Lúc đó mọi người đều kinh hãi, không ngờ Long Vũ ngay cạnh lại là thiên nữ chi thân, quả nhiên nàng là Thất Tuyệt thiên nữ trong truyền thuyết.
Long Vũ nổi trên không, chỉ có mái tóc đen dài khẽ phất phơ, tô thêm vẻ phiêu dật xuất trần, dung nhan khuynh quốc khuynh thành đẹp như ngọc, cộng thêm một tầng hào quang lưu động, ngọc thể thon thả phủ thánh khiết quang huy khiến nàng như tiên tử trên trời.
Chúng thần cũng phải ca ngợi vẻ mỹ lệ của nàng, khí chất cao khiết khiến thần linh cũng tự thẹn không so nổi.
Nhưng con người tú lệ vô song đó lại là Thất Tuyệt thiên nữ, chúng thần đều kinh hãi.
“Tiểu Vũ… sao lại là Thất Tuyệt thiên nữ?” Tử Thần Tiềm Long không còn giữ nổi bình tĩnh, kích động run người, gầm lên: “Ta với nó là huynh muội, nó không thể do thiên địa tinh khí hóa thành mà là một nữ nử có máu có thịt.”
Tiềm Long không chấp nhận nổi sự thật này, lại sợ Pháp Tổ và Đức Mãnh đồng thời tiến công, lúc đó dù Thần Nam tương trợ cũng không thể chu toàn.
“Giết ả đi.” Trong mắt Đức Mãnh ánh lên tia sáng lạnh lùng, đối phó với Thất Tuyệt thiên nữ có năm hồn, y chỉ có nước chết nhưng với một thiên nữ đang thức tỉnh thì y nắm chắc.
Nếu liên hợp với Pháp Tổ, Thần Nam và diệt được Long Vũ, coi như việc thành đến chín phần.
Vừa này trong tuyệt bích, Thất Tuyệt thiên nữ mạnh đến độ khiến y vỡ mật, không thể để địch nhân cỡ đó mạnh thêm một tầng, bằng không y chắc rằng không ai đối phó nổi.
Thần Nam không nói gì, dùng hành động trả lời, trường kích trong tay giơ ngang, chặn trước Long Vũ.
Hắn không cho phép bất cứ ai thương tổn nàng mảy may, mười năm bên nhau, ba năm gắn bó, dù chết hắn cũng không cai được chạm vào sợi tóc nàng.
“Thần Nam, ngươi định làm gì?” Đức Mãnh cầm thần kiếm, vẻ mặt bất thiện, lúc ở trong tuyệt bích, y bị Thất Tuyệt thiên nữ sỉ nhục quá đỗi, phải nhân cơ hội này tẩy đi.
“Ân tình của nàng với ta nặng như núi, ai muốn động thủ cứ việc bước qua xác ta.” Lời lẽ vô cùng băng lãnh, dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
Tiềm Long gầm lên: “Đức Mãnh ngươi dám động vào một sợi tóc của muội muội, dù ta không địch nổi ngươi cũng phải cho ngươi biết cơn giận của Thần Hoàng, dùng máu của ta khiến ngươi trả giá đắt.”
“Ha ha, bất quá là Thần Hoàng, ngươi giận thì sao? Ha ha…” Đức Mãnh bật cười.
Quanh thân ảnh cao lớn của Tiềm Long cuồn cuộn ma khí như có minh hỏa rực cháy, giơ thanh tử thần liêm đao sáng chói lên: “Ta chỉ là Thần Hoàng nhưng sư phụ Ma Chủ của ta từng nói rằng nếu ta liều mạng, ắt sẽ tạo thành trọng thương cho kẻ hơn ta một cấp.”
“Ma Chủ?” Hai mắt Đức Mãnh sáng lên một cách đáng sợ: “Quả nhiên là đệ tử của Ma Chủ, ta biết ma công lúc liều mạng của hắn…”
Lời Tiềm Long nói không chỉ khiến Đức Mãnh mà cả Pháp Tổ và chúng thần đều kinh hãi, trải qua Vô thiên chi nhật, danh tiếng Ma Chủ đã vang khắp thiên hạ như người điên cuồng nhất.
Trong một ngày đã tống tiễn mọi thiên giai cao thủ của lưỡng giới, quả thật quá ư điên cuồng.
Tiềm Long là đệ tử của ông ta, dù không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, giết Tiềm Long thì ngàn năm nữa khi Ma Chủ quay lại, ai chống nổi cái thế ma uy!
“Ha ha….
Đệ tử Ma Chủ thì sao? Đệ tam giới cũng không phải dễ trêu, anh hùng bao đời đã gục ngã ở đó.
Tại nơi cường giả tung hoành như thế, Ma Chủ cưỡng ép ngần ấy thiên giai cao thủ vào, hiện tại y ở đệ tam giới được ung dung chăng? Chỉ e ngày nào cũng bị người ta truy sát, lại thêm đệ tam giới hiểm ác vô cùng, y sống được trăm năm đã là quá giỏi.”
Đức Mãnh lại quay sang nói vói Pháp Tổ: “Thất Tuyệt thiên nữ vốn không thuộc về giới nào, với cá tính vô pháp vô thiên, coi thiên hạ thương sinh như cỏ rác, lúc ả quay lại ắt tạo thành kiếp nạn khủng khiếp, ta thấy chúng ta nên liên thủ, trừ đi một hóa thân của ả trước đã.”
“Có lý, Thất Tuyệt thiên nữ không phải loại hiền lành gì.” Pháp Tổ gật đầu: “Thể nội Long Vũ có Thất Tuyệt tàn hồn, vừa nãy một trong năm đạo tàn hồn đã xuất ra một, dung hợp với nàng ta, tất cả đều là lừa gạt, ai dám nói rằng bảy hóa thân của Thất Tuyệt thiên nữ không thể cùng xuất hiện, cũng như ả không thể chuyển thế đầu thai?”
Các Tây phương thần linh đến từ thần vực đều chuẩn bị sẵn sàng ác chiến.
Thiên giai cao thủ như Thần Nam quá mạnh, năm xưa diệt Tùng Tán Đức Bố, đấu với Hắc Khởi, giết Ni Trọng, phế A Lý Đức, lần lượt tiêu diệt ba vị Thái cổ quân vương, lại truy sát Pháp Tổ lên trời xuống đất cũng không thoát được.
Khuôn mặt Long Nhi căng thẳng hẳn lên đứng trên vai Thần Nam, Tử Kim thần long rảo bước lên đứng cạnh hắn, Đại Ma, Huyền Trang, Lý Đạo Chân cũng không nói gì, cùng đứng về phe hắn.
“Thần Nam, chúng ta là bằng hữu, không nên vì một nữ nhân mà trở mặt.
Chúng ta đều đạt đến thiên giai cảnh giới, có thể vạn cổ trường tồn, thọ cùng thiên địa, trên đời này thiếu gì nữ nhân, có nên vì một nữ nhân bất tường mà trở mặt với nhau chăng?”
Thần Nam im lặng, có nói nhiều cũng vô ích, lạnh lùng thốt: “Nói ít thôi! Thiên – giai - đại - triệu – hoán - thuật!”
Chú ngữ niệm xong, hư không vỡ nát, một quỷ ảnh khổng lồ đỉnh thiên lập địa xuất hiện tại sa mạc, mười ba năm nay Thần Nam mới lại triệu hoán Thiên Quỷ.
Khô lâu cốt như ngọn núi trấn áp được không ít Thần Vực cao thủ, ai cũng nhớ rõ tình cảnh năm xưa Nguyên tố Hỏa thần bị Thiên giai đại triệu hoán thuật giày vò muốn chết không được, muốn sống không xong.
Không chỉ Thiên Quỷ xuất hiện mà đứng trên bờ vai rộng của nó còn có một thân ảnh, là hoạt tử nhân Cổ Tư nhiều năm không gặp, từ đó đến nay y vẫn theo Thiên Quỷ tu luyện, thấy Thần Nam liền mừng ra mặt, lập tức bay xuống.
Được Tử Kim thần long cho biết tình huống, Cổ Tư bèn phất tay mở ngay nội thiên địa, tu vi của y đã đạt đến Thần Vương cảnh giới nên tức thì âm phong gào rú, vô số cương thi, quỷ phách tiến ra, đó đều là lão thi ẩn tu tại Phong Đô sơn, không ít quỷ mị đạt đến tu vi khiến thần linh phải nhường bước, lần này Cổ Tư triệu hoán toàn bộ ra.
Tuy không đủ đối phó với thiên giai cao thủ nhưng khí thế này khiến người ta không dám coi nhẹ.
Lúc đó Thần Nam chợt thấy nội thiên địa rung lên, vội mở ra cho Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng ra ngoài, cả hai đều là tiểu thiên giai cao thủ, chiến hồn chi hỏa đã được đốt lên, ý thức chiến đấu từng có thức tỉnh.
“Ngẫu mễ đầu phát, hóa ra ta có thể thông qua nội thiên địa cảm nhận mọi việc bên ngoài.
Ta đến đây! Bảo bảo Thiên Long - đại triệu hoán thuật!”
Tiểu long quát lớn, hư không vỡ nát, từ không gian thông đạo xuất hiện một đội nhân mã của Quang Minh giáo hội ở Nhân gian, gồm Thần Vương lão giáo hoàng, thần bí lão giả trong thiên đường và hai con thần thú có thể thanh toán cả Thần Vương, cộng thêm một hư ảnh mờ mờ: giáo hoàng đời thứ nhất.
Theo sau còn có không ít cường giả.
Sau việc xảy ra hồi mười ba năm trước, Long Bảo Bảo mấy lần tìm đến Quang Minh giáo hội, giáo hoàng đời thứ nhất chuẩn bị cho nó một tòa tế đài để có việc gì sẽ trực tiếp triệu hoán.
“Ta cũng đến.” Tử Kim thần long nhớ ra một việc, quát lớn: “Long đại gia - Thiên giai đại triệu hoán thuật! Bất tử lão cường, ra đi.”
Nó trực tiếp mở nội thiên địa, thả một mãnh nhân cao cả trượng tiến ra, là tín sứ năm xưa của đệ ngũ giới.
“Y còn sống ư?” Năm đó có không ít người từng gặp Bất tử lão cường này.
“Y chết mới là kì lạ! Thiên giai cao thủ đó, là một Bất tử lão cường, hiệu xưng thần thoại về sau của đệ ngũ giới, tuy tự nhận thuộc phe Đức Mãnh đến báo tin nhưng y đã nói láo, y không phải người của bọn Đức Mãnh mà thuộc về phe trung lập, không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giữa song phương, chạy đến chỗ chúng ta tránh nạn, ở lại trong nội thiên địa của ta ăn uống bét nhè rồi không chịu đi nữa, tức chết ta mà.”
Bất tử lão cường thấy Đức Mãnh liền lui lại mấy bước, “u oán” nói với Tử Kim thần long: “Long huynh đúng là không nể mặt.”
Tử Kim thần long đại nộ: “Bao nhiêu năm nay, ngươi xài đồ của ta, ở trong nội thiên địa không chịu đi, hôm nay ta cũng không dùng ngươi đối phó với Đức Mãnh lão tiểu tử, xử lí bọn chủ thần kia là được, nếu chúng dám xông lên, cứ việc cho bọn Vương bát đản ấy biết tay.”
Lời lẽ của lão du côn phi thường thô bỉ, chọc cho Đức Mãnh và các Tây phương thần linh nóng mắt, Đức Mãnh nhìn Bất tử lão cường nhưng không nói gì.
Phe Thần Nam tuy thiên giai thực lực không địch nổi phe Đức Mãnh nhưng nhân số và khí thế lại trên hẳn, thành ra ngang nhau.
Thần Nam đứng đầu, đứng cạnh là Tiềm Long sẵn sàng liều mạng cùng ba tiểu thiên giai cao thủ Long Nhi, Tiểu Phượng Hoàng, Long Bảo Bảo.
Đại Ma, Huyền Trang, Cổ Tư đứng sau, một trường đại chiến sắp xảy ra.
Ngoài xa, những thần linh trung lập vội vàng tránh đi.
“Ha ha… binh đối binh tướng đối tướng!” Pháp Tổ chưa tỏ rõ thái độ giờ đưa ra quyết định, nếu không vì muốn lấy được Thái Thượng vong tình lục, y không đời nào đứng về phe Đức Mãnh.
Thần Nam nhảy lên cao đối diện với Đức Mãnh và Pháp Tổ, Long Nhi, Tiểu Phượng Hoàng, Long Bảo Bảo và Thiên Quỷ bám theo.
Tiềm Long cũng muốn xông lên nhưng bị Thần Nam ép ở lại bảo vệ cho Long Vũ.
“Các ngươi lui lại, ở cạnh phụ trợ cho ta.” Thần Nam quát vang, cầm phương thiên họa kích xông lên, tuyệt thế hung kích xé toang không gian lao vào Đức Mãnh.
Thoáng chốc cây kích đã biến hóa thành cả ngàn trượng, chém vào eo Đức Mãnh, đồng thời hắn không khách khí gì, tung ngay đòn “Tam Thiên Đại Thế Giới” phá tan không gian bao quanh Pháp Tổ, năng lượng vô tận vây lại.
Tuy dọc đường đã trải qua nhiều việc nhưng không lãng phí mất nhiều thời gian, còn một ngày nữa mới đến thời điểm bát hồn ly thể.
Tất nhiên, hai đòn này không làm khó được lưỡng vị thiên giai cao thủ, cả hai nhanh chóng lùi lại, ma pháp công kích rực trời và vô tận thần kiếm tràn sang Thần Nam.
Thiên Quỷ và ba tiểu thiên giai cao thủ vội xuất thủ, giúp Thần Nam hóa giải công kích.
“Khí Thôn Sơn Hà!”
Thần Nam quát lớn, khiến Pháp Tổ và Đức Mãnh cả kinh, trước đây họ được thấy uy thế của Ma Thôn Thiên hạ, ngay cả Thái Thượng hư ảnh cũng bị thánh toán, công pháp cũng tương tự như thế sao lại không khiến họ kinh hãi.
Tính chất Khí Thôn Sơn Hà khác hẳn nhưng công pháp không khác bao nhiêu, vô tận ma khí tràn ra, xé nát một phiến u minh chi vực, trực tiếp phong tỏa Pháp Tổ bên trong, lại tràn ra ma khí ngút trời, liên tục oanh kích.
Thần Nam nhanh chóng lao vào Đức Mãnh, quân vương thái cổ từng đại chiến Thiên Long kị sĩ, lại bị Thất Tuyệt thiên nữ hành hạ, bị thương nguyên khí nên Thần Nam muốn tập trung toàn lực đối phó trước.
“Grào…”
Một tiếng gầm vang dội, sau lưng Thần Nam xuất hiện ma ảnh đỉnh thiên lập địa, hắn không dung hợp vào nhưng hắc ảnh vẫn vận động theo động tác của hắn.
Hung kích chém xuống, trong tay ma ảnh vạn trượng cũng xuất hiện ma binh đen sì, hung hãn bổ vào Đức Mãnh.
Đức Mãnh giật nảy người, bóng dáng Thần tổ khiến y kinh hãi.
“Pháp Tổ, ta giúp ngươi thoát khốn, chúng ta liên thủ diệt hắn.” Đức Mãnh không chính diện đấu với Thần Hoàng mà nhanh nhẹn vùng thần kiếm chém ra, giúp Pháp Tổ phá vây.
Hai đại thiên giai cao thủ hợp lực, thoáng chốc đã phá tan phiến u minh chi vực.
Thấy hai người lại liên thủ, Thần Nam ngẩng mặt lên trời hú vang: “Ma Thôn Thiên Hạ.”
Ma ảnh sau lưng lực bạt sơn khí cái thế, phát ra ma khí như hải dương vô tận, thoáng chốc đã phủ bóng đêm kín mặt đất, tràn tới Pháp Tổ và Đức Mãnh.
Cửu thiên thập địa, duy ngã ma tôn!
Khí thế đó quả vậy! Ma ảnh gần như nuốt chửng thiên địa, vây chặt Pháp Tổ và Đức Mãnh.
Nếu tu vi của Thần Nam đủ sâu, đương nhiên đó là đòn trí mệnh nhưng hắn không phải là Thái cổ cao thủ, bát hồn đã liên tục chinh chiến, có phần mỏi mệt, giờ lại thi triển công pháp với uy thế này, đương nhiên không phát huy được hết.
Tuy không vây được hai thiên giai cao thủ nhưng ma ảnh như trời kia cũng mờ dần.
Các Tây phương Thần Vực cao thủ đang hỗn chiến không khỏi hoan hỉ, bọn Đại Ma, Huyền Trang lại tỏ ra trầm trọng.
Nhưng đúng lúc đó, một tràng cười trong vắt vang lên, tiếng cười mê đắm khiến vô số thần linh nảy lòng thương yêu.
Nam Cung Tiên Nhi diễm quan thiên hạ, tà váy dài phất phơ trên không, thân thể xinh đẹp lướt tới, tư dung điên đảo chúng sinh khiến chúng thần say mê.
Vưu vật này quả thật tuyệt diệu, da trắng hơn tuyết, dung nhan vô song, mỉm cười tươi tắn nhưng vẫn xuyên qua chỗ tam đại cao thủ giao chiến, vô tận ma khí lần năng lượng hùng hồn mà Đức Mãnh và Pháp Tổ xuất ra chống lại ma ảnh không mảy may tổn thương đến nàng ta.
Không chỉ chúng thần mà ba thiên giai cao thủ Thần Nam, Đức Mãnh, Pháp Tổ cũng kinh hãi, đương nhiên phải có thiên giai tu vi mới xuyên qua chiến trường ung dung như vậy.
Nhưng Nam Cung Tiên Nhi làm sao có tu vi ấy?
“Ba vị hà tất phải động can qua, nghe ta nói một câu, ha ha…” Tiếng cười kiều mị vang lên bên tai ba người.
Ma ảnh đỉnh thiên lập địa đã mờ hẳn đi, Thần Nam thu tay, Pháp Tổ và Đức Mãnh thoát khốn, tam đại cao thủ lại gườm nhau.
Pháp Tổ hình như nghĩ ra, cả kinh thốt lên: “Nam Cung Tiên Nhi? Ta còn tưởng là xảo hợp, hóa ra thật sự là ngươi.”
Y nói vậy khiến cả chúng thần lẫn Thần Nam và Đức Mãnh kinh ngạc, nên nhớ Pháp Tổ là cường giả từ Thái cổ thời kì, thế chẳng hóa ra Nam Cung Tiên Nhi là nhân vật cùng thời đại với y sao?
“Ha ha” Tiếng cười như chuông bạc vang lên khiến các thần linh gân cốt mềm nhũn, không dám chạm vào tư thái mê hoặc đó.
“Không ngờ, không ngờ.” Pháp Tổ liên tục kinh thán: “Ta vẫn nghĩ tổ thần của Tình Dục đạo Nam Cung Tiên Nhi, hiệu xưng xuyên qua vạn hoa không chạm lá đã tiêu tan rồi, không ngờ ngươi đã tỉnh lại.”
Đúng là đại sự kiện, tổ thần của Tình Dục đạo tái hiện thế gian! Hơn nữa lại trong vai một đệ tử của đạo mình.
Cả chúng thần và Thần Nam đều kinh hãi, hắn và Nam Cung Tiên Nhi từng quen biết, hiểu biết về nàng ta cũng nhiều hơn chúng thần, ban đầu chỉ là một cao thủ Nhân gian giới, sau này có nghe nói nàng ta là chuyển thế của tổ sư Tình Dục đạo từ vạn năm trước, hiện tại trở thành luôn tổ thần.
Quả thật là bách biến ma nữ.
“May mắn thôi, ta từng bước tìm lại sức mạnh, từ trong cơn mê tỉnh lại…” Nam Cung Tiên Nhi tuy không nói rõ nhưng những gì nàng ta trải qua chắc chắn vô cùng phức tạp.
“Ba người các ngươi không nên tranh đấu, ta có biện pháp chiết trung, có thể giải quyết mâu thuân, ha ha…Phía trước là cấm địa của Thời Không đại thần, sao lại động can quan ở đây?” Nam Cung Tiên Nhi kiều mị mỉm cười.
Đức Mãnh hỏi: “Ngươi có cách gì?”
“Hi hi…bốn vị thiên giai cao thủ chúng ta liên thủ, áp chế linh thức của Thất Tuyệt thiên nữ trong thân thể Long Vũ để nàng ta làm chủ đạo, vừa giải trừ mối lo cho Pháp Tổ các ngươi, vừa không khiến tiểu tình nhân của Thần Nam tổn thương mảy may, lại có được sức mạnh thiên giai, không phải lưỡng toàn kì mĩ sao? Ha ha…”
Thần Nam đương nhiên đồng ý, Pháp Tổ và Đức Mãnh trầm mặc hồi lâu, sau cùng cũng gật đầu.
“Muốn áp chế ta? Hừ, dễ thế sao?” Tuyệt mĩ nữ tử đứng trên không mở bừng mắt, khí chất của Long Vũ biến hẳn, tròng mắt như nước giờ bắn ra hai đạo hào quang lạnh người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...