Thần Mộ Ii FULL


Lúc trước, ở Vĩnh hằng sâm lâm, Thần Nam và Tử Kim thần long từng qua “Tiền sinh kính” mà biết kiếp trước của tiểu long là Thiên Long.
Đương nhiên, hiện tại nó không phải là chuyển thế chi thân.
Trong quá khứ xa xưa, Long Bảo Bảo trải qua một trường đại chiến khốc liệt, trọng thương nguy ngập, Thiên Long chân thân gần như tan nát, song giác gãy, Thiên Long trảo và thần long dực cũng vỡ vụn nhưng nó không bỏ nhục thể mà chuyển thế trùng sinh.
Theo những gì trong tiền sinh kính, nó dựa vào thân thể tàn phá, tiến hành một loại niết bàn trùng sinh đại pháp giống kiểu của phượng hoàng tộc mà sống sót.

Nhưng Thiên Long cấp cao nhất biến thành địa long cấp thấp nhất, linh thức bị vĩnh viễn phong ấn trong đáy sâu linh hồn, theo năm tháng mà mờ dần.
“Kỳ quái thật, có vật đang triệu hoán ta…” Long Bảo Bảo lắc lư bay đi bay lại trên không.
“Đợi gì nữa, đi tìm mau.” Thần Nam thật sự cao hứng cho nó, những gì nó trải qua quá đáng thương, hiện tại nên lấy lại những gì thuộc về nó.
Hắn đoán rằng hai ngọn núi đã hay hai cây hoàng kim thánh kiếm đều là những phần của thân thể Thiên Long vỡ tan, bị phong ấn tại đây, hiện tại quay về bản thể.
Thiên Long dực!
Thiên Long giác!
Phong ấn vô tận tuế nguyệt sau cùng cũng đợi được chủ nhân.
Phệ thần thú liên tục gầm lên trần trầm, nhảy lên không đến trước mặt Long Bảo Bảo cung thuận phục xuống để tiểu long ngồi lên lưng.

Thần Nam, Tử Kim thần long cũng nhảy lên, theo khí tức mà tiểu long cảm ứng, nhanh chóng lướt tới.
Đi được hơn trăm dặm, họ rời khỏi hoang mạc, đến một bình nguyên, một dãy núi đá cao chạm mây sừng sững vươn lên, đó là nơi tiểu long cảm ứng.
Hiện tại Thần Nam không phải lo lắng gì, hắn và Tử Kim thần long nhảy khỏi ma thú, mặc Long Bảo Bảo một mình tiến lên, phệ thần thú đưa nó đến ngọn núi rồi nhanh chóng lui lại.
Tất cả đều như Thần Nam dự tính nhưng lần này thanh thế quá kinh nhân.
Toàn bộ ngọn núi bay lên khiến mặt đất rung chuyển, xé thành một vết dài trải về xa xôi.
Trên không rực rỡ kim mang, mọi thạch sơn đều sáng rực một màu vàng, kim hà vân vụ miên miên bất tuyệt.
“Grào...!đúng là không tin được, lần này tụ lại cái gì, Thiên Long thể chăng?” Tử Kim thần long ngẩng ngơ nhìn lên.

“Không phải.” Thần Nam phủ định: “Thiên Long thể năm xưa tuy tàn phá nhưng vẫn còn giữ được, có lẽ lần này là Thiên Long trảo.”
Sự tình tiếp đó chứng minh lời hắn, mọi thạch sơn hóa thành long ảnh, gầm gào trên không rồi lao xuống, tụ hợp vào Long Bảo Bảo.
“Đúng là Thiên Long trảo.” Tử Kim thần long hô lên kinh hãi.
Từng long ảnh hóa thành long trảo sắc bén, nhập vào hoàng kim tiểu trảo tử khiến tiểu long kinh hãi lắc lắc tiểu trảo liên tục.
Hiện tại tiểu long có đôi long giác, long dực cùng bốn ngọn trảo khác hẳn những bộ vị khác trên người, sáng lên màu hoàng kim, phát ra khí tức cực kì đặc biệt.
Thần Nam cũng thấy cao hứng cho tiểu long.
Trong lịch sử long tộc, chỉ có một vài thần long tiến lên Thiên Long cảnh giới được, đương nhiên năm xưa tiểu long là cao thủ siêu cấp.
Chỉ là kết quả của nó bi thảm, từ Thiên Long cấp cao nhất lạc xuống địa long cấp thấp nhất, kí ức mất sạch, sau đó dựa vào bản năng mà không ngừng niết bàn, tiến hóa, trải qua vô vàn tuế nguyệt mới tiến lên ngũ giai thánh long, quá trình đó chứa đựng không ít huyết lệ.
Hôm nay nó lấy lại những gì của mình, tuy không thể trực tiếp quay lại cảnh giới Thiên Long nhưng hi vọng cao hơn hẳn, sẽ có ngày nó lại tiếu ngạo thiên địa.
Nó vẫn tinh nghịch như trước, vui vẻ bay đến cạnh Thần Nam, đôi mắt hấp háy, hưng phấn kêu lên: “Ta cảm giác thể nội có sức mạnh dùng không hết.”
Dù có được sức mạnh vô tận nhưng tâm tính nó vẫn như hài đồng.
Thấy dáng vẻ khả ái của nó hiện tại, lại nghĩ tới nó từng là nhân vật hô mưa gọi gió, Thần Nam cảm giác chua xót trong lòng.

Những gì nó trải quá quá ư đáng thương.
Từ Thiên Long xuống thành địa long, trải qua vô vàn khổ nạn, chiến đấu với dã thú, hung long trong thập vạn đại sơn, sau này thành thánh long cũng bị người ta thu làm vật cưỡi…
“Được, chúng ta đi.”
Thần Nam âu yếm vuốt đầu nó, theo thói quen đặt lên vai rồi cùng Tử Kim thần long lên đường.

Phệ thần thú gầm lên khe khẽ rồi bám theo.
Xuyên qua bình nguyên, đại sơn, lại đến vùng đất thần thánh có cung điện liên miên bất tuyệt là lối ra khỏi phiến không gian này.


Bọn Thần Nam không hề do dự tiến ra, phệ thần thú chần chừ rồi cũng gầm lên, rời khỏi cung điện mà nó bảo vệ.
Thân thể Long Bảo Bảo không ngừng biến hóa, phát ra kim mang liên tục, vừa ra khỏi, nó liền ré lên: “Thần dạy, sức mạnh trong thể nội ta sắp nổ tung.”
Tiểu long nhanh chóng bay lên, long thân hóa thành mấy chục trượng, liên tục gầm gào, lăn lộn, rồi thể tích phóng đại trong làn ánh sáng chói lòa, từ năm trượng thành hơn hai trăm trượng, tiếng long khiếu chấn thiên.
Các chủ thần đang đại chiến ngoài xa lập tức nhìn lại, nhiều Huyền giới cao thủ cũng kinh ngạc nhìn qua.
Thần Nam vừa nãy còn hơi lo lắng nhưng giờ đã thoải mái hẳn, Long Bảo Bảo tiến giai thành công, dung hợp Thiên Long dực, Thiên Long giác, Thiên Long trảo rồi, nó lại đột phá, tiến vào Thần Vương lĩnh vực.
Nó vượt giai thăng cấp, thực lực tăng hẳn nhưng Thần Nam biết nó chưa dung hợp hết sức mạnh.

Những thần binh bảo nhận như Thiên Long giác trên mình nó còn chưa kết hợp hoàn toàn, nhưng theo thời gian, nó sẽ tụ hết sức mạnh, sẽ có ngày tiến lên Thiên Long chi cảnh.

Ai nấy ngạc nhiên nhìn nó, không ngờ trong lúc đại chiến này lại có kẻ tiến vào Thần Vương lĩnh vực.
“Grào...”
Tiểu long lúc này, khí thế cường thịnh vô cùng, không còn dáng vẻ ngoan đồng chút nào nữa, vũ động long thân khổng lồ rồi vẫy long dực, nhìn lên không với vẻ cẩn thận, nó cảm giác rằng thiên phạt sắp giáng xuống.
“Soạt.”
Thần Vương kiếp hiển hiện, quang trụ khổng lồ từ thiên không bổ xuống Long Bảo Bảo.
“Grào...”
Nó gầm lên phẫn nộ, hai cánh trải ra, từng đạo cuồng phong trỗi dậy hướng về chân trời.

Đương nhiên đó không đơn giản là cương phong mà ẩn chứa Thần Vương lực vô tận, hào quang dâng lên chói mắt, kim phong đã đánh tan đệ nhất đạo lôi quang.
“Quả nhiên rất mạnh.” Thần Nam lẩm bẩm, hắn rất tin vào thực lực của tiểu long, đã kế thừa nguyên lực của Thiên Long, ắt thuần túy hơn các Thần Vương, đối kháng Thần Vương kiếp không thành vấn đề.
Long tộc có cách tu luyện riêng, không biến thái như Thần Nam, dẫn thiên lôi nhập thể, dùng sinh mệnh mạo hiểm.


Tiểu long chỉ cần đối kháng bình thường hoặc tránh khỏi thiên phạt là ổn.
Phệ thần thú từ trong Thiên đường chạy ra, thấy tiểu long gặp nạn liền gầm lên định tới giúp nó đối kháng thiên phạt.

Bất quá tiểu long gầm lên khiến nó lùi lại, sinh vật nào cũng có cao ngạo và tôn nghiêm, hà huống là long tộc thực lực vô cùng, tự mình vào Thần Vương lĩnh vực ắt phải tự vượt qua Thần Vương kiếp.
Ngoài xa, đại chiến giữa các chủ thần đã ngừng lại, bởi hùng tính phệ thần thú nghe thấy tiếng gầm của mẫu thú, lại thấy tiểu long trên không, long tức hùng hồn khiến nó cảm giác được khí tức quen thuộc, chạy khỏi không gian bị thần bí lão nhân cấm cố, nhảy lên cao, cùng mẫu thú khẩn trương quan sát tiểu long.
Bọn Quang Minh thần, Hắc Ám đại ma thần trong không gian đó thở phào đồng thời xấu hổ, họ nếm mùi đau thương trong trận đại chiến vừa rồi.
Phe ma thần có Minh Thần bị phệ thần thú hoàn toàn xé tan thân thể, biến thành món ăn.

Phe Quang Minh thần có Hỏa thần Khải Kỳ bị gãy chân phải, thành độc thoái thần linh.

Quả là thất bại và sỉ nhục khủng khiếp với các chủ thần.
Các ma thần và chủ thần khác cũng khó coi hết sức, trên mình bị thú trảo tạo thành những vết thương đáng sợ, các Thiên giới chủ thần cao cao tại thượng quả không tưởng tượng được phải nếm mùi như thế ở Nhân gian, lại bị một man thú đánh bị thương.

Họ đều kinh hãi trước thực lực cao thâm mạc trắc của Quang Minh giáo hội.
Thần bí lão nhân gần như là phế nhân, không có thần lực nhưng lại nắm được thời không pháp tắc, không gian qanh đó đều do lão điều khiển, dù là Thần Vương cũng không thoát được cấm cố chi thuật.
Phệ thần thú vốn có thực lực Thần Vương cấp nhưng thể phách đáng sợ hơn nhiều, Thần Vương lực không thể thương tổn đến tính mệnh, có thể coi thể phách của chúng sánh với cấp Thần Hoàng.
Lão nhân có một phần pháp tắc Thần Hoàng, phệ thần thú có thể phách cấp Thần Hoàng, tổ hợp này khác gì một chuẩn Thần Hoàng, khiến tứ vị chủ thần và tứ vị ma thần nếm mùi thất bại.

Đối thủ của các chủ thần mạnh hơn tưởng tượng.
Nhang dù thế nào họ đều cảm giác mất mặt, bị lãnh đòn ở Nhân gian quả thật họ không nuốt nổi.
Lúc này, nắm lấy cơ hội hiếm có, họ dốc lực đối kháng không gian pháp tắc.
“Cắc…”
Không gian phảng phất như hữu hình chi vật, phát ra tiếng gãy vỡ.


Ngoài xa, lão nhân được giáo hoàng bảo vệ thần sắc rất khó coi rồi thở dài: “Phế nhân, không có thần lực đúng là không thành đại sự, không có phệ thần thú phối hợp, bộ xương già này còn làm được gì.”
“Cắc”, tiếng gãy sau cùng vang lên, tứ vị chủ thần và tứ vị ma thần thoát khốn, quang minh thánh quang và hắc ám ma khí dấy lên ngút trời.

Họ là Thiên giới thần linh, bị nếm thiệt thòi nên không nhịn được, ngửa mặt gầm vang.
Minh Thần tuy mất thân thể nhưng vốn mà ma thần của tử vong, sức mạnh bản nguyên nhất là hồn phách, tùy tiện đổi thân thể là xong.

Nhưng Nguyên Tố hỏa thần mất chân trái lại khác, căm hận trừng hai mắt nhìn thần bí lão nhân.
Cạnh đó, cấm kị thiên lôi liên tục giáng xuống, Long Bảo Bảo thể hiện thực lực phi phàm, hai cánh vẫy thành cơn bão năng lượng, song giác giao nhau liền phát ra nghịch thiên thánh kiếm, long trảo xé toạc hư không, phá toái tất cả lôi quang.

Nó nhanh chóng chống đỡ xong cửu đạo Thần Vương lôi kiếp, thuận lợi tấn thân thành Thần Vương.
“Thần dạy, ta là Thần Vương rồi.” Thần linh long hai trăm trượng nhanh chóng co lại thành quả cầu màu hoàng kim, lắc lư bay lên vai Thần Nam.
Quang Minh giáo hoàng và thần bí lão nhân mắt ánh lên nét khác lạ, thần sắc cực kỳ phức tạp: hoài nghi, kinh hỉ, đau đớn, thống khổ… lần lượt trải qua.
“Thật sự… thật sự là Đại đức đại uy Thiên Long sao?” Thần bí lão nhân run giọng, chăm chú nhìn Long Bảo Bảo trên vai Thần Nam.
Cùng lúc, ngoài xa có một vì sao băng nhanh chóng lao tới.
Một con ngân long khổng lồ dấy lên cương phong mãnh liệt đột nhiên lao tới, dừng lại trên không.

Long thân sáu mươi trượng như được đúc từ thép, mang lại lực cảm vô cùng, trên lưng có mấy chục chiếc vuốt dựng lên như trường mâu sắc lẹm hướng lên trời tô thêm nét hùng mạnh xen lẫn thần dị.
“Bạo quân Khôn Đức.” Hai mắt Thần Nam xạ ra thần mang, cẩn thận giới bị, hắn nhận ra y đang chăm chú nhìn tiểu long.
“Khôn Đức, ngươi đi đâu, trả lời ta mau.”
Tiếng quát ngọt ngào như tiên âm ẩn chứa nộ ý truyền tới.

Thân ảnh yểu điệu như cầu vồng vắt ngàng tầng không bay tới, tiên nhan như ngọc thanh lệ vô song, tuyệt đại tiên tư không nhiễm trần thế khí tức, bạch y phất phới, chính thị Đạm Đài Tuyền vừa đến Tây thổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui