Cánh tay che kín đất trời, dài hơn bảy mươi dặm, phủ một lớp lông thú đen ngòm, như dãy núi sừng sững trên không, hình dạng ghê rợn cực điểm, vượt hết mọi tưởng tượng của con người.
Quả thật không tin nổi, nó sánh được với Thái cổ cự nhân từ thủa khai thiên tịch địa.
Cánh tay khẽ lắc lư trên không, thiên địa liền nổi cuồng phong bạo vũ, sấm sét ùng oàng, xuất hiện dị tượng.
Trong lúc sóng thần dâng cao, huyết vũ rải xuống, cánh tay đột nhiên tạo thành động tác, thú trảo khổng lồ bổ thẳng xuống hòn đảo bên dưới.
“Ầm.”
Sóng biển dâng lên tận trời, hòn đảo bị bàn tay đánh tan, rồi tan biến trong nháy mắt.
Đó là hủy thiên diệt địa chi lực!
Sóng thần dâng trào, lúc sóng biển rút đi, hải đảo cũng biến mất, trên mặt biển dường như chưa từng có hòn đảo nào như thế.
Cánh tay bay lên, dấy thành ma khí cuồn cuộn, lao về phía xa.
Ô vân tan dần, mặt biển trở lại yên tĩnh, dương quang chiếu rọi, chim biển tung cánh, cự ngư quăng mình, mỹ cảnh quả thật vô cùng tươi đẹp.
Nhưng bức tranh hồi nãy vẫn in sâu trong lòng bọn Thần Nam và Tử Kim thần long, một đòn của cự chưởng xứng danh vô địch, không Thần Vương nào đỡ nổi, ngạnh tiếp ắt tan xương nát thịt, tịch diệt tức thì.
“Làm sao bây giờ?” Tử Kim thần long hỏi.
“Đuổi theo, ta muốn xem đó là thần thánh phương nào.” Thần Nam bay trước, Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo bám theo.
Cổ Tư bay đến cạnh Thần Nam hỏi: “Ta biết vì sao lại xuất hiện nhiều sinh mệnh chi thụ như thế.
Nhân vật bị phong ấn quá lợi hại, sinh mệnh chi năng của y vô cùng hùng hậu, tuy bị chia ra phong ấn trên các hòn đảo nhưng sinh mệnh chi năng xuyên qua phong ấn tràn lên mặt đất, ngưng tụ thành sinh mệnh chi thụ.”
Long Bảo Bảo hiếu kỳ: “Ngưng tụ thành vật thật được sao?”
Cổ Tư giải thích: “Cũng không có gì kỳ quái.
Theo truyền thuyết, có những vô địch Thái cổ cường giả chết đi, thân thể có thể hóa thành núi sông, có những người mạnh hơn, không chỉ hóa thành sông lớn, núi non trùng điệp mà biển rộng vô tận, lục địa rộng lớn cũng chỉ là một phần thân thể, có thể nói họ hóa thành một thế giới.
Nên thú trảo mà chúng ta phát hiện, sinh mệnh chi năng của nó hóa thành sinh mệnh chi thụ cũng là bình thường.”
“Đúng vậy, ta từng nghe có những cường giả như thế tồn tại.” Con rồng du côn cảm thán: “Đúng là lật tay thành mây, trở tay thành mưa.
Thiên địa nằm hết trong tay ta.”
Bay được mấy ngàn dặm, trên mặt biển mênh mang lại xuất hiện một hòn đảo xanh rờn, thần quang xung thiên.
“Không phải chứ, lại tìm thấy một hòn đảo? Grào… Bà nó chứ.”
Thú trảo nối thêm cánh tay, uy lực càng không thể tưởng tượng, khẽ phất lên trên không, mặt biển yên lặng liền gào rú, sóng dâng ngút trời, một tấm bia đá thần quang sáng rực từ đáy biển bay lên, phát ra vạn trượng quang mang rồi nổ tung.
Thần Nam mở thiên mục, nhìn rõ trên tấm bia có khắc một chữ: Thần!
Hoàn toàn giống với tấm bia ở ngôi thần miếu dưới đáy biển phong ấn ma trảo.
“Quả như ta dự đoán, dưới mỗi hòn đảo đều có thần miếu và một khối trấn ma thạch bi! Vì sao lại điêu khắc chữ Thần nhưng phải thủ bút của phụ thân ta? Lẽ nào Thần gia còn có người khác qua đây? Hoặc còn có ẩn tình?” Hắn chợt run lên, lòng có dự cảm không lành, đoán được một kết quả đáng sợ.
Nhìn sang thú trảo, nó vẫn đang tung hoành, trên hòn đảo thần quang xung thiên, nửa lồng ngực từ từ nổi lên, thần mang màu lục chiếu rọi thiên địa.
“Thần dạy đáng sợ quá, lồng ngực tan nát bị khuấy động nổi lên.”
Lồng ngực tan nát bất kham, nửa trái vẫn nguyên lành, từ đầu vai xuống eo vẫn còn giữ được nhưng nửa phải tựa hồ bị xé nát, thiếu hết mọi bộ phận.
Hào quang màu lục nhanh chóng nhạt dần, lớp lông thú màu đen dài rậm vươn ra khắp toàn thân.
Y trải ra như đám mây che kín thái dương trên trời, âm ảnh lan khắp mặt biển, tiếng sấm ầm ầm vang lên, lồng ngực và cánh tay lơ lửng trên không va nhau thật mạnh, bùng lên sinh mệnh chi năng hùng hồn cùng vô tận ma khí.
Ma vân che phủ, ngực và tay nối vào nhau, không gian lập tức rung lên kịch liệt, cuồng phong bạo vũ, sấm sét giáng xuống, mặt biển dậy sóng ngút trời.
Huyết vũ phiêu tán, tàn thể như ngọn núi từ trên không, dấy lên vô tận ma vân chầm chậm đáp xuống, đoạn cánh tay trái vung mạnh lên, hung mãnh ấn xuống dưới.
“Ầm.”
Hòn đảo phía dưới bị đánh tan tành.
Tàn thể lại bay lên trời, lao về xa xăm.
“Nhanh quá.” Thần Nam lẩm bẩm: “Cứ thế này, không đầy mấy ngày, y sẽ tụ hợp lại hết chân thân.”
Tất cả đúng như hắn dự liệu, ma trảo tụ được cánh tay cùng nửa thân trái, năng lực tựa hồ tăng cao, tốc độ của tàn thể bay trên mặt biển càng nhanh hơn.
Chỉ một ngày mà y đã tụ được hoàn chỉnh nửa thân trên, hai cánh tay như hai ngọn núi cũng đã hoàn toàn tụ hợp!
Ngày thứ hai, ma thân dấy lên trận trận ma vân, tìm được một đoạn đùi ở đáy biển sâu, vừa hợp lại với thân thể, hòn đảo liền bị đánh tan ngay.
Trong hôm đó, gióng chân cũng được tìm thấy và hợp vào tàn thể.
Ma thân chỉ còn thiếu một chân và đầu là hoàn chỉnh.
Tàn thể là mình người nhưng lại bao phủ một lớp lông thú dày đặc, đáng sợ vô cùng.
Thần Nam từng hoài nghi đó có phải là cự viên nhưng quan sát cẩn thận, hắn phát hiện là thân người, bất quá cao lớn hơn người phổ thông, cộng thêm lớp lông dày đặc.
Ngày thứ ba, tàn thể không có thu hoạch gì, liên tục bay lượn trong đại hải vô tận, nhưng không cảm ứng được một chân và đầu ở đâu
Đến ngày thứ năm, một hòn đảo lớn lại xuất hiện trên mặt biển, lục quang ảm đạm nhưng quả thật có linh khí che kín tầng không, tàn thể lao xuống như ngọn núi màu đen khổng lồ.
Năm ngày nay, bọn Thần Nam bám theo sau, giờ liền biết chiếc chân còn lại đã tìm được, đó là một chiếc chân hoàn chỉnh, nhưng sinh mệnh chi thụ phủ trên nó tựa hồ có vấn đề, không còn bao nhiêu ánh sáng.
Con rồng du côn thấy nhiều hiểu rộng, chặc lưỡi: “Lại có trận pháp che trên hải đảo, nếu không sinh mệnh chi thụ sao lại mất đi một nửa tinh hoa?”
“Ầm.”
Sóng dâng ào ào, trấn ma thạch bi ở đáy biển xung thiên rồi nổ tung trên không.
Hải đảo liền phát ra trận trận lục quang, bất quá chiếc chân bị phong ấn không bay lên.
Một tiếng rít lảnh lót vang vọng, một con cửu đầu cự điểu cao mười mấy trượng bay vút lên.
Cửu đầu điểu quả thực rất lớn nhưng so với ma thể tàn khuyết lại quá nhỏ bé như con sâu cái kiến, toàn thân nó phủ một lớp lông xanh biếc, phát ra trận trận thần quang cùng một cỗ sức mạnh hùng hồn.
“Tuyệt đối là sức mạnh cấp Thần Vương trở lên.” Thần Nam cả kinh, đây là cường giả mạnh nhất từ lúc xuống tầng địa ngục mười bảy, dao động cực mạnh tràn ra theo đường vẫy cánh khiến mặt biển rung lên bần bật.
Tử Kim thần long nói: “Con cự điểu này tựa hồ giành lấy năng lượng của sinh mệnh chi thụ, nhìn nguyên khí dao động từ lông cánh nó phát ra, thanh tân khác nào năng lượng của hòn đảo, khẳng định là cùng gốc.”
Tàn thể trên không tuy không có đầu nhưng cơ hồ nhìn rõ tất cả, hai ngọn ma trảo rợp trời bổ xuống cửu đầu điểu.
Tiếng rít vang trời.
Cửu đầu điểu nghịch không bay lên, không hề tránh mà lao thẳng vào ma trảo, quái sự liền xảy ra.
Quái điểu cao mười mấy trượng tựa hồ gặp gió liền phóng đại, thân thể nhanh chóng biến thành cự điểu lớn mấy chục dặm, hai cánh giang ra dài không dưới trăm dặm, chặn hết toàn bộ ánh nắng trên không lại, tạo thành một vùng âm ảnh.
“Thần thánh ơi, không tin được.” Long Bảo Bảo hô lên kinh hãi.
Thần Nam, Tử Kim thần long, Cổ Tư đều há hốc mồm, cửu đầu điểu quá kinh nhân, lại phóng đại thân thể đến mức này, sánh ngang ma thể.
Đồng thời phát ra dao động năng lượng càng lúc càng mạnh, không biết mạnh hơn lúc đầu bao nhiêu lần.
“Kinh khủng, tầng địa ngục mười bảy này quá biến thái.
Xuất hiện một ma thể đã khiến người ta không tin nổi, giờ lại có thêm một quái điểu, cũng có thực lực không đoán nổi, trời mới biết ở đây còn những dạng tồn tại biến thái nào.”
Không chỉ con rồng du côn cảm khái mà Thần Nam cũng ngầm tặc lưỡi.
“Ầm.”
Hai cánh quái điểu như hai lưỡi đao bén ngót, trong lúc cực tốc phi hành cắt tan hư không thành hai khe nứt cực lớn, song trảo phát ra hào quang xanh biếc, chộp vào tàn thể.
Chín chiếc đầu cũng phun ra thần quang sáng chói đánh vào ma thân.
Mỗi dải hào quang dài mấy ngàn trượng, rộng mấy chục trượng, năng lượng ẩn chứa trong đó đương nhiên khủng khiếp.
Ma trảo trên không liên tục vung lên, phát ra trận trận ma khí, hóa giải toàn bộ thanh quang vô tận, rồi bổ vào cự điểu.
Tiếng chim kêu vang động, phảng phất xuyên qua óc bọn Thần Nam, thanh âm quá mạnh khiến tất cả phải phong bế thính giác, bằng không sẽ bị xé tét màng tai.
Hai cánh cự điểu sắc bén không kém thần binh bảo nhận, liên tục bổ vào ma trảo trên không, điểu trảo và chín chiếc đầu liên tục phát động công kích.
Ma thân bị đánh cuống cuồng, nhất thời không làm gì được cửu đầu cự điểu.
Nhưng không lâu sau, hai ngọn ma trảo chộp cứng được cự điểu, nhúng xuống biển rồi giơ lên không xén tan.
“Ầm.”
Thiên địa nguyên khí lay động, vô tận sinh mệnh chi năng tràn ra, bọn Thần Nam cũng cảm nhận được linh khí hồn hậu trên không, Cổ Tư tham lam há miệng hút lấy, đồng thời toàn lực vận chuyển công pháp, hấp nạp sinh mệnh chi năng.
Nhưng vô tận sinh mệnh chi năng chỉ khuếch tán giây lát, đoạn đột nhiên hóa thành thần quang tụ tập xuống hòn đảo.
Sinh mệnh chi năng cực mạnh tựa hồ tràn xuống hết khiến sinh mệnh chi thụ lập tức thần quang đại thịnh, chúng cũng dùng toàn lực hấp thu sinh mệnh chi năng.
Cự điểu bị ma thể xé tan không có máu phun ra, thân thể nó mờ dần rồi hóa thành linh khí bay về hòn đảo.
“Ông nó chứ, cuối cùng ta cũng hiểu chuyện gì, ta đã bảo là trên đời không thể có lắm loại biến thái như thế.
Con cửu đầu cự điểu hoàn toàn do linh khí hóa thành, do sinh mệnh chi năng từ ác ma bị phong ấn phát ra ngưng tụ lại, thời gian quá lâu mới dần mở linh trí, tu thành yêu ma.
Hiện tại, yêu thân bị xé, linh khí tan đi, nó quay về bản thể, trở về chân ác ma.”
Thần Nam cũng biết, cự điểu bất quá là hóa thân của ma thoái, do không thể xung phá phong ấn, nên để nguyên khí thoát khốn theo một cách khác.
“Ầm, ầm, ầm.”
Hải đảo lay động, một chiếc chân như đỉnh núi cao bay lên không.
“Ầm.”
Tàn thể và ma thoái va vào nhau, sau cùng hợp thành một ma thân gần như hoàn chỉnh.
Đó là một thân thể đỉnh thiên lập địa, nếu không bị lông thú đen ngòm che phủ, ắt xứng danh dị thường cường kiện và hoàn mỹ, hoàn toàn do hoàng kim đúc thành.
Ma thân quá cao lớn, đứng trên mặt biển mà nửa thân thể đã vượt qua mây trắng trên không.
Cuồng phong ào ạt, ma khí dấy lên, sóng quăng lên không, ma vân tụ tập.
Trong tiếng sấm sét, huyết vũ phiêu tán xuống, nhưng lần này huyết vũ không rơi xuống biển mà tụ hết vào ma thân, toàn bộ huyết thủy từ bốn phương tám hướng cũng thấm hết vào y.
Thần Nam vô cùng kinh hãi: “Lẽ nào huyết vũ là huyết dịch của y vẫn phiêu tán trong thiên địa hiện tại tụ tập lại?”
Bọn Tử Kim thần long gật đầu tán đồng.
Ở hướng khác, Quang Minh thần, Chiến Thần, cả Nguyên Tố thủy thần lộ vẻ ngưng trọng thảo luận.
“Chắc là ma huyết hiện tại tụ tập lại.”
“Tụ hợp chân thân gần như hoàn toàn thành công, chỉ còn thiếu đầu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...