Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi tức thì ngẩn người, tình cảnh này thật quá kinh hãi.
Trên không trung lôi quang trận trận!
Trong Thần Ma lăng viên, vô số thần ma thi thể bạo động, tất cả gầm lên thê thiết.
Mộ bia toàn bộ gục xuống, mộ phần nứt ra, thần ma thi thể giãy giụa đòi ra.
Đập vào mắt là cảnh thi hài tràn lan.
Nơi này không chỉ mai táng thần ma thi thể, hình như vừa trải qua một trường chiến đấu, rất nhiều thi thể tu giả bị xé nát, khung cảnh thê thảm không nỡ nhìn.
Thần Ma lăng viên không khác nào một tu la trường.
Thần Nam chăm chăm nhìn phần mộ của mình, nơi có một thân ảnh cao lớn, phát ra uy thế kinh nhân, mái tóc dài không gió mà dựng đứng, tay kết thành đạo đạo pháp ấn, hệt như một cái thế ma tôn sừng sững đứng đó.
Những thần ma thi thể đang bạo động không dám lại gần.
Uy lực từ người này toát ra khiến mọi thần ma thi hài đối diện đều run run rẩy rẩy.
Lực bạt sơn khí cái thế!
Khí thế đó dù toàn thân bất động, không kết thành bất kì pháp ấn nào, thân thể vẫn như hòn núi cao khiến người đời ngưỡng vọng.
Đó là khí khái khí thôn sơn hà, duy ngã độc tôn.
Người đó là ai?
Không chỉ Thần Nam nghi vấn mà Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi cũng chung một câu hỏi.
Những chỉ thoáng sau, thần tình họ cùng chấn động, dù khí chất đại biến dạng nhưng họ nhận ra người đó chính là…Thần bí thanh niên đã thấy lần trước.
Khí chất của y lúc này khác hẳn mấy ngày năm sau, khiến tứ đại cao thủ suýt nữa không nhận ra.
Mấy ngàn năm sau, y như một làn gió nhẹ, hiện tại như một hòn núi vạn cân, áp bức người khác không thở nổi, khí thế cơ hồ khí thôn sơn hà, toàn thể hiện hạ nằm trong lòng tay.
Tay y liên tục kết pháp ấn, sấm sét trên không liên tục giang xuống.
Tiếng sầm rền khắp Thần Ma lăng viên, lôi quang ngút trời khiến màn đêm sáng rõ như ban ngày.
“Lôi Hải Động Thiên!”
Sấm sét ngập trời nối liền thành một dải, chân trời chói lòa, màn đêm hoàn toàn thành ban ngày! Tiếng sấm bất tuyệt giữa đất trời.
Lần đầu tiên Thần Nam nghe y mở miệng, tuy là giọng thanh niên nhưng phát ra vô thượng uy nghiêm, y tụ vô số đạo lôi quang lại, áp lực toát ra khiến Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi đều kinh hoảng liên hồi.
“Chúng Thần Quy Vị!”
Lại một tiếng quát, các thần ma thi thể đang bạo động đều run rẩy rồi quay về phần mộ.
Thần Ma lăng viên vừa nãy con huyên náo, tức thì an tĩnh, không còn tiếng thần ma gầm rống nữa.
“Lôi Quán Thiên Địa!”
Lôi quang vô tận rợp trời ép xuống, nhưng không hủy diệt gì mà từng đạo thiên lôi quang bổ xuống Thần Ma lăng viên chui hết xuống đất, đoạn lăng viên rung lên bần bật, mọi thần ma mộ thay đổi phương vị, vận động theo quy luật đặc biệt.
Pháp Tổ hít một hơi kinh hãi: “Y dùng lôi quang thông với linh căn của đại địa tổ mạch.
Dưới Thần Ma lăng viên là vạn linh chi căn, mọi thần ma mộ đều chiếu theo quy luật phức tạp mà sắp xếp, tựa hồ bày thành trận pháp.”
Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi đều kinh hãi vô cùng.
Thần Nam cuộn sóng trong lòng, người này chắc chắn có liên quan đến hắn.
Cả Thần Ma lăng viên rúng động, mọi thần ma mộ được sắp xếp lại, duy có ngôi mộ Thần Nam nằm không có mộ bia vẫn bất động.
Thân ảnh cao lớn đứng bên mộ đang dùng đại pháp lực vận chuyển hết thảy.
Tất cả đều lấy ngôi mộ nhỏ làm trung tâm, mọi thần ma mộ liên tục thay đổi vị trí.
Sau cùng, lôi quang thông thiên toàn bộ thu liễm, mặt đất lại bình thường, mọi ngôi mộ đã thay đổi hắn phương vị.
Bọn Pháp Tổ, Đức Mãnh trơ mắt nhìn, không hiểu sắp xếp thần ma mộ như thế để làm gì, là bày loại cổ trận pháp nào chăng.
Thanh niên nam tử cao lớn lạnh lùng nhìn về phía bọn Thần Nam, tức thì khiến họ lạnh người, nhưng đối phương chỉ liếc mắt rồi quay đầu lại.
Bốn người nhìn nhau, biết đối phương đã phát giác ra.
“Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hàng, Khai Dương, Diêu Quang!” Thần bí thanh niên khi thế trùm thiên hạ hét lớn: “Bắc Đẩu Hàng Lâm!”
Song thủ y liên tục kết ấn, đoạn ấn về vòm trời sao lấp lánh, từng đạo hào quang xạ tới dẫn ánh sáng của bắc đẩu thất tinh từ trên trời xuống, bảy quang trụ chiếu rọi mọi phần mộ trong lăng viên.
“Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang!” Y lại hét lớn: “Sát Phá Lang Hàng Lâm!”
Ba ngoi sao lớn trên trời cao vô tận chiếu xuống ba quang trụ rực rỡ, quang huy chói lói rải xuống một góc Thần Ma lăng viên.
Y lại liên tục kết ấn., đem hết thần quang từ trên không dẫn vào Thần Ma lăng viên khiến nơi đó rực rỡ ánh sao như ban ngày, mọi ngôi mộ chìm trong ánh sáng.
Chỉ có ngôi tiểu mộ không bia hoàn toàn tối tăm, khác hẳn những nơi khác, như thể giữa ban ngày xuất hiện một đạo âm ảnh nhỏ nhoi.
Pháp Tổ kinh hãi run lên, lời lẽ lắp bắp: “Đây tựa hồ là…tuyệt trận trong truyền thuyết, tụ hết tinh hồn trên trời…để chúng chìm xuống mộ viên, về sau…mỗi đêm sao, nơi đây là tinh không sẽ tương ứng, vô hình trung tụ tập vô hạn thần lực của các vì sao xuống lăng viên.”
Dn kinh ngạc, liên tục gật đầu: “Chắc là vậy.
Người này đáng sợ vô cùng, thủ đoạn không tưởng tượng được.”
“Một người hùng mạnh mà thần bí.” Nam Cung Tiên Nhi cảm thán.
Pháp Tổ trịnh trọng gật đầu: “Người này quyết không kém hơn Ma Chủ.
Y…thật ra là ai? Mấy ngàn năm nay, chúng ta đều thấy y xuất hiện trong thời không, cách mõi ngàn năm một lần.
Một người mạnh thế này bố trí gì, với mục đích gì?”
Lúc đó chỉ e mình Thần Nam biết ngọn ngành, người này không mạnh sao được? Nếu hắn đoán không sai, chính người đó một tay dàn dựng, Thái Cực Thần Ma đồ chắc cũng vì nguyên nhân này mà sinh ra.
Hắn không quan tâm việc có phải nhờ thế mình sống lại không vì từ những gì được biết, việc đó liên quan đến phụ thân hắn.
“Chắc không còn gì sai sót nữa.
So với lần trước, trận pháp này hơn hẳn của Thần Chiến bố trí.
Nhân thế nổi chìm, thương hải tang điền, sẽ có ngày thiên bảo tự thành.”
Thần bí nhân lẩm bẩm, lạnh lùng nhìn về phái bọn Thần Nam ẩn thân, đoạn đột nhiên biến mất.
Thần Nam kích động muốn gào lên, sau cùng nén được tân tư trào dâng trong lòng, nói với Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi: “Kế tục nghịch chuyển thời gian, đến một vạn một ngàn năm trước xem kẻ đó là ai, nhất định phải biết thật ra ai kiến tạo bố cục, ai xây dựng Thần Ma lăng viên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...