Thần Mộ Ii FULL


Sinh Mệnh nguyên tuyền khiến thần linh cũng phải thở than.

Thánh phẩm trong truyền thuyết này xưa nay chỉ tồn tại trong lời đồn.

Dù có thật ở Thiên giới nhưng chỉ là mấy chục tàn tích, không thể gọi là “suối” được.
Có thể đắp thịt cho xương trắng, tu bổ linh hồn trọng thương, quả là bảo vật khiến các cao thủ tu vi dưới thiên giai mộng mị, ai cũng muốn có.

Dù thiên giai cao thủ cũng không ngoại lệ.
Sinh Mệnh nguyên tuyền tuy không lập tức tác dụng đến thương thế của thiên giai cường giả, nhưng trầm mình trong đó nhiều năm sẽ dần khôi phục được.

Ví dụ rõ nhất là Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần vốn đã tiêu tan lại hiện thế trong Vô thiên chi nhật.
“Ngươi muốn tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền trong truyền thuyết?” Hai mắt Pháp Tổ xạ ra hàn quang, nhìn Thần Nam chằm chằm.
“Không cần kinh ngạc, ánh mắt cũng không nên sắc như thế, những người không biết sẽ tưởng ta với ngươi có xích mích gì.” Tạm thời khôi phục được dung mạo, trong lòng Thần Nam cũng không còn đầy mộ khí nữa.
Đệ ngũ giới quân vương Đức Mãnh hình như hiểu khá nhiều điều về Nhân gian, cũng đã nghe qua về Sinh Mệnh nguyên tuyền nên lộ vẻ quan tâm, đủ thấy bảo vật này hấp dẫn thế nào.
“Ngươi đổi sang điều kiện khác đi.” Pháp Tổ không hề do dự, trực tiếp cự tuyệt điều kiện của Thần Nam.
“Vì sao?” Thần Nam chăm chú nhìn y, tựa hồ muốn nhìn thấu thế giới nội tâm, xem y hiểu gì.
Pháp Tổ đáp: “Dù đưa ra một vài manh mối ngươi cũng không thể tìm được.”
Chắc chắc tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền là việc phi thường gian nan, bằng không Pháp Tổ đã tự đi tìm.
Nhưng Thần Nam không thể bỏ qua cơ hội này, nếu để lỡ hắn không hiểu có còn thời gian chờ đợi nữa không, sinh mệnh bản thân có thể tắt bất cứ lúc nào.
Từ Thái cổ thời kì, Pháp Tổ đã danh chấn thiên hạ, là Tây phương danh túc, trải qua Vô thiên chi nhật, hiện tại không ai biết được nhiều bí mật hơn y, muốn tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền, nhất định phải lấy manh mối từ đây.
“Sinh Mệnh nguyên tuyền từng chảy ở cả Nhân gian và Thiên giới, là dòng suối không nguồn.

Nó đã biến mất sẽ không ai đoán được nơi xuất hiện tiếp theo, chỉ đành đợi nó chủ động xuất hiện chứ không thể tìm kiếm.”
Đức Mãnh lộ vẻ thất vọng, xem ra y rất để ý đến bảo vật trong truyền thuyết này.
Thần Nam không buông xuôi, vẫn hỏi tiếp: “Lần trước khi Sinh Mệnh nguyên tuyền biến mất, Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần làm sao mà tìm được, lẽ nào thánh tuyền tự dưng xuất hiện trước mắt họ?”
“Chuyện này…” Pháp Tổ nhất thời cứng họng, hồi lâu mới từ từ đáp: “Ta từng dự đoán rất nhiều nhưng cuối cùng đều bị phủ định.

Bất quá kết hợp những chi tiết về Sinh Mệnh nguyên tuyền cùng việc Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần làm sau cùng khi trọng thương, ta cũng đại khái đoán ra manh mối mơ hồ… nhưng nói ra cũng vô dụng nên vẫn giữ kín trong lòng.”
Đức Mãnh lại tỏ vẻ chăm chú, Thần Nam không nói gì, y đã hỏi: “Ngươi đoán những gì, thật ra tìm được manh mối gì?”
Thần Nam chằm chằm nhin Pháp Tổ, chỉ cần còn hi vọng là hắn phải tranh thủ cho bản thân.
“Gọi là suối không nguồn vì nó không chỉ liên tục di chuyển trong không gian mà ta hoài nghi ở thời gian nó cũng di động như thế.


Nên bây giờ thánh tuyền chi nhãn có thể ở thời không của tương lai, quá khứ hoặc hiện tại.”
Quả là nằm mơ giữa ban ngày, những gì Pháp Tổ nói khiến Thần Nam, Đức Mãnh im lặng hồi lâu.

Quá ư thần kì mà tà dị, ngọn suối như thế tìm bằng cách nào?
“Nó vốn không thể tìm được, điều kiện quá ư hà khắc.” Đức Mãnh vô cùng thất vọng.
Thần Nam thở dài, chắc chỉ khi hai vị tổ thần tinh thông thời gian ma pháp và không gian ma pháp liên thủ hợp tác mới có đủ đại thần thông tìm được Sinh Mệnh nguyên tuyền.
“Đúng là việc bất khả thi.” Thần Nam đảnh ngửa mặt thở dài.
Pháp Tổ nói: “Cũng không hẳn hoàn toàn không có cơ hội, nếu tìm được di bảo của Thời Không tổ thần, ắt sẽ thành tâm nguyện.”
“Thời Không tổ thần?” Thần Nam tỏ vẻ nghi hoặc.
“Đó là sư tôn của Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần.

Đương nhiên, ông ta tịch diệt trước cả hai vị tổ thần.” Pháp Tổ giải thích: “Năm xưa, Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần sắp chết, không thể liên thủ thi triển xuất chung cực thời không ma pháp, không thể xuyên qua thời không, theo tình huống lúc đó, chắc họ tìm được di bảo của Thời Không đại thần lưu lại nên mới nghịch chuyển được thời không, tìm thấy Sinh Mệnh nguyên tuyền.”
Cả Thần Nam và Đức Mãnh đều thấy vô cùng huyền bí.

Với những người tu vi như họ, hiếm khi cảm thấy như thế.
Thần Nam mở bừng mắt phát ra thần quang lấp lánh.

Sắc mặt Pháp Tổ biến đổi, tưởng Thần Nam tấn công nên hóa thành tàn ảnh, lách tránh.
“Không cần tránh, đây là tâm pháp của Thái Thượng vong tình lục, tổng cộng có mười quyển, hiện tại ta truyền cho ngươi quyển thứ nhất.”
Nghe Thần Nam truyền âm, Pháp Tổ lộ vẻ vui mừng, quay lại vị trí, một đạo tinh thần lạc ấn chìm vào thần thức y.
Đương nhiên Pháp Tổ không biết, tất cả chỉ có một quyển, thiếu mất chương tinh hoa quan trọng nhất.

Thần Nam không có ấn tượng tốt với y, hắn cho rằng đối phương phẩm chất không cao thượng nên không muốn tạo thành đại hoạn.
Thần Nam hoàn tất rồi nói với Pháp Tổ: “Ta biết ngươi có manh mối chẳng qua muốn tiết lộ từng chút một.

Đầu tiên cho rằng không có manh mối rồi từ từ đưa cho ta hi vọng, từng bước đạt được mục đích là Thái Thượng vong tình lục.

Ta đã nói rồi, sẽ cho ngươi công pháp này, có điều đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra đi.

Nếu ta đạt thành tâm nguyện sẽ không nuốt lời, đương nhiên cho người tất cả tâm pháp.”
Pháp Tổ tỏ vẻ ngượng ngùng: “Ta cũng thích người hào sảng, cứ thế này có vẻ ta quá nhỏ nhen.


Được, ta nói thẳng vậy, năm đó Thời Không đại thần lưu lại mấy món bí bảo, đương nhiên có liên quan đến thời gian, không gian.

Đệ tử của ông ta là Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần trước khi tìm đến Sinh Mệnh nguyên tuyền dã lục lọi nơi ông ta an nghỉ, sau cùng tìm được hai bảo vật - Thời gian chi thi và Không gian chi trùy.

Đó là hai trong ba bảo vật đắc ý nhất mà Thời Không đại thần dùng sinh mệnh tế luyện thành.”
Đức Mãnh lẩm bẩm: “Ba mất hai, chỉ còn lại một món hữu dụng.”
Pháp Tổ cười: “Hai món trước phải hợp lại mới bẻ cong được thời không.

Bảo vật thứ ba chỉ mình nó cũng làm được, là Thời Không tháp, kiệt tác đắc ý nhất của Thời Không đại thần.”
Thần Nam tỏ vẻ vui mừng: “Ta không tin lắm, nếu ba bảo vật có thể nghịch chuyển thời không, ắt thế gian đại loạn.

Ta biết thời gian ma pháp và không gian ma pháp có thể tác dụng lên một cá nhân hoặc một phiến không gian, những có thể bẻ cong thời không như người nó thì đáng sợ thật.

Lẽ nào như thế là có thể về quá khứ, thay đổi lịch sử sao?”
Pháp Tổ mỉm cười lắc đầu: “Chiến lực của Thần Nam ngươi cực mạnh nhưng những bí ẩn của tu luyện giới lại không hiểu biết bao nhiêu.

Ngươi lo hão rồi, đừng nói ba món bảo vật mà chính Thời Không đại thần sống lại cũng không dám nói có thể triệt để nghịch chuyển thời không, rồi thay đổi quá khứ, hiện tại, tương lai.

Ba bảo vật xuyên qua được thời không nhưng người thực hiện chỉ như khách qua đường, vốn không thể tùy tâm sở dục làm gì đó, tất cả như giấc mộng Nam Kha, mộng ảo không hoa trôi qua dòng lịch sử mà không dấy lên mảy may bọt sóng.

Có thể chứng kiến nhưng không thể tham dự.”
Thần Nam không nói gì, Đức Mãnh đã sầm mặt hỏi: “Ngươi không thấy lời mình trước sau mâu thuẫn à? Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần vì sao lại thành công?”
Thần Nam cũng nhìn Pháp Tổ với vẻ bất thiện, hắn có cảm giác, đối phương như con cá chạch trơn tuột.
“Ta biết các ngươi nghi vấn nhưng ta chưa nói xong, ‘khách qua đường’ ở đây không mang ý nghĩa tuyệt đối.

Nếu muốn thay đổi lịch sử, ngươi phải mang linh hồn phụng hiến cho bảo vật thời không mới được.”
“Cái gì?” Đức Mãnh hô lên kinh ngạc, điều kiện này mấy ai chịu nghe theo.

Y không nén được lên tiếng hỏi: “Nếu vậy, Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần tuy sống lại nhưng bây giờ bản thân họ thuộc về Thời gian chi thi và Không gian chi trùy?”
“Nếu không có gì sai lạc, chắc là như vậy.


Đương nhiên đó đều là ta đoán ra mà thôi.” Pháp Tổ gật đầu.
Đức Mãnh liền buông xuôi, vốn y định bất chấp tất cả gọi mấy vị quân vương của đệ ngũ giới lên cướp Thời Không tháp rồi tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền.
Nhưng điều kiện quá hà khắc.
Thần Nam không tỏ vẻ gì, chìm vào trầm tư.

Hắn cảm giác được âm mưu, đương nhiên không phải do Pháp Tổ mà từ Thời Không đại thần, sao bảo vật ông ta để lại cũng tà dị như Thái Thượng vong tình lục, Hoán Ma kinh? Mượn vào những thứ đó để lợi dụng… càng nghĩ càng thấy khả năng này đúng.
Nghĩ thế nào hắn cũng quyết định phải kiên trì tới cùng, bất kể giá nào.

Giờ hắn có khí khái chết không lùi bước, dù gì cũng đã dính vào Thái Thượng vong tình lục, Hoán Ma kinh, thêm một Thời Không tháp cũng không sao.
Tuy Thái Thượng Thần Nam đã bị giết nhưng không có nghĩa tai ách đã hết bởi Thái Thượng công pháp vẫn vận chuyển, chỉ có một lần biến đổi kết thúc.
“Nói đi, Thời Không tháp ở tại nơi Thời Không đại thần an nghỉ.

Là ở đâu?” Thần Nam hỏi Pháp Tổ.
Đức Mãnh cả kinh, không ngờ Thần Nam không chịu bỏ cuộc, Pháp Tổ cũng tỏ vẻ bất ngờ: “Trong Tiểu lục đạo.”
“Vĩnh hằng sâm lâm?” Thần Nam hơi kinh ngạc, hắn từng qua đó, sau này được Tứ tổ và Ngũ tổ cho biết đó là Tiểu lục đạo trong truyền thuyết.
“Ồ, hiện tại nó mang tên này.” Pháp Tổ gật đầu.
“Tìm được Thời Không tháp là có thể xoay chuyển thời không ngay hay còn hạn chế gì?” Thần Nam hỏi.
“Không có.

Nhưng rất khó tìm, hơn nữa Tiểu lục đạo đầy nguy hiểm.” Pháp Tổ than: “Dù trải qua Vô thiên chi nhật, Ma Chủ năm xưa chiếm một trong Tiểu lục đạo, nên ta nghĩ hiện tại Tiểu lục đạo chắc không bị quét sạch hết cao thủ.”
Thần Nam không nói gì, tiếp đó đến cụng chén với những cố hữu trong tiên viên, tránh cho mọi người lo âu, hắn không nói lại những gì đã trải qua trong mười ba năm mà dối gạt rằng mình cùng tâm ma chiến đấu, tu luyện.
Hắn đặt Long Nhi lên đùi, liên tục chạm chén với nó, lại càng uống thỏa sức với những người khác.

Tử Kim thần long ngao ngao kêu ầm lên, liên tục cụng vò với Long Nhi.

Long Bảo Bảo cũng tây tây, Tiểu Phượng Hoàng lại tỏ vẻ e thẹn, hóa thành một tiểu cô nương văn nhã, mỉm cười với mọi người.
Huyền Trang mồm mép bóng nhờn, không cố kị mà chén tất, Đại Ma cũng uống thỏa thuê, khuôn mặt cau có được rượu kéo giãn ra không ít.
Trên bàn rượu mà vưu vật Nam Cung Tiên Nhi vẫn phong tình vạn chủng, đôi mị nhãn quét tứ xứ.

Nếu không phải Long Nhi ngồi trên đùi Thần Nam chắc cô ả đã thay vị trí.

Tiềm Long và Long Vũ không uống nhiều mà lo lắng quan sát Thần Nam.

Hỗn Thiên tiểu ma vương, Đông Phương Trường Minh, Lý Nhược Lan liên tục cạn chén với Thần Nam.

Họ nói rõ không đọ được về chiến lực thì trên bàn rượu phải hạ gục hắn.
Họ huyên náo một hồi, không có vẻ gì phong phạm của cường giả mà giống người phàm tục.


Các thần linh khác há hốc mồm nhưng không ai nói gì hay đùa một câu xen vào.

Ai dám chạm vào nhóm hiếu chiến cuồng nhân đó?
Đôi sư đồ đã lâu không gặp Thanh Thiện cổ ma và Phật Tổ đã làm lành, cùng bước tới, uống một chén với Thần Nam, tuy lời lẽ đơn giản nhưng rõ ràng có ý hòa hảo.
Mấy lão ma vương của đại tà đạo cũng cầm chén tới, họ không dám hão huyền hóa địch thành bạn nhưng đành phải cố làm thế.

Hiện tại Thần Nam quá mạnh khiến họ run sợ.
“Phụ thân, sao con thấy cha lại muốn đi?” Long Nhi uống đỏ bừng mặt, vừa nói vừa không quên uống thêm một ché lớn đoạn ngẩng lên tỏ vẻ đáng thương: “Phụ thân không đi có được không?”
Thần Nam vừa buồn cười vừa đau lòng: “Phụ tử chúng ta uống thêm chén nữa.”
“Được, phụ thân, cạn chén.”
Đoạn hai cha con uống cạn một chén lớn.
“Ai da, hỏng rồi, lúc con đi, mẫu thân lo lắng nên đặt kí ức thủy tinh lên người.

Xong rồi.” Long Nhi nhăn nhó lấy kí ức thủy tinh ra.
Trên một ngọn núi tú lệ của Nguyệt lượng, Mộng Khả Nhi rũ mái tóc đen nhánh, lúc thấy Thần Nam thông qua kí ức thủy tinh mỉm cười với mình thì hoảng loạn lùi lại mấy bước.
“Phụ thân …còn chưa nói rõ, có… rời khỏi Long Nhi không?” Nó uống đến líu lưỡi, khuôn mặt đỏ bừng như trái táo.
“Chuyện gì vậy?” Long Bảo Bảo lắc lắc lư lư bay tới, nháy mắt rồi nói lè nhè: “Có việc gì cứ tìm ta..

ta là giáo chủ của tam giáo hợp nhất…” Đoạn nó tiếp tục nốc rượu, đáp xuống đầu vai Thần Nam: “Để tín đồ của ta… xử lý…”
Lúc đó tất cả đều đặt chén xuống, nhìn Thần Nam chăm chăm.

Đại Ma hỏi: “Thần Nam, định đi thật sao, lại biến mất một thời gian nữa?”
“Chuyện này… phải đi một thời gian.”
“Phụ thân, con muốn đi cùng.” Long Nhi tựa hồ tỉnh lại, lập tức ôm cổ hắn, sợ buông ra rồi sẽ mất cha, dáng vẻ hết sức khả ái.
“Có chuyện gì cứ nói ra, chúng ta cùng giúp…”
Ai nấy nhao nhao lên tiếng.
Pháp Tổ, Đức Mãnh cũng đi tới, Pháp Tổ lên tiếng: “Hai người chúng ta cũng đi, để họ đi cũng được, ta cũng mang theo một ít cao thủ Thần Vực.

Có phải chiến đấu cũng không cần họ xuất thủ, ba người chúng ta đủ rồi, chỉ cần họ giúp tìm kiếm.”
“Quả nhiên phải đi…”
“Có việc thì chúng ta cùng đi…”
Thấy bọn Đại Ma, Huyền Trang như vậy, Thần Nam vô cùng cảm động, ba con thần thú cũng theo chân.
Pháp Tổ đã nói thế, hắn không thể cự tuyệt hảo ý của bằng hữu.
Ba vị thiên giai cường giả gồm hắn cùng Pháp Tổ, Đức Mãnh dẫn mấy trăm cao thủ xuất phát từ Thần Vực tiến về Vĩnh hằng sâm lâm ở Nhân gian.
Tu giả của hai giới đều chăm chú quan sát, họ biết sẽ có đại sự kiện phát sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui