Thần Mộ Ii FULL


Cảm giác rõ cường thế của thủ mộ lão nhân, Thần Chiến tạm thời đình chỉ công kích, ma thể đứng sững một bên.
Thần thể ngàn trượng của Ngũ tổ cao xuyên mây, hai mắt bắn ra thần quang như tia sét xé toang hư không, lạnh lùng nhìn thủ mộ lão nhân: “Đây là việc của Thần gia, không phiền đến người ngoài như ngươi.”
Thủ mộ lão nhân cười vang, thân thể còng xuống rung lên, nhìn có vẻ suy nhược, cơ hồ sẵn sàng gãy bất cứ lúc nào, thật khiến ai nấy kinh tâm.
“Tiểu thỏ tạp tử đúng là càng lúc càng cuồng vọng, quên chuyện bị ta đá đít rồi sao? Thế nào, hiện tại đủ lông đủ cánh rồi, tưởng đánh được ta nên không tôn kính nữa hả?”
Ngoài xa, Quang Minh thần, Chiến Thần, Hắc Ám đại ma thần, Khôn Đức, Đạm Đài Tuyền đều bật cười, lão đầu tử này moi móc nỗi khổ người khác.

Đó chắc là chuyện nhiều năm trước, lại nhắc trước mặt ngần này hậu bối, coi như không nể mặt Ngũ tổ.
Nhưng họ cũng kinh hãi, thủ mộ lão nhân thật ra là cao thủ thế nào? Ngay cả lão quái vật của Thần gia cũng bị coi là hậu bối tiểu tử.

Thật khiến… người ta tắt tiếng.
“Grào…ha ha ha…” Tử Kim thần long cười điên cuồng, tựa hồ không cố kỵ gì.
Long Bảo Bảo cũng lắc lư trên không, nó cười Ngũ tổ theo một phương thức khác để báo mối thù bị đánh khi nãy.
Thân thể ngàn trượng của Ngũ tổ phát ra trận trận kim quang, sắc mặt đen đến đáng sợ, việc từ thời niên thiếu bị bới móc ra khiến lão cảm giác mất hết mặt mũi, quát vang: “Lão bất tử ngươi già mà mất nết, sao khiến người ta tôn kính?”
Thủ mộ lão nhân tựa hồ không hề động nộ, cười hì hì: “Đó là tính tình thật sự, trong ngoài như một, đâu giống lão tiểu tử ngươi, trông có vẻ tiên phong đạo cốt, kì thật lại sính âm mưu quỷ kế.”
Sắc mặt Ngũ tổ trầm xuống.

Thủ mộ lão nhân xuất hiện hoàn toàn làm loạn kế hoạch của lão, vốn lão định trả giá đắt để bắt ma tính Thần Chiến nhưng giờ có thêm một biến thái cường địch, đương nhiên không thể ung dung nổi.
“Ha ha… lão tiểu tử sợ sao? Yên tâm, ta không đánh đít ngươi nữa, già rồi, xuất thủ cũng không nhanh nữa, để ma thân này tiếp ngươi.” Thủ mộ lão nhân cười vang, quay sang nói với Thần Nam: “Theo ta đi giải khai phong ấn.

Lão nhân gia ta phải nhúng vào, nhìn lão tiểu tử kia không thuận mắt.”
“Grào…” Thần Nam chưa kịp đáp ứng, Tử Kim thần long đã ngao ngao kêu ầm lên, cười hắc hắc lẩm bẩm: “Thật là thống khoái, có chỗ dựa thế này, lão tiểu tử chỉ biết trừng mắt.”
Thủ mộ lão nhân tuy đứng cùng Thần Nam nhưng cách con rồng du côn cả chục dặm, vẫn nghe rõ nó nói, cười ha ha: “Muốn lão nhân gia chống lưng cho ngươi? Chỉ cần phục vụ ta là được.”

Tử Kim thần long tức thì sáng mắt, vỗ ngực lớn tiếng: “Không vấn đề gì.”
“Khục…” Thủ mộ lão nhân ho lên: “Lão nhân gia ta không thích gì ngoài ăn uống, lại hơi lười, hàng ngày ngươi mang long nhục cách thủy đến cho ta, tận giường nhá, là được.”
Tử Kim thần long: “Ta #@%¥#…”
Thần Nam cảm giác dở khóc dở cười, lão nhân này và Tử Kim thần long tính cách khá giống nhau.
Thủ mộ lão nhân và hắn bay về bình nguyên xa xa, Ngũ tổ không nhịn được, thân thể khổng lồ tiến lên chặn đường, quát vang: “Lẽ nào ngươi cậy già can dự vào việc của Thần gia?”
Thủ mộ lão nhân liếc xéo, đáp không thèm khách khí: “Can dự thì sao, thế nào, muốn động thủ với ta hả?”
“Ngươi tưởng ta sợ ngươi? Hôm nay phải đấu một trận.” Thần thể màu vàng khẽ động, phát ra áp lực vô tận, một bàn tay vàng chóe ập xuống như ngọn núi.
Thủ mộ lão nhân không hề e ngại, bàn tay khô gầy ấn tới, dải hào quang xanh biếc mông lung hình thành một quang chưởng trên không đập vào bàn tay màu vàng.
“Thần lão ngũ ngươi phải biết thế này không thắng được ta.

Ta phải hạ sát thủ.” Thủ mộ lão nhân lạnh lùng dần, tuy thân thể khô quắt nhưng lúc này phát ra vô tận địa sát ý, cả vùng thiên địa lãnh liệt cực điểm.
Sát khí xung thiên tràn ra, ma tính Thần Chiến phát ra hào quang ngút trời, vô tận ma vân tràn tới khiến Ngũ tổ như bị Thập vạn đại sơn áp xuống, bất giác phải lùi lại một bước, cách xa thủ mộ lão nhân, đối diện ma tính Thần Chiến.
Thủ mộ lão nhân vẫn nhìn rõ, vô đầu ma thể rút ra một cây ma đao, giờ không phải lúc giao lưu, phải dùng võ lực tuyệt đối.
Ma tính Thần Chiến và Ngũ tổ lại đại chiến.

Thủ mộ lão nhân kéo Thần Nam ung dung bỏ đi.
Đên vùng bình nguyên, mặt đất nát ngang dọc, toàn là những vết nứt do Thần Chiến và Ngũ tổ đại chiến lúc trước tạo ra, cổ thành đổ nát đã biến mất, chỉ còn lưu lại một đại hợp cốc.
Đó là nơi phong ấn đầu Thần Chiến, một tấm bia đá cao ngất đứng trong cốc, bề mặt khắc một chữ “Thần” cực lớn.
Bàn tay khô gầy của thủ mộ lão nhân khẽ vẫy xuống, thạch bi bùng lên hào quang ngùn ngụt, ẩn chứa sức mạnh kinh nhân, dù mạnh như lão nhân cũng phải lùi lại mấy bước.
Thần quang bay lên chiếu sáng cả phiến bình nguyên, khắp trời là hào quang, là những vầng ráng.
“Thần gia đã phí lắm công sức, biết ma thể tan rồi vẫn có thể tụ lại nên dùng đại pháp lực tầng tầng phong ấn bộ phận quan trọng nhất là đầu.”
Lão nhân phát ra thất sắc hồng mang đập vào thạch bi, phá giải đệ nhị đạo phong ấn.


