Thần Mộ Ii FULL


Vô Tình tiên tử quả nhiên danh bất hư truyền, không hổ là một trong những cao thủ của thiên giới” Kim Sí Đại Bằng Thần Vương hoá thành một đạo hồng quang lao về phía Vô Tình tiên tử
Cùng lúc đó Thần Nam thu Tử kim thần long và Long bảo bảo vào trong nội thiên địa tránh cho chúng gặp phải độc thủ.

Rồi sau đó hắn mặc Huyền vũ giáp của con rồng du côn vào rồi nhanh chóng bay vọt ra.
Vô Tình tiên tử liên tục cười lạnh, mỗi huyệt vị trên người nàng, đều có thể phát ra vô số kiếm khí cuồng bạo, nàng thậm chí không dùng tay, vẫn bức Đại Bằng Thần Vương không ngừng tránh né, như một đạo điện quang lúc ẩn lúc hiện.
Thần Nam thầm kinh hãi, Vô Tình tiên tử quả là đáng sợ, không ngờ chỉ dùng thân thể còn đang trọng thương mà vẫn có thể đưa Đại Bằng Thần Vương vào thế hạ phong.
Nhưng rồi rất nhanh, hắn chợt nhận ra có điều không bình thường, Vô Tình tiên tử sở dĩ không dùng hai tay cách 2 bàn tay chừng một thước chính là hạt xá lợi thứ 5, nàng muốn hút nó trở lại, chỉ là có một cỗ lực lượng vô hình đang khống chế hạt xá lợi đó, cùng với Vô Tình tiên tử giằng co kịch liệt.
Thần Nam tỉnh ngộ, hóa ra Đại Bằng Thần Vương ngoài mặt cùng Vô Tình tiên tử đấu pháp, nhưng thật sự là tranh đoạt hạt xá lợi thứ năm cùng Vô Tình tiên tử.

Chỉ cần hạt xá lợi này không rơi vào tay Vô Tình tiên tử, thì năng lượng sinh mệnh của tàn hồn sẽ khó mà chịu được lâu.
“Vô Tình tiên tử, ta thừa nhận tu vi ngươi mạnh hơn ta, nhưng chút năng lượng sinh mệnh còn sót lại của ngươi không đủ cho ngươi chống đỡ được lâu nữa đâu”
Vô Tình tiên tử sắc mặt thảm biến, nàng đã cảm giác thấy không chịu được nữa, cường hành tỉnh dậy từ trạng thái giả chết, không ngờ xá lợi thì chưa hoàn toàn đoạt được.

Bây giờ năng lượng sinh mệnh thực sự đã cạn kiệt.
Nàng nhìn về hướng Thần Nam, ánh mắt tràn đầy sự ai oán và thê lương, khiến cho Thần Nam cảm thấy vô cùng đau lòng, suýt chút nữa hắn đã lao về phía trước.
Lúc này Đại Bằng Thần Vương quát to “Đừng có bị lừa, ngàn vạn lần không nên tiến lên nửa bước, y là Vô Tình tiên tử, cẩn thận không có y sẽ thôn phệ năng lượng sinh mệnh của ngươi đó.”
“Vãn bối biết” làm sao mà Thần Nam không hiểu chứ.
“Thần Nam, chàng thật sự muốn ta chết sao?” Vô Tình tiên tử vô cùng đáng thương, đôi mắt ngập tràn nước mắt: “Giết chết ta, Vũ Hinh trong lòng chàng thực sự không có hy vọng hồi sinh.

Giờ tây ta là người kiểm soát cơ thể, cường đại như ta mà cũng không sống được thì nàng làm sao mà lại không bị ảnh hưởng được chứ? Thần Nam, lẽ nào chàng muốn ta và Vũ Hinh cứ như vậy chết đi.”
Nhìn khuôn mặt thê lương đó, Thần Nam trong lòng quặn đau, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi.


Vô Tình tiên tử nói không phải không có đạo lý, nếu y cũng không có cách nào sống sót, Vũ Hinh có chịu nổi không”
Đại Bằng Thần Vương quát to “đừng để cho y làm rối loạn tâm thần, trong lòng ngươi y đã chết rồi, còn sợ chết thêm một lần nữa sao? Không cần sợ, có biện pháp làm Vũ Hinh sống lại, còn bây giờ để Vô Tình tiên tử chết đi cho khỏe.”
Khuôn mặt của Vũ Hinh mang một vẻ đẹp đau đớn: “Thần Nam, chàng tin tưởng y hay tin tưởng ta? Có ai hiểu biết về cơ thể này hơn ta được? Là y muốn nhân cơ hội này vĩnh viễn diệt trừ ta, bởi vì y vĩnh viễn không có khả năng vượt qua ta.

Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu sự cạnh tranh giữa các thần vương…”
Dung nhan tuyệt mỹ đó, dòng nước mắt làm trái tim ai tan nát đó, bộ quần áo trắng tinh khiết nhuốm máu đó…tất cả khiến Thần Nam không dám đối mặt.

“Thủ đoạn được lắm, Vô Tình tiên tử.

Ta ngày càng tin tưởng, thiên giới thực sự chẳng có mấy người khiến ngươi phải cố kị” Đại Bằng Thần Vương cười lạnh, đồng thời thần công vận chuyển không ngừng, từ từ kéo dãn khoảng cách giữa hạt xá lợi và Vô Tình tiên tử.
“Thần Nam, chàng có nhớ chăng, cái lý tưởng rất bình thương của chúng ta, sống bên nhau, yên ổn bình lặng, mỗi sáng cùng nhau ngắm bình minh, mỗi chiều bên nhau nhìn hoàng hôn buông xuống, lẽ nào..lẽ nào chàng muốn lần cuối cùng ngắm hoàng hôn của chúng …thực sự trở thành lần cuối cùng ư?
Thần Nam lòng đau như dao cắt, nhưng hắn lùi nhanh về phía sau, cũng không quay đầu lại, trầm giọng nói “Vũ Hinh, cho dù ta có phải chết đi cũng nhất định phải làm cho nàng sống lại”
“Vụt” một tiếng động khẽ vang lên, xá lợi bắn ra, Vô Tình tiên tử cuối cùng cũng nhắm mắt, thân thể mềm oặt từ từ lăn ra đất.
Thần Nam vừa định tiến lên nhưng Đại Bằng Thần Vương đã vọt tới, từng đạo kim sắc thần quang tiến vào trong cơ thể Vũ Hinh, sau đó y quát to: “Đi, bây giờ chúng ta phải làm sống lại chủ nhân đích thực của cơ thể này.”
Thần Nam sững sờ rồi hỏi “Đi đâu? chẳng lẽ là tiên phủ của Đạm Đài Tuyền.”
“Đúng vậy, ngươi chắc vẫn nhớ những lời ta nói.

Bây giờ cơ hội khó gặp, không ngờ cơ thể nàng vẫn còn lưu lại một phần sinh mệnh khí tức.

Do đó cơ hội phục sinh cho Vũ Hinh chân chính đã tăng lên 5 phần.”

“Vậy chúng ta đi mau thôi” Thần Nam đưa Vũ Hinh vào nội thiên địa, để Long bảo bảo và Tử kim thần long trông nom, nhưng 5 hạt xá lợi thì không dám cho vào nữa.

Hắn cùng Đại Bằng Thần Vương bay đi, trên đường Thần Nam hỏi “Rốt cục thì cần bảo vật gì của Đạm Đài tiên tử?”
“Chúng ta cần khoảng Tinh không cũng như tòa Nnguyệt điện của nàng ta.”
“Tinh không? Nguyệt điện?”
“Đúng vậy.

Đó là một nơi vô cùng kì dị, ẩn sâu tại một nơi nào đó bên trong Đạm Đài tiên phủ, đối với chúng thần sở hữu năm tháng vô tận mà nói, đó còn là một vùng di tích còn lâu đời hơn.

Đó là một không gian kì dị, bên trên có hơn một trăm hòn đá bảy màu (thất thải thạch) lấp lánh điểm xuyết.

Đẹp rực rỡ như một bầu trời sao.

Một tòa Nguyệt điện lơ lửng giữa bầu trời sao đó, muốn hồi sinh cho nhục thể của Vũ Hinh, cần thất thải thạch trong khoảng tinh không đó khống chế thân thể của nàng, tránh Vô Tình tiên tử đột nhiên sống dậy, dẫn đến những sự việc không lường được phát sinh.

Chỗ thần kì của tòa nguyệt điện kia, khó có thể miêu tả bằng lời trong phút chốc, tóm lại là nơi lí tưởng nhất để hồi sinh cho linh hồn của Vũ Hinh”.
“Điều này…” phải đối diện với Đạm Đài tiên tử, Thần Nam lại cảm thấy vô cùng đau đầu.
Hai người phi hành cực nhanh, vừa đi vừa trao đổi.
Đại Bằng Thần Vương nói: “Nếu là trước đây thì ta sẽ chỉ khuyên ngươi đi lấy trộm hơn mười viên thất thải thạch sau đó tìm một nơi nào đó phục sinh nhục thể của Vũ Hinh nhưng bây giờ ngươi đã để lộ ra trước mặt bọn họ ngươi có thể là người thứ 10 trong truyền thuyết.


Ta nghĩ người Thiên giới dưới tình huống này sẽ nể mặt Thần gia, cho chúng ta hồi sinh cho Vũ Hinh ở đó.

Tinh không, Nguyệt điện là nơi lý tưởng nhất.

Còn về ba vị thần vương cần thiết, Ta, Đạm Đài tiên tử, Lý Đạo Chân, vừa đủ số.”
Thần Nam cảm giác nếu như phải đối diện với Đạm Đài Tuyền lâu nhiều khả năng sẽ sinh ra sự tình ngoài ý muốn.

Nhưng vì cứu Vũ Hinh hắn phải đi.

Hắn bèn hỏi: “Tiền bối người pháp lực thông thiên, có thể che dấu diện mạo và khí tức của vãn bối được không? Vãn bối không muốn trực tiếp đối diện với Đạm Đài tiên tử.”
“Cái này… rất khó, cho dù ta có thể dùng đại pháp lực che đậy dung mạo và khí tức của ngươi, nhưng ở khoảng cách gần vẫn rất dễ bị thần vương nhìn ra.

Còn cái toà Nguyệt điện đó, là nơi có thể nhìn thấu linh hồn con người.

Để phân biệt được linh hồn của Vũ Hinh và linh hồn của Vô Tình tiên tử, ta mới chọn nơi đó.

Ngươi… có khúc mắc với Đạm Đài Tuyền à? Ta nghe nói Đạm Đài Tuyền và Thần gia tựa hồ cũng có giao tình nhất định, à để ta tìm xem có cách nào không.”
Lúc này, bên trong Đạm Đài tiên cảnh, trên khuôn mặt thanh tú vô song của Đạm Đài tiên tử, cặp mi xinh khẽ nhíu, đôi mắt trong như nước hồ thu nhìn về xa xăm, có chút xuất thần.

Dường như có chuyện gì đó đang làm phiền lòng vị thiên kiêu tiên tử này.
Rất lâu sau, nàng tự nói với bản thân: “Hạ giới chắc chắn có chuyện gì xảy ra ngoài dự liệu của ta, có người dám sử dụng ảo ảnh để che mắt cảm ứng của ta.

Rốt cục là nó bắt đầu khi nào? Sao ta lại không hề phát giác ra? Thật là một địch thủ cường đại!..

Hy vọng..


ác ma đó vẫn chưa xuất thế, cũng hy vọng y….”
Không hiểu vì sao, Đạm Đài Tuyền cảm thấy vô cùng bất an, nàng rất muốn xuống hạ giới một chuyến, nhưng bây giờ một Thiên ma tàn khu trong truyền thuyết đã xuất thế, cùng với người thứ 10 của Thần gia đột nhiên xuất hiện, thiên giới nhất định sắp có sóng gió, bây giờ nàng không thể nào tuỳ tiện xuống trần.
Đúng lúc này, một nữ đệ tử báo tin, Đại Bằng Thần Vương cầu kiến.
Đạm Đài tiên tử trong lòng lại thấp thỏm, đột nhiên nàng có một cảm giác quái dị: “Có chuyện gì vậy, tuyệt không phải là sắp có nguy hiểm phát sinh, hôm nay ta bị làm sao vậy, làm sao mà tâm tình cứ bất ổn thế này?”.

Đạm Đài tiên tử có chút kinh ngạc, rất ít khi nàng rơi vào trạng thái kì lạ này.
Bên trong Đạm Đài tiên cảnh, mây lành bao phủ, tiên khí lan tỏa, từng ngọn núi xanh biếc, đẹp như trong tranh, những tòa lầu các dựng trên các đỉnh núi, thác cao suối sâu, khắp nơi là những đóa hoa nở rộ, hương hoa thơm ngát.

Linh cầm dị thú dạn người, cảnh vật vô cùng tường hòa..
Đạm Đài tiên tử đứng ở trước cổng thiên cung đang lơ lửng trên không, đang quan sát bên dưới.

Thần Nam và Đại Bằng thần vương hoá thành hai đạo điện quang, bay tới phía trước tòa cung điện đó.
Thần Nam đã được Đại Bằng thần vương dùng thần công vô thượng che dấu đi dung mạo thật, thay đổi cả căn cốt, làm toàn thân đều thay đổi, hơn nữa còn dùng đại pháp lực che hết khí tức của hắn.
Bất quá hai người đều biết, nếu Đạm Đài Tuyền muốn dò xét, có lẽ chẳng thể nào mà che dấu được.

Nhưng Thần Nam tin rằng, vạn năm đã qua đi Đạm Đài Tuyền có thể đã hoàn toàn quên hắn, nên cũng sẽ không dẫn đến nhiều phiền toái.
Chỉ là, khi Đạm Đài Tuyền nhìn thấy đôi mắt của Thần Nam thì vẻ mặt nàng hơi chấn động, nàng không kìm được nói: “Chúng ta trước kia nhất định đã gặp.”
“Tiên tử đùa rồi, người là ánh cầu vồng ngang trời, ánh sáng làm cả thiên giới ngưỡng mộ, còn tại hạ bất quá chỉ là một tu giả bình thường, làm thế nào có thể có quan hệ với một nhất đại thiên kiêu như tiên tử được.

Lẽ nào tại hạ rất giống một vị cố nhân của tiên tử? Nếu là vậy thì tại hạ thật sự cảm thấy rất vinh hạnh.”
Đạm Đài Tuyền đôi mắt trong veo, đột nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Thế à? Có lẽ vậy…”
Nhưng mà, điều này làm Thần Nam lập tức cảm thấy hơi mất tự nhiên, rõ ràng là đối phương đã phát hiện ra điều gì đó?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui