Ngay cả đại đệ tử của Đạm Đài Tuyền Vương Chí cũng đã tới, có thể thấy được Đạm Đài phái rất coi trọng bộ bảo thư này, có thể đoán được các thần chủ, tiên tôn khác không thể không để mắt tới.
Vương Chí vận bạch y, dáng vẻ siêu trần thoát tục, phong tư tuyệt thế, rất có khí khái của đại gia.
Già Diệp nhất thời nhíu mày, về Vương Chí, tại Thiên giới có thể nói đại danh đỉnh đỉnh, thân là đại đệ tử chưởng môn Đạm Đài, toạ trấn một phương, ít người có thể địch lại.
Nay ngay cả y cũng đến tranh đoạt kỳ thư, có lẽ là phụng ý Đạm Đài Tuyền, làm sao Già Diệp không lo cho được?
“Vương Chí, ngươi không sợ mất đi thân phận sao?”
Vương Chí tuy nhiên thần thái như ngọc, nhưng lại phát ra một cỗ khí thế lăng lệ, y như thanh kiếm báu tuốt ra khỏi vỏ, kiếm mang bạo lộ, nhìn chằm chằm vào Già Diệp nói: “Hừ, Già Diệp ngươi đừng có quanh co, ta đến cung nghênh tiên thể của sư thúc ta”.
Già Diệp thấp giọng mắng: “Vương Chí, ngươi đừng khinh người quá đáng, ta và ngươi đều rõ, ngươi rốt cuộc vì cái gì mà đến.”
“Ha ha….” Vương Chí cười lớn, hiển lộ toàn bộ thần thái cuồng phóng của y, nhưng đối với một cường giả mà nói, nhìn lại càng thêm uy thế, y cười lạnh nói: “Vô tình tiên tử chính là tỷ muội của sư tôn ta, Thiên giới có ai không biết? Hôm nay sư thúc bất hạnh mất đi, thế tôn ta bi thương quá độ, tự mình đi tới Vô tình giới cúng tế, không ngờ thi thể sư thúc không cánh mà bay.
Lũ lừa trọc các ngươi thật đáng hận, ăn cắp di vật của sư thúc ta còn chưa đủ, lại còn dám báng bổ tới ngọc thể của người.
Nói, các ngươi đã đem giấu tiên thể sư thúc ta đi đâu rồi?”
Già Diệp trong lòng kêu hỏng bét, tên Vương Chí này thật sự quá lợi hại.
Nếu quả thật Ngưng Thuý Nhai ăn trộm thi thể Vô tình tiên tử thì ngay cả Phật Tổ cũng khó cứu được y.
“Phật Tổ từ bi! Vương Chí, ngươi ngậm máu phun người, Vô tình tiên tử là tiên tôn một phương, dù người tạ thế, bần tăng cũng nào dám bất kính.
Ta có được “Thái thượng vong tình lục” chẳng qua là do một môn hạ đệ tử vô tình mà có được từ một kẻ tán tu.”
“Hừ, khỏi cần giảo biện, loại tâm pháp như “Thái thượng vong tình lục” này sao có thể rơi vào trong tay một kẻ tán tu? Mà dù có rơi vào tay y, làm sao lại có thể tặng cho Phật môn các ngươi được?”
Già Diệp há mồm, muốn nói kỳ thư do đệ tử của mình cướp được từ trong tay tán tu giả.
Nhưng việc đó đâu thể nói ra được, bằng không sẽ tổn hại tới tôn nghiêm Phật môn.
“Vương Chí, sự thật chính là thế, ngươi bất quá vì “Thái thượng vong tình lục” mà đến, cần gì phải kiếm cớ nhục mạ chúng ta?”
“Nói đùa! Ta vì tiên thể sư thúc mà đến, truy được di vật của sư thúc lúc còn sống là “Thái thương vong tình lục” đang trong tay các ngươi, các ngươi là lũ lừa trọc giả nhân giả nghĩa chỉ biết quanh co, nếu hôm nay không nói hết chân tướng thì không kẻ nào ở Ngưng Thuý Nhai này có thể còn mạng mà đi!”
Già Diệp kinh ngạc, dù biết Vương Chí chẳng qua đang tìm cớ động thủ nhưng không mảy may nghi ngờ y thật sự muốn hạ sát thủ, trong lòng y biết rõ Vương Chí là người hành động quyết đoán.
Già Diệp tuyệt đối không địch lại Vương Chí.
Đó là một kẻ có đủ tư cách để cuồng vọng, cho dù sư phụ của Già Diệp xuất hiện, cũng chưa chắc đã làm gì nổi Vương Chí.
Lúc này, trên trăm vị tu giả tấn công Ngưng Thuý Nhai đều im lặng đứng trên không trung quan sát.
Bọn họ đều đã nghe qua đại danh của Vương Chí.
Đối với đại đệ tử của chí tôn một phương, bọn họ đều rất kiêng dè.
Vì đệ nhất kỳ thư, bọn họ đã đắc tội với Già Diệp, bây giờ kỳ tài trong truyền thuyết đã tới, tốt nhất là nên tìm biện pháp cho hai cường giả tương tranh, cuối cùng ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Hiện thời, Già Diệp phát giác mình không thể nói lại được đối phương, ngôn từ của đối phương quá sắc bén, căn bản không cho y có cơ hội.
“Nói, di thể sư thúc ta đang ở đâu? Lũ Phật môn vô sỉ bại hoại, ăn cắp di vật sư thúc ta thôi chưa đủ, không ngờ còn cả gan trộm đi di thể của người, thật đáng chết nghìn lần!”
“Ta đã nói là không phải bọn ta làm….”
“Vật chứng rành rành, còn muốn giảo biện! Hiện giờ ta thật lòng hoài nghi, nguyên nhân cái chết của sư thúc ta, lẽ nào là bị một kẻ nào đó ám hại”.
Ta nhất định phải tra ra chân tướng ngọn nguồn!”
Tới bước này, Già Diệp biết tự mình khó thể tranh biện lại, từ đầu mang tiếng ăn cắp kỳ thư, sau đó lại mang tiếng ăn cắp thi thể, đến giờ lại thành ám hại Vô tình tiên tử, tội danh ngày càng nặng
“Đánh chăng…”
Bây giờ chỉ có thể mở một đường máu, chạy về bên Phật Tổ.
Thân thể Già Diệp lóe lên, trong phút chốc biến thành lục trượng kim cương, hóa thành 3 đầu 6 tay, toàn thân Phật quang bao phủ, 6 tay nắm các loại binh khí khác nhau: Hàng ma xử, Phục ma kiếm, Phược hồn toả….
“Ha ha… hạt châu bé tí cũng đòi tỏa hào quang, tức giận muốn động thủ chăng, các ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Vương Chí cười lớn, đạp không phi hành, không để Già Diệp trong mắt, tiến về phía trước như không có chuyện gì.
Già Diệp nhất thời cảm thấy áp lực đại tăng, hàng ma xử trong tay đánh về phía trước.
"Oang….
"
Vương Chí dùng một tay đỡ lấy Phật gia hàng ma thần xử, một chưởng đánh trực tiếp đánh văng hàng ma xử, một cỗ lực lượng cường đại ào ạt lan tỏa, khiến những tu giả đứng gần phải nhanh chóng thoái lui về phía sau, mấy ngọn núi phía dưới cũng bị ảnh hưởng, không ngừng rung động.
Già Diệp 6 tay đều vung lên như những bánh xe gió, điên cuồng tấn công Vương Chí.
Đồng thời Phật quang rực rỡ bao trùm lên Vương Chí, muốn thôn phệ y.
Tuy nhiên, tất cả không làm khó được Vương Chí, tự thân là kỳ tài nổi danh Thiên giới, tất nhiên không phải là cái vỏ bên ngoài, y có đủ tư cách cuồng ngạo, đối mặt với đệ tử thân truyền của Phật Tổ cũng chẳng coi ra gì.
Vương Chí nắm trong tay lực lượng của trời đất, một cái vung tay tưởng chừng tuỳ tiện, cũng có uy lực đủ để huỷ thiên diệt địa.
Già Diệp hoá thân lục trượng kim cương, vận dụng Phật pháp đại thần thông, dốc hết toàn lực, nhưng cũng chẳng làm khó được Vương Chí chút nào.
“Phật Tổ từ bi!"
Già Diệp niệm Phật hiệu, thân thể lại ảo hoá, từ 6 trượng hoá thành 18 trượng, như một gã cự nhân, Phục ma kiếm và Phược hồn toả trong tay cũng hoá to.
Hiện giờ mỗi một đòn công kích của Già Diệp, đều đại khai đại hợp, có uy thế khí thôn sơn hà, tạo ra từng đợt cương phong, làm quan chiến giả phát run.
Tu giả vây công Ngưng Thuý Nhai toát mồ hôi lạnh, hoà thượng này quả là pháp lực cao thâm.
Không hổ danh là đệ tử đời thứ 3 của Phật Tổ.
Chỉ có Vương Chí mới bắt được y trổ hết sức như vậy, đổi lại là bọn họ thì chắc là không chịu nổi một đòn.
“Hừm, Hoà thượng ngươi có hoá thành trăm trượng cũng chưa phải đối thủ của ta!”
Vương Chí căn bản không quan tâm đến thân hình đối phương, song thủ nắm nhẹ, hai đạo cự đại quang chưởng phóng ra, sau đó chặn đứng Hàng ma xử cùng Phục ma kiếm đang bổ xuống, y gầm một tiếng: “Buông ra!”
Già Diệp thống khổ buông rơi hai binh khí.
Hai cánh tay run rẩy không ngừng, vừa rồi một cỗ lực lượng cổ quái tiến vào hai cánh tay, bức y không thể không buông tay.
Vương Chí vận dụng cự đại quang chưởng khống chế khứ hai siêu đại hình vũ khí, giống như một kẻ nhàn nhã đạp bước trên không, rồi công kích mãnh liệt về phía Già Diệp.
"Bình"
"Keng"
Phật môn bảo khí tại không trung giao tranh kịch liệt, âm thanh truyền hơn 10 dặm, năng lượng dao động vô cùng vô tận.
Già Diệp rốt cục khó có thể địch nổi Vương Chí, bị Vương Chí dụng Hàng ma xử giáng thẳng vào lưng, từ trên không rơi xuống, phá nát nửa ngọn núi.
Vương Chí đắc thế không nhường, từ trên cao lao xuống truy kích, vũ động Hàng ma xử cùng Phục ma kiếm, hòng giết chết Già Diệp.
Già Diệp ngàn cân treo sợi tóc, vào thế bất đắc dĩ.
Đành phát xuất Thiên cương Phật châu, 36 viên phật châu kim quang rực rỡ, phát ra hào quang ngập trời, bao phủ trên đỉnh đầu Già Diệp, bảo hộ cho y
Bất quá, thế cũng chưa đủ ngăn được Vương Chí.
Thực lực Vương Chí vượt xa tưởng tượng của Già Diệp, y ném hai món Phật môn bảo khí trong tay, từng bước từng bước tiến vào vòng Phật quang, chậm rãi hướng về phía một viên Phật châu.
Dù gặp phải trở lực rất lớn, bước chân chậm chạp, nhưng cuối cùng y cũng thuận lợi tiến gần một viên Phật châu,sau đó giơ tay nắm lấy nó.
"Bụp"
Một tiếng nổ giòn vang, Phật châu đã bị Vương Chí bóp nát.
Pháp bảo này là do Phật Tổ tự mình luyện chế, uy lực cường đại khó có thể tưởng tượng, nhưng lại bị Vương Chí lạnh lùng huỷ đi, đủ có thể thấy đại pháp lực cao thâm khó lường của y.
Phá Phật quang trận một cách hiêu trương như thế, đó là sự khinh thường miệt thị trực tiếp đối với Già Diệp.
Già Diệp phun ra một ngụm máu tươi, cùng lúc thập bát trượng kim cương thân run rẩy, thoáng chốc đã trở về nguyên bản.
Đừng từ xa, Thần Nam hít một hơi lạnh, hắn từng gặp Vương Chí tại Đạm Đài tiên cảnh, lúc đó chỉ biết y tu vi cao thâm khó lường, nhưng không ngờ lại mạnh một cách biến thái như vậy!
Già Diệp vốn là cường giả Thiên giới, nếu không thì làm sao đối mặt với hơn trăm vị tu giả vây khốn, vẫn bình yên thoát đi.
Nhưng hôm nay y bất hạnh gặp siêu cường địch thủ, khiến y thất bại một cách khó coi như vậy.
“Già Diệp giao di vật của sư thúc ta ra đây, nói cho ta biết thi thể sư thúc ở đâu, ta có thể tha mạng cho ngươi!” Vương Chí lạnh lùng nói
Già Diệp cảm thấy vô cùng uất ức, đường đường là đại cao thủ Thiên giới, mà lại thảm bại như vậy, giống như một kẻ vô dụng, làm y cảm thấy thật mất mặt.
Biết đối phương đã động sát khí, Già Diệp cười lạnh: “Kẻ đã muốn thì bất chấp thủ đoạn”.
Nhưng Vương Chí ngươi thật sự quá kiêu ngạo cuồng vọng, dù có Đạm Đài tiên tử làm chỗ dựa cho ngươi nhưng nếu ngươi giết ta, Phật Tổ đương nhiên sẽ đánh vào Đạm Đài phái, đòi lại công bằng cho ta.”
“Ha ha....” Vương Chí cười lớn nói: “Ta mà phải lấy sư tôn làm chỗ dựa sao? Nếu Phật Tổ các ngươi muốn đòi công lý, tự ta sẽ tiếp nhận hết, ta cũng sớm đã muốn có một ngày đến thỉnh giáo Phật Tổ rồi.”
Vẻ cuồng ngạo bộc lộ hết ra ngoài, cùng lúc Vương Chí động sát cơ, trong ánh mắt bắn ra hai đạo ngân mang thật chất hoá.
Xa xa, đệ tử Già diệp kinh hãi thất sắc, vài đệ tử trung thành không thể nhịn được, xông tới muốn ngăn cản Vương Chí.
Bất quá bọn chúng chưa tới được gần Vương Chí được mười trượng liền đột nhiên nổ tung, trong không trung hoá thành mấy màn huyết vụ.
“Đóm đóm mà đòi so với mặt trời! Hừm!”
Vương Chí giơ cao tay phải, lạnh lùng bổ xuống: “Phụt” một tiếng, huyết quang bắn lên, thân thể Già Diệp bị đánh nát, huyết vụ lan toả, một quyển cổ thư bay phấp phới.
Vương Chí nhẹ nhàng vẫy tay, kỳ thư lập tức bay vào tay y.
Hơn trăm vị tu giả đang dõi theo trận chiến cùng đệ tử Già Diệp đều hoảng sợ, bọn họ rất muốn tiến lên tranh đoạt bảo thư nhưng lại e ngại thần uy của Vương Chí, mọi người do dự không quyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...