Thần Nam vào Đỗ gia Huyền giới, sai ba con thần thú đi nơi khác, để mạo hiểm không nên cho chúng tham dự, mình hắn là đủ.
Ba con thần thú không nói gì, trong thời khắc liên quan đến sinh tử, cần gì nói nhiều, tất cả không cần biểu lộ bằng lời.
Lúc này trong Huyền giới, hủ thi xú khí xung thiên, Thần Nam đành ẩn vào hoa cốc rộng mấy chục dặm bị đưa đến đây.
Trong đó hoa tươi đua nở, mùi thơm thấm vào tâm tì theo gió bay xa, không khí thanh tân, khác hẳn với cảnh tượng địa ngục cách đó không xa.
Hắn vào hoa cốc, có cảm giác dao động dị thường, thủy chung vẫn cho rằng hoa cốc là một nhục thể cực lớn, chứ không đơn giản là mấy lớp đất.
Bạch ngọc trùng vẫn bị phong ấn nhưng hắn ý thức được rằng lúc Hắc Khởi đột nhiên tới, thả nó ra không hiểu nó đã súc tích đủ sức mạnh chưa? Đó là vấn đề quan trọng, bằng không sẽ bị Thái cổ quân chủ làm thịt.
Nhất định phải giao đàm với nó một phen, dùng lời lẽ sáo rỗng cũng được.
Hắn lại lấy hộp ngọc ra, triệu hoán Thiên Quỷ tới ẩn thân trong bóng tối rồi bố trí xung quanh thành chân không, tránh không để nửa tia linh khí nhập vào.
Mỗi lần thấy con trùng trắng như ngọc này, trong lòng Thần Nam lại dấy lên cảm giác cực kì hoang đường, gần như không chân thật, một thiên giai cường giả lại xuất hiện với bộ dạng này…
“Ngươi thấy buồn cười lắm sao?” Bạch ngọc trùng phát ra thần thức dao động lạnh lùng.
Thần Nam cả kinh, linh thức của đối phương quá sắc bén, thậm chí đáng sợ, hắn vừa có ý nghĩ mà con trùng lại nắm được tâm linh dao động.
“Ta nói rồi, thân phận của ta rất lớn, có thể cho ngươi cả Tây thổ Thiên giới.
Chỉ cần ngươi thả ta, để ta vào hoa cốc là được.” Nó nói đến đây, Thần Nam cảm giác trong đôi mắt nó ánh lên nét tham lam.
Dấu hiệu không lành, xem ra con bạch ngọc trùng tựa hồ không phải bậc chính nghĩa gì.
“Tiền bối chắc không nhận ra, chúng ta không nên giở trò với nhau nữa, ai cũng hiểu rõ nhau, tại hạ e ngài khi thả tiền bối, người đầu tiên bị giết là mình.”
“Ngươi không cần lo, chúng ta sao lại hạ mình ngang với ngươi, hơn nữa là ngươi vô ý.”
“Xin hỏi tiền bối, cần bao lâu mới khôi phục nguyên khí xong?” Thần Nam quan tâm nhất đến vấn đề này.
“Đại khái cần vài ngàn năm.” Bạch ngọc trùng đáp ngay.
Nhưng Thần Nam không tin, lại hỏi: “Tại hạ chỉ cần thả tiền bối vào hoa cốc là xong? Không cần phá phong ấn, bỏ bản thể trong trái tim màu lam ra sao?”
“Không cần, chỉ cần thả ta vào hoa cốc là xong.”
Thần Nam lập tức lại hồ nghi, hình như hơi khác thường, sao có thể bỏ đi bản thể mà không cần tới nữa?
“Được rồi, tại hạ sẽ nhanh chóng khiến tiền bối đạt thành tâm nguyện.” Hắn không buồn khách khí phong ấn hộp ngọc.
Đoạn hắn tìm khắp hoa cốc xem có ẩn bí gì mà khiến bạch ngọc trùng bỏ đi bản thể, lẽ nào hoa cốc khiến nó khôi phục nguyên khí thật sự?
Hắn lại lần xuống lòng đất, phí lực mở từng đạo cấm chế, đến gần trái tim màu lam khổng lồ, quả nhiên nó vẫn đang chầm chậm đập, vô tận huyết dịch tràn ra, hóa thành sức mạnh khủng khiếp trùm lên tấm màng màu lam.
Thần Nam dừng lại trước vết vứt do bạch ngọc trùng cắn, giở thiên nhãn nhìn vào lão nhân co ro nằm trong không trung.
Hắn tuy cảm giác được thể nội lão nhân có khí tức cực mạnh như Thái cổ hung thú nhưng cũng cảm ứng được một tia tường hòa khí tức.
Hắn không hiểu sao lại thấy chua xót, cơ hồ bị cỗ khí tức yếu ớt đó cảm nhiễm.
Quan sát hồi lâu, lão giả gầy gò, khô kiệt như một lão nhân đơn côi lúc sắp đi hết cuộc đời, không còn chỗ dựa, co lại như anh nhi, vô cùng đáng thương.
“Không… nên… tin…”
Đột nhiên dao động tinh thần cơ hồ không nghe tấy từ khe nứt truyền ra.
Thần Nam cả kinh, lạc giọng hỏi: “Tiền… tiền bối là…”
Không có hồi đáp nhưng hắn phát giác nguồn gốc dao động từ lão nhân đáng thương kia.
Hắn ngẩn ra, lẽ nào bạch ngọc trùng không phải là nguyên thần của lão nhân, trái tim màu lam phog ấn tới hai người?
“Đó là…một vị Pháp Tổ từ Thái cổ…là một trong những cổ ma pháp sư… mạnh nhất năm xưa…nói cho đúng….hắn mà một trong những Tây phương ma pháp tổ thần.”
“A” Thần Nam cả kinh, không thể tin nổi bạch ngọc trùng quả nhiên là ma pháp tổ thần.
“Không hiểu so với Không Gian chi thần và Thời Gian chi thần thế nào?” Thần Nam quan tâm đến vấn đề này.
Hồi lâu vẫn không có lời đáp, xem ra lão nhân trong trái tim rất hư nhược, nói một câu cần nghỉ khá lâu khôi phục nguyên khí.
Nửa khắc sau, dao động tinh thần yếu ớt truyền ra: “Gần đạt đến…mức của Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần.”
Tin tức chấn động.
Nên biết lưỡng thần gần như là cường giả mạnh nhất xưa nay của Tây phương Thiên giới.
“Tiền bối là ai, sao lại ở đây, Pháp Tổ kia vì sao lại biến thành một con trùng?” Trong lòng Thần Nam đầy nghi vấn.
“Ta là… một lão trùng tử …đến từ….
Côn Luân của Nhân gian…”
Trong óc Thần Nam lóe lên điện quang, nghĩ ngay đến một thiên giai nhân vật trong truyền thuyết - Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng.
Hắn sớm cảm giác lớp đất có gì đó không ổn, lại giống như tấm thân huyết nhục, nếu không đoán lầm thì đó là cự dũng (con nhộng) biến hóa thất bại.
“Tiền bối là Yêu tổ Kim Dũng?”
“Là… ta…”
Quả nhiên là Kim Dũng, thiên giai cường giả năm xưa đã thất tung vô số năm, không ngờ lại bị khốn ở đây.
“Tiền bối sao lại bị khốn ở đây, thật ra là chuyện gì?”
Thái Thượng Yêu tổ tốn hết mấy thời thần, ngắt quãng kể lại đại khái tình huống.
Kim Dũng, một trong những cường giả mạnh nhất của Yêu tộc là một con trùng yếu ớt nhất tu thành Yêu tổ hùng mạnh, đương nhiên phải trải qua vô vàn gian khổ.
Từ tầng thấp nhất của Yêu tộc tu lên chậm hơn thần thú nhiều.
Y đạt được thành tựu này quả là kì tích.
Nhưng vì luôn khát vọng đột phá, khi đạt đến thiên giai chi cảnh liền sang Tây phương, định từ những lĩnh vực mới mẻ tìm cơ hội đột phá.
Trong lúc vô ý, y tiến vào nơi tinh thần hệ Pháp Tổ La Khải Nhĩ ngủ, bắt đầu sa vào vòng tranh đấu nhiều năm với sinh tử.
Năm xưa trong trận chiến Thái cổ, chúng cường rơi rụng, La Khải Nhĩ là một trong những cường giả hàng đầu Tây phương nên không tránh khỏi trường ác chiến, không may bị tan xương nát thịt.
Nhưng y là tinh thần hệ pháp tổ, tinh thần tu vi cao siêu thế gian hiếm có.
Một tia linh thức không tan giữ cho y trong thời khắc nguy cơ gửi thân vào một con trùng, cũng là bạch ngọc trùng mà Thần Nam nhìn thấy, nên sau cùng không tịch diệt.
Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng vô ý tiến vào nơi y ngủ, đã đánh thức y dậy.
Tu vi của Kim Dũng cực cao, tự nhiên cảm ứng được thần thức tu vi cực mạnh của đối phương, sinh ra hiếu kì, hai bên giao lưu.
Pháp Tổ La Khải Nhĩ là Thái cổ cường giả, chỉ giao lưu qua qua cũng khiến Kim Dũng cực kì kinh ngạc, thu hoạch rất lớn, từ đó hai người vừa là thầy vừa là bạn của nhau.
Kim Dũng hoàn toàn không biết Pháp Tổ đã bày bố sẵn nhắm vào mình.
Kim Dũng xuất hiện khác nào ân tứ của trời cao ban xuống cho La Khải Nhĩ.
Y biết Đông phương có một môn thần công uy lực kì tuyệt là Thái Thượng vong tình lục, nghe nói môn thần công này thoát thai từ ảo hóa chi pháp của nhộng tằm.
Giờ có một thiên giai thần dũng tìm đến, với Pháp Tổ lấy bản thể là trùng, quả thật cơ duyên không thể lớn hơn.
Thiên giai tàm dũng sớm muộn cũng phải biến hóa, tuy không đạt được thành quả kinh hồn như Thái Thượng vong tình lục nhưng Pháp Tổ thân là trùng, mà tham cứu được ảo bí cũng đạt được nhiều lợi ích.
Lúc đối phương biến hóa, y là trùng thần, tất nhiên cảm ngộ được, sau khi hiểu được kiểu biến hóa đó, chưa biết chừng sẽ khôi phục thực lực đỉnh cao năm xưa, thậm chí có thể vượt qua.
Sau cùng Kim Dũng cũng biến hóa, âm mưu của Pháp Tổ cũng bắt đầu.
Y cổ vũ Kim Dũng chọn địa điểm tiến hành loại biến hóa nguy hiểm nhất, y dùng tinh thần ma pháp khống chế danh túc của các hệ thần linh trong Thần Vực, từ đó Thần Vực mới có thần bí cấm địa.
Kim Dũng chưa từng phòng bị y, vạn lần không ngờ trong lúc quan trọng lại bị trọng thương tinh thần.
Pháp Tổ quả thật hiểu được một ít ảo bí nhưng không bằng lòng, lại sợ bản thân thất bại nên muốn trực tiếp hưởng luôn thành quả biến hóa của Kim Dũng, cướp tinh hoa của cự dũng, nên trong lúc quan trọng, không ngần ngại xuất thủ.
Trước lúc chết Kim Dũng phản đòn, dùng trái tim khổng lồ của bản thể khốn La Khải Nhĩ vào trong, còn tinh hoa của cự dũng liên tục bổ sung cho sức mạnh phong ấn.
Cả Pháp Tổ và Kim Dũng biến hóa thất bại cùng bị khốn trong trái tim màu lam.
Nhiều năm qua đi, trong thân thể cự dũng bị Pháp Tổ bị Pháp Tổ bố trí ma pháp cấm chế, cự dũng khô hết thịt, xương nhưng huyết dịch vẫn còn sức sống, sức mạnh còn giữ lại trong tàn thể.
Tinh thần thụ trọng thương khiến Kim Dũng gần như gục ngã, toàn bộ sức mạnh trong lúc biến hóa chưa xong bị Pháp Tổ hút, hơn nữa y lại thi triển tinh thần hệ cấm chế đáng sợ trong thân thể cự dũng.
Pháp Tổ dựa vào sức mạnh cướp được, kinh quá nhiều năm tháng, sau cùng cũng xé được một góc phong ấn.
Nhưng lúc xé xong, sắp hút sạch sức mạnh của Kim Dũng thì Thần Nam xuất hiện khiến Pháp Tổ đang hư nhược tuyệt vọng cực điểm.
Thần Nam hiểu ngọn nguồn, nhớ đến việc Pháp Tổ hiểu được suy nghĩ liền ướt đầm mồ hôi lạnh.
Tổ thần tà ác này hình như đã khôi phục một phần sức mạnh tinh thần, nếu không có Thiên Quỷ bảo vệ, chắc y đã thi triển tinh thần ma pháp công kích.
“Tiền bối, phải làm thế nào mới cứu được ngài?” Thần Nam hỏi.
“Pháp Tổ không còn… sau này ta tự cứu được mình…quan trọng là…không để hắn hút mất sức mạnh… ẩn chứa trong cự dũng.
Hắn là trùng thân, nắm được ảo bí, nếu có thêm sức mạnh cùng thuộc tính, thật không dám tưởng tượng…”
“Tiền bối yên tâm, tại hạ quyết không cho hắn vênh vang, tuy không giết được nhưng có thể vĩnh viễn phong ấn.”
Thần Nam cảm giác Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng quá bi thảm.
“Ta tựa hồ…cảm ứng thấy… một cỗ tuyệt vọng sát ý, thật ra là sao?” Hồi lâu sau, Kim Dũng lại lên tiếng.
Nghĩ đến việc Hắc Khởi sẽ tới, Thần Nam nhức hết óc, nói qua loa tình huống.
Lần này Kim Dũng trầm mặc mất một thời thần mới phát ra dao động tinh thần: “Thả Pháp Tổ ra, để hắn hút sức mạnh của cự dũng đối phó Hắc Khởi.”
“Sao được?” Thần Nam phản đối: “Loại tà ác đó sao có thể cho hắn lấy được sức mạnh vốn thuộc về tiền bối.”
“Ta cần tu dưỡng… rất lâu, còn hắn… chỉ cần hút được sức mạnh của cự dũng…là đấu được với Hắc Khởi.”
Thần Nam trầm mặc.
“Ngươ nên biết…cân nhắc nặng nhẹ, để hắn hút… sức mạnh của cự dũng, cắt đứt…huyết quản nối với trái tim…mang trái tim màu lam… đi khỏi đây…”
Thần Nam cảm giác trong lòng chua xót cho Kim Dũng.
Hắn khâm phục, cảm động trước tình cảm cao thượng của Yêu tổ, để đối phó Thái cổ quân chủ Hắc Khởi nên Kim Dũng cam nguyện thành toàn cho đại cừu nhân.
“Theo ngươi nói… lúc sát thần Hắc Khởi vượt giới… tới, sẽ phát ra… sinh mệnh năng lượng dao động cực lớn…thì thả Pháp Tổ…lúc Hắc Khởi tiến vào giới này, Pháp Tổ cũng hoàn thành xong…làm theo ta bảo, ngươi nên biết…cân nhắc nặng nhẹ.”
Lúc đến đây, Thần Nam vốn định mượn sức Pháp Tổ, biết được chân tướng rồi, hắn lại không muốn.
Nhưng những lời tang thương của Thái Thượng Yêu tổ liên tục vang lên bên tai: “Ngươi nên biết…cân nhắc nặng nhẹ…”
Để đối kháng Hắc Khởi, Kim Dũng cam nguyện hi sinh một đời khổ tu khiến trong lòng Thần Nam vô cùng cảm động, đau thương.
Sau cùng, hắn làm theo lời Kim Dũng chỉ điểm, dùng bí pháp đưa trái tim vào nội thiên địa.
Ngày thứ ba, ma đao phát ra tuyệt vọng sát ý xung thiên, trong không gian chi môn tràn ra dao động sinh mệnh năng lượng kịch liệt, tuyệt thế sát thần Hắc Khởi sắp vượt giới tiến sang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...