Kết quả lão bị hất văng mười mấy bước, sức mạnh đáng sợ khiến mặt đất quanh đó tan tành, hơn hẳn tầng phong ấn thứ nhất.
Đệ tam đạo, đệ tứ đạo …lúc thủ mộ lão nhân phá giải đệ lục đạo phong ấn, bị hất văng mấy dặm.
“Hắc hắc …may mà công phu vẫn ổn, ta phải xem các ngươi bố trí bao nhiêu tầng phong ấn.”
Lúc đệ thất đạo phong ấn bị phá, thần quang hóa thành thần kiếm thực chất hóa cắt nát cả không gian, mặt đất, mạnh như Thần Nam, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo đều phải nhờ thủ mộ lão nhân đỡ đòn mới đứng vững nổi trên không.
Bọn Quang Minh thần, Chiến Thần, Hắc Ám đại ma thần sớm đã lui xa, đứng xa nhìn lại, căn bản không dám lại gần nửa bước.
Đệ thất đạo thần quang chưa lui hết, trên không lại có thêm áp lực hùng hồn, một đạo kim ảnh lao xuống, chạm chưởng với thủ mộ lão nhân.
Không có tiếng nổ kinh thiên hay năng lượng điên cuồng tràn ra, hữu chưởng của thủ mộ lão nhân và thân ảnh màu vàng dính lấy nhau, đoạn thân ảnh văng ngược lại như sao băng.
Thủ mộ lão nhân đứng bất động, thoáng sau, không gian quanh lão vỡ tan khiến bọn Thần Nam suýt gặp tai ương.
“Hắc, Thần lão tứ đến rồi hả, cũng là thất chuyển huyền công nhưng ngươi hơn lão ngũ nhiều.” Thủ mộ lão nhân hắc hắc cười lạnh: “Ngươi tu thành vô cực kim thân?”
“Không sai, chính thị vô cực kim thân, huyền công bát chuyển thất bại, ta tan xương nát thịt, may mà thần hồn không tan nên tu thành thân thể này.”
Một đạo kim quang lại lao tới, nhưng không tấn công thủ mộ lão nhân.
Người này thân cao một trượng, dung mạo anh tuấn, khá giống Ngũ tổ, nhưng cả thân thể như hoàng kim sáng lấp lánh, rõ ràng không phải huyết nhục, cơ hồ là vàng đúc thành.
Thần Nam từ lời thủ mộ lão nhân biết đó là lão tổ đời thứ tư của Thần gia, không ngờ lão nghịch chuyển huyền công thất bại mà vẫn sống, lại tu thành vô cực kim thân quái dị thế này.
Tứ tổ không bộc lộ gì, phảng phất là kim nhân thật sự: “Tiền bối tựa hồ quản quá nhiều chuyện.”
Thủ mộ lão nhân cười: “Hôm nay ta quản đến cùng, Thần lão tứ ngươi không phục cứ đến đây.”
“Hảo.

Lĩnh giáo cao chiêu!”
Tứ tổ biến mất trên không, kim quang rợp trời đột ngột tụ lại trước mặt thủ mộ lão nhân, phát ra dao động kinh hồn.
Thần Nam vô cùng lo lắng, Tứ tổ xuất hiện khiến hắn như ngồi trên đống lửa, không biết Tam tổ, Nhị tổ có đến không.


Tuy là con cháu Thần gia nhưng hắn phải than rằng gia tộc quá biến thái.
Trên không trung kim quang đạo đạo, sáng chói lòa khiến không ai mở mắt nổi, bọn Thần Nam dù mạnh cũng không nhìn rõ hai người chiến đấu kịch liệt thế nào.

Họ liên tục thay đổi phương vị, còn nhanh hơn điện chớp, không biết đã phá tan bao nhiêu không gian, đánh đến nhật nguyệt vô quang, thiên địa thất sắc!
“Bình.”
Thân ảnh màu vàng bị thủ mộ lão nhân hất bay đi, lúc đó hai người mới tách nhau ra, lão chiếm thượng phong nhưng tựa hồ cũng có cảm xúc: “Thần gia thật khiến người ta tâm sinh kính úy, đời nào cũng có cao thủ, nghe nói ngươi và đệ tứ nhân trong truyền thuyết của gia tộc ngang nhau, suýt nữa ngươi đã thành đệ tứ nhân.

Xem ra cũng có bản lĩnh.”
“Quá khen.” Tứ tổ cực kỳ bình tĩnh.
Thủ mộ lão nhân bật cười rồi lắc đầu: “Đáng tiếc ngươi không ngăn được ta.”
“Hừ.” Thân ảnh màu vàng hừ lạnh, quát vang: “Tử tịch quy hư!”
Thủ mộ lão nhân biến sắc, phất mạnh tay áo, một luồng đại lực cuốn bọn Thần Nam đến gần lão, thanh quang mờ mờ từ thân thể gầy gò bùng lên, che kín bọn hắn vào trong.
Không gian quanh lão tựa hồ chìm vào tuyệt đối hắc ám, không chỉ phá toái mà bị chẻ ra, trở thành hỗn độn.
Ngoài xa, bọn Quang Minh thần, Hắc Ám đại ma thần kinh hãi, thấy không gian trở nên tử tịch, đại bình nguyên bên dưới mất sạch màu xanh sót lại, đất đai phì nhiêu thành sa mạc rồi sa mạc cũng tan biến, phảng phất dung nhập vào hư không, trở thành hỗn độn.

Trong phạm vi mấy trăm dặm, các không gian khác cũng tan biến, đột nhiên hóa thành hỗn độn!
Bọn Quang Minh thần kinh hãi cực điểm, Thần gia Tứ tổ quá đáng sợ, biến một không gian chân thật chuyển hóa thành hỗn độn, trở lại thời nguyên thủy.
Đó là pháp tắc xứng danh sánh cùng thiên địa.
Trong vùng hỗn độn, thân thể thủ mộ lão nhân phát ra thanh quang mờ mờ, ngăn không cho vùng không gian gần đó trở về nguyên thủy, nhưng cũng khiến bọn Thần Nam và Tử Kim thần long lo lắng, Tứ tổ quá mạnh.
Nửa khắc sau, hỗn độn thế giới bên ngoài tựa hồ yên lặng, thủ mộ lão nhân lắc mạnh thân thể, hào quang bảy sắc sáng lên, hỗn độn quanh đó vỡ tan, không gian nhanh chóng khuếch đại đến khí mấy trăm dặm đã triệt để phá toái, phục hồi như cũ.
Bọn Nguyên Tố thủy thần lại há mồm, thủ mộ lão nhân mạnh hơn họ tưởng tượng.
“Thần lão tứ xem ra cũng không giết được ta, ta còn cho rằng ngươi khiến ta bất ngờ nhưng cuối cùng lại thất vọng.

Đời người vô tình, không ai giết nổi ta.”
Thủ mộ lão nhân cảm khái như vậy khiến tất cả tắt tiếng, lão đầu tử quá biến thái.

Tứ tổ không nói gì, thực lực thể hiện cho tất cả, lão không phải là đối thủ của thủ mộ lão nhân.
“Ha ha.

Hiện tại còn muốn ngăn ta nữa không? Lão nhân gia phải tiếp tục phá giải phong ấn, bất phục cứ việc mời tiếp người nữa tới đây, ta tiếp hết.”
Đoạn thủ mộ lão nhân lại phát ra hào quang bảy sắc đập vào thạch bi bị phong ấn.
Năng lượng phát ra lần này vượt cả tưởng tượng, hất lão văng mười mấy dặm.

Thần Nam và con rồng du côn nếu không được thanh quang che chắn, chắc đã gặp nguy hiểm.
Năng lượng cuồng loạn nửa thời thần mới biến mất.

Thạch bi bị đánh tan.
“Ha ha, phong ấn đầu đệ cửu nhân mà phải dùng tới bát đạo phong ấn, cẩn thận quá.” Thủ mộ lão nhân bật cười kéo Thần Nam bay tới.
Thạch bi hóa thành cát bụi, một địa huyệt xuất hiện trong đại hợp cốc, thủ mộ lão nhân quát vang: “Khởi!”
Địa quật tan tành, mặt đất rung lên kịch liệt, một chiếc đầu khổng lồ trồi lên, nhưng không phải do huyết nhục ngưng tụ thành mà bị hóa thạch.
Hai mắt Thần Nam mơ hồ, đau lòng xen lẫn kích động.
“Đợi cái gì, mau đến đi.” Thủ mộ lão nhân tỏ vẻ ngưng trọng, hất mạnh đẩy hắn vào đỉnh chiếc đầu đá.
Hắn không do dự cắt cổ tay rải máu tươi lên đó.
Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao thủ mộ lão nhân thần sắc ngưng trọng.

Trên không có một đôi mắt sáng lạnh lùng đang nhìn họ, nhưng không nhìn thấy mặt mũi.
Hắn không lo lắng gì nữa, máu rải xuống, đầu Thần Chiến đã hóa thạch nhanh chóng khôi phục sức sống.

Vô tận ma khí cuồn cuộn, khí tức của vạn ma chi vương lan tràn khắp thiên địa.
Tứ tổ định xông tới lập tức dừng bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui