Thiếu Lâm Tự đượm mùi thơm thịt chó, Phật môn đệ tử ăn thỏa thích, nhiều đệ tử trẻ tuổi không dám nói ra nhưng trong lòng thầm hô quá tuyệt.
Thần Nam và huyết hòa thượng từ Tu di huyền giới bay ra, thấy các hòa thượng đáng đánh chén, đều bật cười.
“Ma hòa thượng, cáo từ, tin rằng ngày gặp nhau không còn xa lắm.”
Thần Nam tìm bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm trong đám đông rồi gọi hai con rồng tham ăn mồm mép bóng nhờn, đằng không bay đi.
“Thần huynh, chúng ta đi thế này sao? Hòa thương rách rưới đó là ai? Tựa hồ rất bê tha, lẽ nào đúng là đệ lục đại tổ sư của Phật môn?”
Nam Cung Ngâm tỏ ra nghi vấn.
“Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Ma hòa thượng đó không phải nhân vật đơn giản, có y tọa trấn Thiếu Lâm Tự còn thú vị hơn diệt đi hay thu phục hòa thượng miếu”.
“Là ý gì?”
“Yên tâm, từ này Thiếu Lâm Tự cùng chúng ta đồng tâm đồng đức, đều bị buộc vào một chiến xa, coi như họ là đại hậu viện của chúng ta, ha ha…”
Mục đích tiếp theo của hắn là Hỗn Thiên đạo, môn phái này thật sự là tử đối đầu của hắn, ở Nhân gian giới hắn liên tục giao chiến với Hỗn Thiên tiểu ma vương, lên Thiên giới lại bị Hỗn Thiên lão ma vương truy sát, lần này quay về, phái này bị hắn đưa lên đầu danh sách chinh phạt.
“Grào… gió đông thôi tiếng trống trận vang xa, trên dời nào ai sợ ai…”
Tử Kim thần long gào lên liên tục khiến hoa tuyết trên không bay loạn xạ, hai con thần long vạch ngang tầng không nhanh chóng phi hành, long khiếu truyền khắp nơi nơi khiến nhiều người kinh hãi ngẩng lên nhìn.
Núi non trắng bạc, ao hồ phủ một lớp băng trắng.
Trên mặt đất cũng là một màu trắng, vô số ngọn núi lùi lại phía sau, mọi bình nguyên cũng trôi xa, thành thị, sơn thôn đều dạt lại sau lưng.
Hai con thần long bạo phát long khí, xuyên vân phá vụ, khiến hoa tuyết đầy trời bay cách mình chúng một trượng, nhanh chóng lao về hướng của Hỗn Thiên đạo.
Chỉ nửa ngày, cả bọn theo hướng Huyền Trang chỉ điểm tìm được vị trí đại khái của Hỗn Thiên đạo, lộ trình còn không đầy năm trăm dặm.
Nhưng Nam Cung Ngâm chưa đạt đến cảnh giới tích cốc, mỗi ngày đều cần ăn uống, cách Hỗn Thiên đạo ba trăm dặm bèn dừng chân vào một tửu lầu ăn cơm, bọn Thần Nam biết được một tin tức trọng yếu.
Lúc này Đông thổ đang đổ tuyết nhưng tu luyện giới sôi trào.
Cách đây không lâu tiên nhân từ Thiên giới hạ phàm tiếp dẫn Hỗn Thiên tiểu ma vương và Nam Cung Tiên Nhi khiến vô số tu luyện giả hâm mộ.
Cơn sóng gió chưa lặng hẳn thì lại có tin đồn Thần Nam cho tiên nhân lục tục hạ phàm tìm tu giả tư chất tuyệt cao tiếp dẫn lên Thiên giới.
Cách đây không lâu quả có tiên nhân hạ phàm, sẽ cử hành tu luyện giả đại hội ở ngoài Tê Hà thành ở An Bình quốc, tuyển tu luyện giả tư chất siêu tuyệt lên Thiên giới.
Hôm nay chính là ngày đầu tiên của đại hội.
Thần Nam cười lạnh, lẽ nào lại tuyển kẻ tư chất siêu tuyệt, Thần Nam thiếu tu luyện giả có tư chất sao? Họ đang tìm chuyển thế tiên thần, hắn biết việc này trong lúc bị truy sát.
Đông đại lục kinh qua vô vàn chiến tranh, ổn định rồi, quần hùng mới phân chia, trăm nước cát cứ nhưng có ba đại quốc chiếm ba phần tư diện tích của đông phương, Sở quốc ở phía tây, Bái Nguyệt quốc phía bắc, An Bình quốc phía đông nam.
Hỗn Thiên đạo chính ở tại An Bình quốc, Tê Hà thành cũng ở nước này, những cách nơi hắn cần đến sáu trăm dặm.
Thần Nam biết tin liền quyết không vội đi báo cừu.
Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm hơi khó chịu nhưng chúng đồng ý đi xem một lần.
Cả bọn lại lên đường nhưng đổi hướng, sáu trăm dặm với hai con rồng không đáng bao nhiêu, thoáng sau đã thấy Tê Hà thành hiện lên trong mắt.
Tòa thiên niên cổ thành trong thời tiết băng thiên tuyết địa nhưng không lạnh lẽo mà trở nên phồn thịnh, vô số tu giả của Đông đại lục kéo đến khiến các khách sạn chật ních, những nơi phục vụ ăn nghỉ trong thành kiếm chác kha khá.
Hoa tuyết rơi tơi tả nhưng trên đường lại người xe dập dìu, vô số người hướng ra ngoài thành, một phần là tu luyện giả, một phần là phổ thông ão bách tính.
Người Thiên giới hạ phàm đang gây xôn xao, có ai không muốn thấy tiên nhân?
Thần Nam lơ lửng trên tầng không Tê Hà thành, cười lạnh: “Nếu tiên nhân được người đời lễ bái bị đánh bay khỏi thần đài trước mặt họ thì sẽ ra sao?”
“Thần huynh nói đùa sao?” Nam Cung Ngâm thắc thỏm, ý định thống nhất chính tà thánh địa đã ngông cuồng lắm rồi, nhưng y phát giác Thần Nam còn gấp mười lần thế, định chém tiên nhân.
“Grào…” Tử Kim thần long hú lên: “Tiên nhân là cái thá gì, dâm tặc tiểu mao hài đúng là không ra gì, long đại gia ta năm xưa dám chạm vào cả lão bạo quân có thể giết được Thiên giới chủ thần, tiên nhân...!tiên nhân là cái đinh rỉ.”
Tử Kim thần long làm vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, nó biết hết mọi chuyện của Thần Nam ở Thiên giới, hiện tại không dễ dàng gì quay về địa bàn Nhân gian giới, tất nhiên phải báo phục.
Ngoài Tê Hà thành, vốn có một diễn võ trường bỏ hoang, hôm nay người đông nghịt, Thiên giới tiên nhân khiến mấy vạn tu luyện giả cùng gần mười vạn phàm nhân đến xem.
Người đang sôi sục nên băng thiên tuyết địa không còn lạnh lùng, diễn võ trường xôn xao, ở đâu cùng thấy bóng người, tòa đài cao chính giữa nước chảy không lọt.
“Hôm nay được thấy tiên nhân, đời ta coi như mãn nguyện, ngày sau có cái lên mặt với đời.”
“Ta sẽ bảo con cháu rằng mình từng tận mắt thấy tiên nhân.”
“Tiên nhân chỉ có trong truyền thuyết, hôm nay sẽ giáng lâm phàm trần?”
“Chỉ nghĩ đến được gặp tiên nhân đã khiến ta nhiễm tiên khí.”
...
Nhiều người ôm lòng thành kính đến nghênh tiếp tiên nhân giáng hạ phàm trần, có không ít Đông thổ danh túc.
Cùng lúc, tầng không thiểm xuất hiện một đạo hào quang, trận trận tiên nhạc ẩn ước truyền lại, hư không âm ám sáng lên.
Hào quang càng lúc càng thịnh, năm màu sắc ánh xạ khắp trời, một đám mây lành mang theo mấy tiên ảnh nhanh chóng bay tới.
“Trời ơi, ta thật sự thấy tiên nhân.”
“Đúng là có tiên nhân giáng lâm!”
...
Vô số tiếng hô kinh hãi vang lên, đám đông cung kính nhìn lên không, nhiều người quỳ xuống.
Ai nấy kích động, thấy được thần tiên sống xuống trần nên họ đều chấn động.
Trên không màu sắc rực rỡ hào quang vạn đạo, tiên khí phiêu diêu, quang vụ dày đặc chặn hết hoa tuyết ngoài tiên quang.
Trên mây lành năm màu có năm tiên nhân đang đứng.
Một lão giả hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt cùng hai trung niên nam tử phong thần như ngọc, ngạo cốt tiên tư, phiêu dật xuất trần khôn tả.
Hai nữ tử trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp mình phủ hào quang, tiên khí vấn vít, vô cùng thánh khiết, phát ra xuất trần khí tức của tiên tử trên trời.
Mười mấy vạn người há hốc mồm, lúc ngũ vị tiên nhân dừng lại trên tầng không diễn võ trường mới bùng lên tiếng hoan hô.
Ngoài xa.
“Thần dạy, họ thần côn quá.” Long Bảo Bảo đứng trên vai Thần Nam bất mãn làu bàu tựa hồ oán hận năm tiên nhân cướp bát cơm của nó.
Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm ngẩn ngơ, đồng thời hoảng sợ, không lâu trước muội muội y được tiên nhân đưa lên Thiên giới, hiện tại Thần Nam lại định đối địch với tiên nhân khiến y bất an.
Thần Nam cười lạnh, ngồi xếp bằng trên không nhắm mắt lại vận chuyển đại pháp lực xuất kích.
Thinh không đầy hoa tuyết lóe lên một tia chớp vàng rực, môt khe nứt không gian vươn đến chỗ năm tiên nhân.
Năm vị Thiên giới tu giả đang nhận lễ bái của người đời, không dự liệu được biên cố, không trung rung lên kịch liệt, lão giả bị sức mạnh vô hình cấm cố, rớt khỏi đám mấy, lộn mấy vòng mới đứng vững được, hai trung niên tú sĩ thân thể lắc lư đập vào nhau, hai tiên tử rớt thẳng xuống.
Năm tiên nhân vô cùng nhếch nhác, khí chất phiêu dật xuất trần vừa nãy bay sạch.
Tình cảnh trái ngược khiến mười mấy vạn người há hốc mồm, hồi lau vẫn lặng ngắt, mãi mới có người thấp giọng: “Tiên nhân… vừa mới đâm đầu xuống?”
“Tiên nhân trong truyền thuyết đã suy đến mức này?”
“Chuyện này… ta không thấy gì…”
...
Năm tiên nhân đỏ bừng mặt, đồng thời vô cùng phẫn nộ, họ biết có người giở trò.
“Là ai? Ra đi.”
“Ha ha…” Thần Nam cười vang, cước đạp thần long từ xa lao tới.
“Trời ạ, đó là..
Thần Nam.”
“Không phải chứ? Mấy tháng trước y bị thượng cổ thần long phong ấn trong mười tám tầng địa ngục mà?”
“Không sai, là y.”
“Không tin được, người này đúng là có màu sắc truyền kỳ, xuất đạo có hai năm ngắn ngủi mà khiến cả lão bạo quân trong thần thoại truyền thuyết ra tay.”
“Y lại thoát khỏi mười tám tầng địa ngục, đúng là kì tích.
Ta thích lắm.” Mấy nữ tu luyện giả đâm ra si mê.
...
Dưới mặt đất, nhiều tu luyện giả từng thấy Thần Nam, biết hắn có hai con thần long, vừa nhìn liền nhận ra.
“Thần… Thần… Thần….
Nam.” Lão giả trong năm vị tiên nhân biến sắc, ấp úng nói.
Hai trung niên tú sĩ và hai tiên tử sắc mặt cũng vô cùng khó coi, họ từ Thiên giới xuống, đương nhiên biết hắn gây ra chuyện gì trên đó.
“Không cần nói những lời thừa, các ngươi muốn sống hay bị ta xử lý?” Thần Nam như ma vương, xòe Thần Vương dực đã quang chất hóa lao tới, phát ra khí tức kinh hồn.
Tư thái cuồng vọng như vậy khiến mười mấy vạn người phía dưới há hốc mồm, khoa trương quá, dám nói thế với ngũ vị tiên nhân, có coi họ ra gì.
Hôm nay cái tên Thần Nam sẽ chấn động tu luyện giới, đánh đổ ấn tượng tiên nhân trong lòng người đời, những gì hắn làm truyền biến thiên hạ, dấy lên sóng gió ngút trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...