Trên đỉnh núi, bạch y phấp phới, tư dung tuyệt thế phảng phất vẫn xuất trần như xưa.
Dung nhan tú lệ như 1 đoá hoa mong manh, vẫn thanh tú tuyệt luân như vạn năm trước, vẫn một vẻ đẹp vô song.
Lông mày cong cong, mũi cao xinh xắn, đôi môi đỏ thắm, hàm răng như ngọc, khoé miệng duyên dáng khẽ nhếch lên, toát lên vài phần ngây thơ, vài phần như lạc lõng, cười mà như không phải cười, ấm áp hơn ánh mặt trời, dịu dàng hơn nước, thuần khiết hơn băng tuyết, thơm hơn hương hoa …
Nàng đứng như vậy trên đỉnh núi.
Vạt áo trắng bay bay theo gió, giống như lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi.
Từng dòng lệ lăn dài trên má Thần Nam, nước mắt làm hai mắt hắn nhoà đi.
Dù cho lòng hắn cứng như sắt, nhưng cũng không ngăn được tình cảm trào dâng, dòng lệ trào dâng, thật sự đúng là Vũ Hinh thuần khiết của vạn năm trước.
Sau khi ngủ vùi vạn năm, hắn sống dậy từ thần mộ, cô độc, bàng hoàng, bi lương, nhưng thuỷ chung vẫn có một thân ảnh tuyệt mỹ, an ủi tâm linh cô tịch của hắn.
Hôm nay, rút cục cũng được gặp lại, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng hắn rốt cuộc chỉ bật lên được hai tiếng “Vũ Hinh”.
“Vũ Hinh …”
Thần Nam ngước nhìn lên đỉnh núi, chăm chú nhìn người con gái hắn yêu, trùng phùng sau bao sinh li tử biệt.
Nhưng mà, đáp lại hắn không phải vẻ dịu dàng quen thuộc, lúc này, nữ tử trên đỉnh núi, đôi mắt phát ra hai luồng điện lạnh lẽo, giống như kiếm mang thật chất hoá, làm Thần Nam không mở được mắt.
Vũ Hinh trên đỉnh núi, từ từ giơ tay phải lên, 5 ngón tay thon thả chụm lại, như ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhưng lúc này lại sắc bén như lưỡi hái tử thần, hữu chưởng như ngọc vạch trên không trung một đường cong ưu mỹ, chém xiên xuống.
Một đạo thần kiếm thực chất hoá vô cùng rực rỡ, từ thủ chưởng của Vũ Hinh trên đỉnh núi hướng, nhắm thẳng về phía eo lưng của Thần Nam, lạnh lùng chém thẳng tới.
“Keng !”
Một âm thanh kim loại va chạm trong trẻo vang lên, thần kiếm rực rõ chém vào Huyền vũ giáp, Thần Nam miệng hộc máu tươi, bay xa cả trăm trượng.
Sau đó ầm một tiếng, rơi xuống giữa bụi đất mù mịt.
Lúc này, lòng hắn dường như đã chết.
Rõ ràng cảm nhận được linh hồn dao động của Vũ Hinh, nhưng nàng lại …huy động thần kiếm tấn công hắn, dùng kiếm khí ngạo thế thiên giới của nàng, từ khoảng cách trăm trượng lạnh lùng chém hắn.
Nếu như không phải trước khi tiến vào, trong nội thiên địa của hắn, Tử kim thần long bắt hắn mặc Huyền vũ giáp vào, thì e rằng lúc này hắn đã bị chém đứt đôi rồi.
Đó rõ ràng là Vũ Hinh, hắn đã cảm nhận được linh hồn dao động quen thuộc.
Tại sao? Tại sao đã từng yêu nhau, cuối cùng tương kiến, lại dùng thần kiếm gặp nhau?
Thần Nam rất muốn hỏi cho rõ, nhưng trong cổ họng, máu tươi không ngừng trào ra.
Sau khi nuốt hơn 10 ngụm máu tươi, hắn mới mở miệng được một cách yếu ớt, khó nhọc:
“Vũ Hinh … tại sao vậy? Tại sao nàng muốn giết ta? Lẽ nào vạn năm qua đi, nàng đã không còn nhận ra ta nữa?”
“Ta nhận ra ngươi! Nhưng ta muốn giết ngươi!”
Những lời nói lạnh như băng khiến cho Thần Nam đao như dao cắt, hắn không cách nào hiểu được tại sao, lẽ nào thời gian thực sự làm thay đổi tất cả?
Dĩ vãng như mây khói …
Dĩ vãng như gió thoảng …
Lẽ nào thực sự như vậy? Có lẽ thời gian vạn năm trôi qua là quá dài, khiến cho mọi chuyện đều đã thay đổi.
Thần Nam phẫn nộ kêu lên: “Ta không tin, ngươi tuyệt đối không phải là Vũ Hinh! Ngươi rút cục là ai?”
Người con gái thanh lệ thoát tục, tràn đầy linh khí đang đứng trên đỉnh núi kia, thở dài 1 tiếng, nói: “Ta không phải là Vũ Hinh thì là ai? Ta nhớ tất cả những việc đã qua, nhưng thực sự không hề nghĩ rằng lại có thể gặp lại ngươi lần nữa.”
Thần Nam khuôn mặt đầy vẻ không tin, nói: “Ngươi nói xem lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu?”
Vũ Hinh trên đỉnh núi 2 mắt thần quang lấp lánh, lúc này nàng lộ ra khí thế cường giả bễ nghễ thiên hạ, nàng cười lạnh, đáp: “Yên tâm, ta không mất đi kí ức, cũng không phải là giả mạo, ta nhớ tất cả.
Không cần ngươi phải hỏi, ta sẽ trả lời ngươi tất cả, chúng ta gặp nhau tại Nhạn Đãng sơn ở nhân gian giới.”
“… Chúng ta tử biệt sau đó 4 năm.
Thật buồn cười, ta đã chết thay cho ngươi!”
Vũ Hinh nhanh chóng kể lại những chuyện ngày xưa, mỗi sự việc đều nói rất ngắn gọn, nhưng không sai chút nào.
Không còn nghi ngờ gì nữa, điều này đã chứng minh thân phận của nàng, nàng chính là Vũ Hinh năm xưa.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng, trái tim Thần Nam rỉ máu.
Hắn run run hỏi:
“Tại sao nàng lại biến thành như vậy?”
“Hừ, tại sao lại không thể như vậy chứ? Chính như thế này mới là đúng” Lời Vũ Hinh càng ngày càng quyết tuyệt.
Trùng phùng sau vạn năm, không ngờ Vũ Hinh lại lạnh lùng và tuyệt tình như vậy, Thần Nam như đứt từng khúc ruột.
Người con gái yêu kiều, ngây thơ, thuần khiết của ngày xưa nay đã không còn.
Vũ Hinh trong mắt phát ra hai đạo hàn quang, một trận sát khí lan toả.
Người yêu năm xưa biến thành 1 người lạ nhưng vô cùng quen thuộc.
Gần nhau tấc gang, mà biển trời cách mặt?
Người yêu năm xưa, đứng trước mặt nhau, lại giống như người dưng, giống như cừu địch.
Kết quả này thực tàn khốc, đã từng thề non hẹn biển, trải qua vạn năm, không ngờ lại đao kiếm trùng phùng.
Lúc này, Thần Nam đau đớn như nát vụn ra, hắn không còn lưu luyến gì nữa, hắn không lí giải được tại sao Vũ Hinh lại trở lên tuyệt tình như vậy?
Thần Nam tuyệt vọng quay lưng, không nói thêm lời nào, hắn lê tấm thân trọng thương, đau khổ từng bước từng bước quay đi.
Nhìn thấy bóng hình tiêu điều bi lương đó, Vũ Hinh nhẹ nhàng xoa lên ngực, nói: “Không ngờ ta lại đau lòng, lâu lắm rồi không có cảm giác này …”
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng Thần Nam vẫn nghe thấy.
Hắn đột ngột quay người lại, nhìn chằm chằm vào thân ảnh tuyệt mĩ vừa quen thuộc lại xa lạ trên đỉnh núi.
Mấy giọt nước mắt lấp lánh, đọng trên khuôn mặt dung nhan tuyệt thế vừa mang nhiên, vừa ngây thơ kia.
“Không ngờ ta lại khóc…” Vũ Hinh dường như không dám tin, nàng dùng những ngón tay tinh oánh như ngọc chấm một giọt nước mắt, đưa lên miệng, trên mặt nở một nụ cười tàn khốc, nhẹ nhàng tự nói: “Là mùi vị của nước mắt, không ngờ ta thực sự đã khóc …”
“Vũ Hinh …” Thần Nam không nhịn đuợc kêu lên.
Hắn cảm thấy trong lòng đối phương có 1 nỗi bi thương vô tận.
Hắn cảm thấy một cỗ tình tự vô cùng nhớ nhung với hắn Nhưng mà … dường như có một thứ gì đó đang cản trở!
“Những kẻ dám xông vào Vô tình giới, giết chết không tha.
Hôm nay ta phá lệ tha mạng cho ngươi.
Ngươi còn không mau đi đi!” Vũ Hinh khuôn mặt đầy nước mắt, tức giận quát lên: “Còn không mau đi !”
Một kiếm quang dài trăm dặm lao tới, không chút lưu tình chém thẳng lên người Thần Nam.
Dù có Huyền vũ giáp hộ thể nhưng Thần Nam vẫn bị lực công kích cực đại đó đánh bay ra hàng trăm dặm.
Hai lần trúng thương, làm hắn thổ huyết không ngừng, mãi mới đứng dậy được.
Sinh tử phân ly, cuối cùng cũng tương phùng, nhưng chỉ có trong tim lệ chảy ngàn hàng.
Thần Nam ngẩn người ra, không rõ là do đau lòng hay tê liệt, hắn không biết tại sao lại như vậy.
Rõ ràng vừa xong hắn cảm nhận được nỗi bi thương vô tận của Vũ Hinh, và cả tình cảm nhớ nhưng vô bờ đối với hắn, nhưng cuối cùng không ngờ chẳng chút lưu tình chém hắn 1 kiếm.
Lúc này, Vũ Hinh mặt đầy nước mắt, nàng không tin vào sự thực trước mặt.
Nàng giống như đang nói một mình, lại giống như đang thì thầm với 1 người vô hình bên cạnh: “Ngươi vẫn chưa chết sao? Không ngờ vẫn còn sống? Đỉnh lô bất diệt.
Ta vẫn có thể tái sinh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...