô lên kinh ngạc: “Thần Nam… tên tiểu tử khốn kiếp, đã hóa thành khô lâu, quả nhiên oán niệm không tan.”
“Oán cái đầu ngươi, còn không mau chạy đi.” Thần Nam dùng đại pháp lực kéo Tử Kim thần long lên rồi quăng đi mười mấy dặm.
“Ầm.” Từ trên không, một đạo hào quang sáng rực đánh xuống hồ nước.

Đạm Đài Tuyền phong hoa tuyệt đại, lao xuống, dùng đại pháp lực dấy lên sóng cuộn trong hồ nước, cơ hồ mọi hồ nước đều bay lên không, phía dưới xuất hiện một bồn địa khô rang.
Không trung trải ra vô tận sóng nước, bị nàng dùng tuyệt thế đại pháp lực cấm cố rồi tụ hợp lại, dùng đại thần thông luyện chế thành một thủy cầu trong suốt, rực rỡ thủy quang.
Đạm Đài Tuyền khẽ phất tay, thủy cầu như bảo thạch lấp lánh vạch ngang tầng không đập vào Tử Kim thần long.
“Grào...!bà nó chứ! Hóa ra… không phải mộng.

Đáng ghét, đúng là Đạm Đài tiểu nữu.” Bất quá, Tử Kim thần long không sợ hãi, mà vũ động long thể, kêu ngao ngao ầm lên: “Có khiêu chiến thì đời sống mới thú vị, bao nhiêu năm rồi, thân thể lão long đâm lười nhác, hôm nay đại chiến một phen, để ngươi biết thiên ngoại hữu thiên, long ngoại hữu long! Thiên Long hống!”
Nó nói xong câu cuối, đột nhiên gầm lên, âm ba cuồn cuộn như tiếng sấm ầm ầm, hư không bị chấn tan.
Thần Nam cả kinh, nhiều năm không gặp, lão du công quả nhiên thực lực đại tăng, tiến vào thiên giai lĩnh vực!
Nhưng nghĩ lại cũng không phải chuyện gì kì lạ, kiếp trước của nó là cường giả Tử Phong trong Thái cổ chư thần, qua lần đại phá diệt này mà không diệt vong do sức mạnh tiềm tàng trong thân thể thức tỉnh, mới thoát được thiên địa đại kiếp.
Tiếng gầm của Thiên Long như từng lưỡi thiên đao phá toái hư không khiến trời xanh tan nát, núi non lay động, thanh thế vô cùng mạnh mẽ.

Thủy cầu bị luyện hóa phóng đại trên không, đoạn nổ tung, trút một cơn mưa xuống ngôi sao bị tàn phá.
“Hắc hắc… hắc hắc…” Lão du côn cười vang, lần đầu tiên nó dùng thiên giai đại thần thông đại chiến với người khác, nhưng liền cảm thấy nguy hiểm, đồng thời giọng Thần Nam vang lên.
“Cẩn thận.”
Đạm Đài Tuyền như phù quang lược ảnh, thoáng chốc lao tới, đôi tay ngọc mảnh mai ảo hóa thành hai dải quang vụ, chụp lấy hai chiếc sừng của con rồng du côn.
Nữ tử phong tư tuyệt thế nhấc long thể khổng lồ của Tử Kim thần long lên múa tít như ngọn roi, Thiên Long thể trên lưu lại trên không đạo đạo tàn ảnh, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, liên tục va chạm với dãy núi phía dưới, từng đỉnh núi tan tành, dù gì đó cũng là thân thể Thiên Long.
Con rồng du côn tuy tiến lên thiên giai chi cảnh, nhưng chưa vững chắc, nhiều năm nay lại lười nhác không tu luyện, căn bản không chống nổi Thất Tuyệt thiên nữ vẫn khổ tu.
Thần Nam biết không thể trơ mắt nhìn, lão du côn mồm mép lợi hại nhưng tu vi còn thiếu hỏa hậu, chắc chắn sẽ bị nếm mùi đau thương với Đạm Đài Tuyền đang cuồng nộ.
Ma cốt liên tục biến ảo trên không trung, thoáng chốc đến cạnh Đạm Đài Tuyền.
Đối với Đạm Đài Tuyền, Tử Kim thần long tuy đáng ghét nhưng chỉ về mồm miệng, “nguyên hung” chân chính là Thần Nam, thấy đại cừu nhân liền công kích như cuồng phong bạo vũ.
Trên tầng không, đâu đâu cũng là bóng dáng hai người, tốc độ quả thật cực nhanh.
Tử Kim thần long vô cùng bực bội, không dễ mới đạt được cảnh giới tu vi đại tiến, ai ngờ Đạm Đài Tuyền cùng tăng lên thiên giai lĩnh vực, dễ dàng áp chế nó, coi nó là binh khí.

Vừa nãy nó dựa vào mồm miệng khiến đối phương phát cuồng, giờ càng bị người ta hành hạ.
“Ầm.”
“Ầm.”
Liên tục bị oanh kích, nếu không nhờ Thiên Long thể phách chắc nó đã bị đánh nát như tương.

Sau cùng, nhờ Thần Nam ra tay nó mới tìm được cơ hội thoát khỏi tay Đạm Đài Tuyền.
Hiện tại không thể hòa giải, Thần Nam không nói dài dòng, đại chiến với Đạm Đài Tuyền trên không.
Đạm Đài Tuyền mấy lần hấp thu sức mạnh của Thất Tuyệt thiên nữ, tu vi tăng cao, đại chiến nửa ngày với hắn vẫn bất phân thắng phụ.
Thần Nam cũng không còn gì để nói, ân oán giữa hai người không thể đàm luận gì được, võ lực mới là đạo lý.
Trận chiến vượt hơn tưởng tưởng, kéo dài liền bảy ngày đêm, hai người mới dần lỏng tay.

Thần Nam cảm giác mình sắp đạt đến cực hạn, thêm mấy ngày nữa sẽ bị bản thể triệu hồi về cổ thiên lộ.

Đạm Đài Tuyền vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, địch nhân ngay trước mắt mà không làm gì được, thân thể dần mất quyền khống chế, sức mạnh tan nhanh, ngay cả linh hồn chi lực cùng đuối dần.
Lẽ nào lại thế này mà rút? Không dễ mới phát hiện được vùng đất này, sao có chuyện tay trắng quay về.

Nhưng nàng e ngại, không giữ được trạng thái đỉnh cao, e sẽ xảy ra chuyện “ngoài ý muốn”.
Đại chiến kéo dài đến ngày thứ mười, dù thiên giai cao thủ cũng khó lòng chịu nổi, nguyên khí hao phí cực lớn, động tác cả hai gần như ngừng lại, tuy vẫn hung hãn nhìn đối phương nhưng không thể xuất ra thế công hữu hiệu.
Tử Kim thần long vẫn trầm mặc đột nhiên hưng phấn kêu ầm lên:
“Thiên giai cấm cố thuật!”
“Thiên giai thúc phược thuật!”
“Thiên Long thụy ma ngâm!”
“Thiên Long thạch hóa chú!”
“Linh hồn trầm miên chú!”
Nó dùng thiên giai thần thông liên tục thi triển thuật pháp, những gì sử dụng được đều mang ra.

Lão du côn hưng phấn kêu vang.
Với Thần Nam và Đạm Đài Tuyền lúc đỉnh cao, những thần thông nay vô dụng nhưng giờ khác hẳn.

Đạm Đài Tuyền ngơ ngẩn ngay.
Mí mắt mỗi lúc một trầm trọng, thân thể động tác chậm lại, cảm giác sắp hôn mê.
“Ha ha ha… long đại gia mới là kẻ thắng sau cùng, Đạm Đài tiểu nữu, ngươi đấu với ta còn non lắm.” Nó thấy ma cốt của Thần Nam cũng lắc lư bèn kêu liên mồm: “Hỏng rồi, cùng bị công kích, tiểu tử này cũng gặp họa.


Thần Nam tiểu tử, không cần vội, đợi ta giúp ngươi giải trừ.”
Liền đó, Đạm Đài Tuyền giận sút ngất đi, Tử Kim thần long cầm thanh tử kim đại bổng gian giảo bước tới, không hề nương tay với tuyệt đại giai nhân.
“Bình, bình.”
Hai ngọn bổng quất vào gáy nàng khiến nàng đau đớn suýt rơi lệ, nhưng là thiên giai siêu cấp cao thủ, dù trúng nhiều chú thuật, lại bị đánh vào gáy nhưng vẫn không hôn mê.
“Grào...!thiên giai cao thủ phiền quá, sao không ngất đi ngay nhỉ, là kẻ tầm thường chắc một bổng cũng đủ rồi.

Ta không tin tà quái gì, tới này.”
“Bình, bình.”
Lại hai bổng nữa, Đạm Đài Tuyền khuynh thành khuynh quốc gần phát cuồng, chuyện này… quá hoang đường, lại bị con rồng du côn dùng côn đánh.

Quả không tưởng tượng được.
Nhưng thiên giai chi thân hư nhược bị trúng nhiều chú thuật, thuật pháp dần có tác dụng, nàng không động đậy được, linh hồn cũng bị cấm cố.
“Bình, bình.”
Lại hai bổng nữa.
Nước mắt của Đạm Đài Tuyền chảy tràn, nàng không muốn khóc mà đó là phản ứng tự nhiên của thân thể.
Thần Nam ở cạnh đó tắt tiếng, lão du côn quả lắm trò, đối với nữ tử diễm quan thiên hạ mà không hề do dự vung gậy lên đánh khiến người ta há hốc mồm, hắn muốn bật cười, co bao giờ tưởng tượng được Đạm Đài Tuyền sa vào cảnh này.
“Chết tiệt…con rồng du côn…” Đạm Đài Tuyền gần như phát cuồng nhưng giờ nói cũng không nổi, bị các loại chú thật đáng phỉ nhổ của lão du côn tác dụng khiến nàng không động đậy được.
“Con lươn đáng chết mau giúp ta giải chú thuật.” Thần Nam kêu lên.
“Bình, bình.”
Tử Kim thần long vừa đáp ứng, không quên tặng thêm hai bổng vào gáy Đạm Đài Tuyền, không hề thương hương tiếc ngọc.
Thần Nam được giải thoát.
“Bình, bình.”
Thấy hành động của nó, Thần Nam hoàn toàn tắt tiếng, lão du côn này tuyệt đối đang báo thù, thiên giai cao thủ mà bị đánh ngất kiểu này thì…Hắn ngăn lại: “Đủ rồi.”
“Đau đầu thật.” Tử Kim thần long làm ra vẻ: “Sao mới khiến ả ngất đi nhỉ?”
Lão du côn vô sỉ! Đạm Đài Tuyền nghiến răng, ác cảm của nàng với nó trong lúc này còn hơn cả Thần Nam.
Thần Nam hơi cảm khái, trận chiến hôm nay đúng là khiến người ta xấu hổ, lại có kẻ… lấy làm trò vui, mới thành kết quả này.


Tử Kim thần long kéo hắn sang một bên, thấp giọng: “Long đại gia coi như triệt để đắc tội với ả, tiểu tử ngươi dám trọng sắc khinh bạn.

Hiện tại ngươi muốn xử trí thế nào, nếu muốn thả ra thì bảo ta trước, ta chạy ngay, về sau không quen biết ngươi.”
Thần Nam cười váng lên.

Lão du côn này…
“Ngươi yên tâm, không vì ngươi ta cũng phải vì mình, nhốt ả cho chặt.

Coi này.” Thần Nam biết thời gian không còn nhiều, có lẽ hắn sắp bị triệu hồi về cổ thiên lộ khôi phục nguyên khí.

Nên dùng đại pháp lực che kín thân thể Đạm Đài Tuyền, gọi linh hồn ra, thi triển mười tám đạo phong ấn rồi kéo vào hài cốt Đại Ma thiên vương.
“Tiểu tử ngươi làm gì?”
“Đưa ả sang không gian khác nhưng nhục thể không thể thông qua nên chỉ mang được linh hồn đi.

Thời gian của ta không còn nhiều, con lươn ngươi không được động đến nhục thể ả, giữ gìn cho tốt đợi ta quay lại nói cho rõ ràng.”
Cùng lúc trên không trung xuất hiện một khe hở thần bí, Thần Nam hóa thành hào quang bay vào.
Trong cổ thiên lộ, bản thể Thần Nam mở bừng mắt.
Bắt linh hồn Đạm Đài Tuyền đến đây quả là việc ngoài dự liệu.

Nhìn quanh hắn không phát hiện tung tích thủy tinh hài cốt, có lẽ nó xuống hắc ám đại hợp cốc, nhưng thân thể nó đã tụ xong, dưới đó còn gì để tìm kiếm nữa?
Đạm Đài Tuyền cũng tỉnh lại nhưng linh hồn bị cấm cố, căn bản không thoát khỏi trói buộc, nàng vừa kinh hãi vừa sợ, đồng thời vô cùng phẫn nộ, lại bị Thần Nam bắt sống.

Hậu quả ắt khó tưởng tượng nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui