Vào mùa xuân, nhiệt độ dần tăng cao, cây cối xanh tươi khẽ đung đưa, dễ khiến người ta buồn ngủ ngay khi nắng chiều vừa lộ ra.
Giờ phút này Tống lộc Bách cũng không cảm thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn.
Lục Sương Kỳ đang đứng trước mặt anh, trên mặt hiện rõ vẽ bất lực cùng tuyệt vọng, như thể cô ta bị hiểu lầm lớn và chịu những điều bất công, đang rất nóng lòng muốn làm rõ với anh.
"Tống Thiếu, chuyện trước đây anh thật sự đã hiểu lầm tôi.
Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.
Tôi làm những chuyện đó không phải vì ác ý.
Nếu có chuyện gì khiến anh hiểu lầm thì đó cũng chỉ là bởi vì tôi mà thôi."
"Lục tiểu thư."Cuối cùng anh cũng hết kiên nhẫn, hờ hững ngắt lời cô ta: "Cô không cần giải thích với tôi."
Nói xong, anh quay người đi về phía chiếc xe đang đậu bên đường của mình, không định tiếp tục nghe kiểu tranh luận vô nghĩa này nữa.
Nếu không phải vừa tới nơi này rồi bị Lục Sương Kỳ không biết lấy tin tức ở đâu chặn lại, anh vốn dĩ chẳng muốn nghe cô ta nói gì cả.
"Tống thiếu!" Lục Sương Kỳ sốt ruột hét lên, không chết tâm mà đuổi theo anh.
Tống Lộc Bách tạm dừng bước chân, nhưng không phải vì âm thanh đó giữ chân anh lại.
Anh ngước mắt nhìn vài cây xanh bên cạnh bức tường, lộ ra chiếc váy xếp ly ở giữa và một đôi chân loạng choạng lắc lư.
Trên đôi chân mảnh khảnh mang một đôi tất dài đến đầu gối, còn có một đôi giày da tinh xảo, ăn mặc như một nữ sinh.
Bỗng một cơn gió thổi qua, tán lá bị gió thổi để lộ khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của thiếu nữ.
Cô đang ngồi trên tường cẩn thận chuẩn bị nhảy xuống, trên tay cầm một phong thư màu hồng, lông mày và khóe môi đều đang cong lên, như thể vô tư gợi cho người ta nghĩ về bầu trời mùa xuân trong thoáng chốc, một bầu trời trong xanh.
"Tống thiếu." Thấy anh dừng chân lại, Lục Sương Kỳ vội vàng giải thích tiếp: "Tôi thật sự không nên nói với anh những chuyện này, nhưng sự hiểu lầm của anh đã tước đi cơ hội bày tỏ của tôi với Diên Từ, cho nên tôi mới nghĩ tới việc cố gắng thanh minh cho mình."
Cô ta không dám trêu chọc người đàn ông trước mặt này, nên ngay cả lời lên án không hài lòng cô ta cũng nói vô cùng uyển chuyển.
"Cô vẫn kiên trì khẳng định là hiểu lầm sao?" Tống Lộc Bách quay sang nói, giữa cặp lông mày hiện lên vẻ mỉa mai, nhưng càng thêm sự lạnh lùng không cách nào tiếp cận.
Lục Sương Kỳ căng da đầu mà cãi lại: "Tôi không biết tại sao Tống thiếu anh lại không chấp nhận tôi, nhưng tấm lòng của tôi là thật, thích cũng là thật, tình yêu là thật, cũng chẳng có bất kỳ tạp ý nào.
Nếu anh nguyện ý cho tôi một cơ hội thay vì buộc tôi phải ra đi, tôi nghĩ thời gian sẽ chứng minh tất cả..."
Vừa mới dứt câu, cách hai người không xa đột nhiên vang lên một tiếng kinh sợ xen lẫn với động tĩnh loạng choạng ngã xuống đất.
Lục Sương Kỳ thăm dò nhìn qua, nhất thời khó mà tin được nói: "Chân Diểu? Khương Linh? Hai em sao lại ở đây?"
"Cô Lục..." Hai cô gái nhỏ vừa hoảng lại vừa sợ, lúng túng cười.
Lục Sương Kỳ không biết phải nói gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Bọn họ ở đây bao lâu rồi? Liệu có nghe thấy những gì cô ta vừa nói lúc nãy không?
Bị chính học sinh của mình bắt gặp trong cảnh tượng thế này thật sự rất xấu hổ, hơn nữa hai học sinh này đều có xuất thân rất cao quý, nói không chừng trong lòng đang cười nhạo cô ta vì khoảng cách giữa cô và nhà họ Tống xa như vậy mà vẫn liều mạng đấu tranh tiếp....
Trong lòng cô ta không khỏi có chút cáu kỉnh.
Lẽ ra có thể nhân cơ hội này để đấu lại Tống Lộc Bách, để không đánh mất cơ hội tiến xa hơn với Tống Diên Từ, nhưng bây giờ cô ta lại phải xử lý hai học sinh trốn tiết này.
Nói là xử lý, thực chất cũng chỉ là nói suông, xét cho cùng thì một gia đình giàu có cao quý không phải là nơi cô ta có thể chọc đến được.
"Bây giờ đang trong giờ học." Lục Sương Kỳ miễn cưỡng cười, bước qua bằng điệu bộ của một giáo viên đoan chính: "Các em nên ngồi trong lớp mới đúng."
"Chúng em..."
Tống Lộc Bách quay đầu nhìn hai cô gái mười sáu mười bảy tuổi đứng cạnh nhau cách đó không xa, vừa nãy còn ngồi trên tường giờ lại trong bộ dạng chắp tay khó xử cúi đầu xấu hổ và cắn rứt lương tâm.
Anh thu hồi ánh mắt, đi vài bước đến bên cạnh xe, vừa tới cửa xe liền bị một phong thư màu hồng rơi cạnh lốp trước thu hút.
Hình dáng và màu sắc quen thuộc.
Anh ta ngước mắt lên và liếc nhìn đôi bàn tay trống rỗng của cô gái, một lúc sau anh mới nghiêng người và nhặt chiếc phong bì lên.
Chiếc phong bì mỏng màu hồng được kẹp giữa những ngón tay thon dài của người đàn ông, lộ rõ vẻ không hòa hợp, nhưng cũng mang một vẻ đẹp kỳ lạ.
Trên phong thư không có một chữ nào, nhưng rõ ràng đây chính xác là phong thư gốc trên tay cô.
Trốn học bị bắt, trong tay còn cầm cái này, không khó để đoán ra động cơ của việc cô ấy vứt cái này đi.
Tống Lộc Bách nhướng mày nhìn xung quanh, xung quanh không có thùng rác.
Anh cúi đầu lại nhìn xuống, ma xui quỷ khiến sao đó, anh không ném phong bì đi để cho nó bị người ta phát hiện mà thay vào đó, anh siết chặt nó trong tay rồi mang vào xe.
Lúc lên xe, anh cảm thấy hành vi của mình có chút nực cười, nhưng chuyện đến nước này, anh cũng không ném bức thư ra nữa.
Anh thản nhiên đặt phong thư sang một bên, đóng cửa rồi lái xe đi.
Chiếc xe màu đen ở một bên từ từ lái đi, Chân Diểu đang cúi đầu nghe giáo viên giảng dạy, cô lặng lẽ quay đầu nhìn về phía đó, nhưng chỉ thấy bóng dáng người đàn ông lướt qua, cái gì cũng không thấy rõ.
Cô thu lại ánh mắt, lại nhìn chằm chằm vào ngón chân, nắm chặt lấy vạt váy vừa rồi gần như bị xé nát của mình.
Khi đến một ngã tư nào đó, chiếc xe hơi dừng đèn đỏ.
Tống Lộc Bách hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm phong thư trong hai giây, đột nhiên anh cầm lên mở bức thư ra, rút ra bức thư bên trong.
Anh nhìn lướt qua vài từ khóa trên đầu, đoán được đây là thư tình, thế nên không tiếp tục đọc kỹ nội dung nữa.
Nhưng chẳng qua là tên của phần đề chữ ...
Chân Diểu.
Có hơi quen tai.
Anh xem như chẳng có chuyện gì, và lại đặt bức thư trở về.
Rất nhanh sau đó sự việc này đã được lật lại, dù sao đây cũng là một tình tiết không hề nhỏ đối với anh.
Mấy tháng sau, Chu Dự bị tai nạn nhỏ khi đang chơi đua ô tô với một nhóm bạn, Tống Lộc Bách đến bệnh viện thăm anh ta ngay sau khi kết thúc chuyến công tác ở nước ngoài.
Trong phòng bệnh, ánh sáng của đèn bị bức tường trắng và đồ trang trí làm cho mờ ảo u ám.
Chu Dự tay bó bột nằm ở trên giường, trên đầu quấn mấy vòng băng gạc nhìn có vẻ buồn cười, toàn thân lộ vẻ suy nhược.
"Cậu ngàn lần vạn lần đừng có mà nói với ba tớ đấy." Vẻ phiền muộn hiện hết lên trên khuôn mặt anh ta: "Để ông ấy biết được tớ bị té thành như vầy khi đang đua xe, ông ấy không gϊếŧ chết tớ mới là lạ đó."
Tống Lộc Bách ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy vậy mới ngước mắt lên nhìn: "Cậu cho rằng ông ấy sẽ không biết à?"
"Không phải chứ! Rõ ràng là tớ gọi điện mọi người xung quanh cũng đâu ai nói gì đâu."
"Cậu xảy ra chuyện có khi nào giấu được ông ấy không?"
"...Cậu cứ để tôi tự lừa mình dối người đi, qua thêm vài ngày nữa là những ngày tháng không yên bình rồi."
"Mấy ngày thì không có cách, nhưng mà vài giờ thì vẫn có thể." Anh đứng dậy và cài lại những cúc áo khoác mà anh đã cởi ra khi ngồi xuống.
"Cậu đây là muốn đi rồi hả?" Vẻ mặt của Chu Dự nhất thời khó tả.
Tống Lộc Bách "ừm" một tiếng rồi mở cửa phòng bệnh.
"Làm anh em đã lâu, sao cậu lại máu lạnh như thế, chẳng phải cậu nói cậu ở lại phòng bệnh tớ tầm mười phút sao?"
Anh nhướng mày nhẹ nói: "Tận tình tận nghĩa."
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, tay anh đóng cửa lại rồi đi vào thang máy.
Tầng này rất yên tĩnh, chỉ có ba phòng bệnh VIP cao cấp, hành lang không có bệnh nhân, không có bác sĩ và y tá qua lại.
Bất chợt, anh nhìn thấy bóng dáng gầy gò ở cuối hành lang.
Chiếc áo khẳng định cô là bệnh nhân của bệnh viện này, nhưng dáng người quá gầy và tóc quá ngắn, anh không thể phân biệt được giới tính của cô trong một lúc, anh không nhìn thấy cho đến khi cô quay lại nhìn xung quanh và khuôn mặt của cô hiện ra.
Tống Lộc Bách thần sắc đứng hình, tay vừa định ấn thang máy dừng lại, chậm rãi quay người trở lại bên cạnh.
Là cô?
Một ký ức mơ hồ nào đó hiện lên trong đầu anh, anh do dự một lúc mới liên tưởng tới cô với cô gái đang ngồi trên tường và cười lại với nhau.
Xét theo hồi ức, nét mặt người này vẫn có phần quen thuộc, nhưng đôi mắt đã trở nên xám xịt, đờ đẫn, thân hình và khuôn mặt rất gầy, cả người được bọc bởi một chiếc áo bệnh viện rộng rãi lộ rõ vẻ xanh xao ốm yếu.
Không biết chuyện gì đã xảy ra khiến một người có sự thay đổi lớn và tiêu cực đến như vậy.
Động tác của cô gái chậm chạp một cách kỳ lạ, phải mất một lúc lâu sau, đôi tay đang vươn ra của cô mới chạm vào tay nắm cửa sổ, sau đó cô vặn người xuống và đẩy cửa sổ ra một cách đột ngột.
Làn gió lạnh thổi qua anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy, cô dường như là chỉ muốn hít thở không khí không thông trong hành lang, nhưng bây giờ kết hợp chuỗi hành động này lại có thể nói mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Cô đứng bên cửa sổ, cố gắng thò đầu ra ngoài như thể đang nhìn cái gì đó, nhưng phần cơ thể nhô ra ngoài rõ ràng là vượt quá giới hạn an toàn, cả người cô treo lơ lửng trên bệ cửa sổ.
Cô muốn tìm cái chết.
Ngay khi Tống Lộc Bách ý thức được điều này, anh bước thật nhanh về phía cửa sổ, rồi vươn tay nắm lấy cổ áo cô mà không cần suy nghĩ, kéo cô gái nhỏ đang lơ lửng kia lại từ cửa sổ.
Thiếu nữ run lên bần bật và hoảng sợ, khua tay như nắm hoặc kéo vật gì đó, và cuối cùng kéo mạnh cổ tay của anh một cách nặng nề, cổ tay áo vốn đã cài chặt ngay lập tức bị bung ra.
Anh không chút biểu cảm buông ra, sau đó nắm lấy cửa sổ kéo tay cầm lại, cửa sổ bị đóng lại một tiếng "rầm", gió lạnh từ bên ngoài thổi vào đột ngột bị dập tắt.
Phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn và vội vã của các bác sĩ và y tá, Tống Lộc Bách lùi lại hai bước, xoay người ấn nút thang máy.
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, anh ta nhấc chân bước vào.
Khi anh ta quay lại, cửa thang máy đóng lại với tốc độ không đổi, từ trong khoảng cách thu hẹp của cửa thang máy có thể nhìn thấy thiếu nữ được đoàn y tá vây quanh và giúp đỡ, mà cô một mặt hốt hoảng, một tay nắm chặt thành quyền.
Cánh cửa đóng chặt rồi, tất cả hình ảnh trong tầm nhìn đều biến mất.
Trong vài giây Tống Lộc Bách tiếp tục nhìn vào những con số tầng luôn thay đổi trước mặt, rồi anh nhìn xuống và nhìn vào cổ tay phải của mình.
Anh cố gắng thử nghĩ xem lý do tại sao anh cảm thấy thương hại khi nhìn thấy cô gái vừa rồi, có lẽ là do trước đây anh có chút ấn tượng với cô, sự tương phản này khiến anh cảm thấy thương tâm.
Suy cho cùng, có quá nhiều người chịu đau khổ, đặc biệt là ở những nơi như bệnh viện, nơi tập trung bệnh tật, anh không thể nào áp đặt những cảm xúc "dư thừa" như vậy cho một người xa lạ.
Nhưng ra tay cứu cô điều này có lẽ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Anh cũng không có tán tận lương tâm đến nổi nhìn thấy ai đó chết mà không cứu.
Cúc áo đã không cánh mà bay, vừa rồi có lẽ đã bị đối phương xé rách.
Tống Lộc Bách nhíu mày nhìn tay áo hơi tán loạn thì cảm thấy có chút khó chịu, định quay về nhà đổi sang cái khác.
Nghĩ đến đây, anh bất đắc dĩ nhíu mày buông tay.
Vài tháng trước, anh không nghĩ lần thứ hai gặp mặt sẽ theo cách này, hoặc nói anh vốn nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô lần thứ hai.
Cũng không bao giờ nghĩ rằng lần gặp tới cô lại như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Cũng như anh không hề nghĩ vài ngày nữa anh sẽ đưa cô rời khỏi nhà họ Tưởng, cô còn sẽ gọi anh là "anh trai".
Mà giữa họ sẽ có một sợi dây liên kết sâu sắc hơn nữa.
.....Câu chuyện xưa bắt đầu từ rất sớm, và trong tương lai mọi thứ sẽ còn dài...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...