"Đang nghĩ cái gì đó?" Tống Lộc Bách cầm dao cạo râu và bọt cạo râu đặt sang một bên.
Chân Diểu hoàn hồn lại, lương tâm cắn rứt và có chút khó chịu, cô dời đôi chân đang đau sang bên cạnh hai bước: "Em không sao, anh dùng đi."
"Đang tốt mà làm thế nào lại giận rồi?"
"Không có đâu." Cô cụp mắt nói thầm.
Người đàn ông vòng tay qua eo ôm cô lại: "Cạo râu giúp anh?"
Cô vô thức muốn từ chối: "Em chỉ từng dùng dao cạo râu bằng điện, chưa dùng qua loại này, hơn nữa đã không dùng nhiều năm rồi, lỡ làm anh bị thương thì biết phải làm sao?"
"Yên tâm, chỉ là một vết của dao cạo." Tống Lộc Bách đặt một thứ gì đó bên cạnh cô, lần nữa ôm cô lại rồi cúi đầu xuống hôn lên má cô: "Vết cào trên lưng nhiều như thế, thêm một vết nữa cũng có sao."
Chân Diểu bị chạm vào "Điểm đau", nhanh chóng xoay mặt trốn tránh: "Anh tự mình cạo râu đi."
Sao mà chuyện gì cũng có thể xoay quanh quanh chuyện tối hôm qua vậy.
Hơn nữa vốn dĩ trước đây cô cho rằng anh là một người "Chính trực", không ngờ rằng anh lại là một người trong ngoài bất nhất thế này.
"Không vừa ý?" Anh không để cho cô chạy trốn, ngược lại còn bóp má cô xoay đầu cô vào gương: "Trông rất khó coi?"
"...!Em không có nói vậy."
Người đàn ông trong gương với mái tóc ướt, lộ ra gương mặt thành thục anh tuấn, xương quai hàm mỏng mỏng lộ rõ ra lún phún vài sợi râu dưới đó, nó cũng không rõ ràng mấy, hoàn toàn không khiến nhan sắc của anh "xuống cấp" chút nào, ngược lại còn tô đậm vẻ đẹp điềm tĩnh và anh tuấn.
Chân Diểu mím môi, khẽ ho một tiếng: "Rất được ạ, nhìn chung thì...!không có gì khác biệt."
Không biết có phải ảo giác hay không, cô có cảm giác sau khi nói xong câu này vẻ mặt của Tống Lộc Bách dường như khác đi như nhẹ nhõm hơn.
Có lẽ cô đã đoán được anh đang để ý cái gì.
Để "trả đũa" anh cộng thêm một trò nghịch ngợm nào đó, Chân Diểu mở đôi mắt ngây thơ vô tội nói: "Đúng rồi..., em nghe nói bình thường những người trẻ tuổi hay dùng máy điện nhiều hơn, còn người trưởng thành và lớn tuổi thì thích dùng dao cạo râu, chuyện này là thật ạ?"
Bàn tay đang ôm lấy tay cô của Tống Lộc Bách chợt cứng đờ: "..."
Cô nhịn ý cười xuống, nâng mắt "Khó hiểu" nhìn anh một cái.
"Có tuổi?" Anh hỏi bằng một giọng lạnh băng, bỗng nhiên cúi đầu xuống gần hơn.
Trong lòng Chân Diểu chợt nảy lên một dự cảm không lành, không kịp suy nghĩ nhiều mà xoay người chạy ra ngoài, kết quả lại bị Tống Lộc Bách vòng qua eo ôm trên không.
"Anh à!" Đôi chân đau nhức của cô giãy giụa muốn đá hai cái, dùng sức lay lay cánh tay anh: "Em sai rồi em sai rồi, em nói bậy nhưng không phải cố ý mà!"
"Thế mà lại nhận lỗi nhanh như vậy, còn bảo là không phải cố ý?"
Chân Diểu lảo đảo hai bước, chân mềm nhũn ngã ra phía sau, lưng lập tức đập vào lồng ngực ấm áp của anh, cổ bị cằm của người đàn ông cọ vào, hơi nhột nhưng lại ngứa nhiều hơn.
"Không phải..." Cô cười đến thở không ra hơi, xiêu xiêu vẹo vẹo muốn né tránh, người đằng sau lại cố ý cọ vào không cho cô phản kháng.
"Anh này! Ngứa quá, anh đừng có..."
Ngay khi vừa nói xong, Tống Lộc Bách lại kề môi lên cổ cô mà nhẹ nhàng cắn một cái, cảm giác ngứa ngáy cùng với buồn cười khiến Chân Diểu nhũn cả người mà kìm lại tiếng nức nở.
Cô run rẩy trốn tránh, một bên bình ổn hô hấp một bên run rẩy kêu một tiếng "anh".
"Đừng la lớn." Giọng Tống Lộc Bách nghe như đang nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Nếu không phải cho anh chút thời gian."
Lúc này Chân Diểu mới phát hiện vị trí mình dựa vào có chút mờ ám, sau đó tay chân lập tức trở nên tê dại: "Không la, anh, anh buông em ra đi."
Lần này anh buông cô ra, tận lực kiềm chế mà nghiêm giọng nói một câu "Mau đi ra".
nhưng bàn tay anh lại siết chặt lấy eo cô.
Cô ôm chặt eo mình, trong lòng lại lên án anh là "Cầm thú đội lốt người", nhưng chân cô cũng không hề chậm chạp mà chuồn ra ngoài.
Ra khỏi phòng tắm, Chân Diểu đi thẳng về phía ghế sô pha, nhưng lúc tới gần thì lại dừng bước.
...!Miếng drap trên cùng đã biến mất.
Hiển nhiên là Tống Lộc Bách đã đem nó bỏ vào máy giặt.
Nghĩ đến một màn hỗn độn tối hôm qua, cô che mặt hít sâu một hơi.
Làm cũng đã làm rồi, cô cần gì thẹn thùng như vậy!
Bình tĩnh lại đi!
Chân Diểu xoa xoa mặt và hai tai của mình, lúc buông tay ra cũng đã bình tĩnh không ít.
Cô đi đến bên đầu giường lấy điện loại, vừa mở màn hình lên mới nhận ra Khương Linh gửi cho mình không ít tin nhắn, ngoài ra còn có tin nhắn mới từ nhóm Wechat "Người một nhà cùng yêu thương nhau".
Mấy tin nhắn của Khương Linh gửi đến cơ bản chỉ xoay quanh một chuyện, Chân Diểu lo lắng lập tức mở Weibo trả lời một câu đơn giản.
Hết thảy đều giống với mô tả của Khương Linh, về cơ bản thì không có lời nói nào tiêu cực, phần lớn đều là những lời chế giễu về vấn đề này.
Sự bàn tán sôi nổi của fan về CP và những câu cảm thán "Mong cho ông trời tác hợp".
Cô thót tim, thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời cũng biết chuyện này không thể thiếu sự sắp xếp của Tống Lộc Bách.
Những lời nói khoa trương khiến cô không khỏi đỏ mặt.
Bỗng nhiên có một bình luận nào đó hấp dẫn sự chú ý của cô.
[Trời ơi, với khuôn mặt nhỏ nhắn này tôi có thể chắc rằng đây là một người đàn ông cực phẩm đó, chiều cao này, đôi chân dài này, cả người đều rất hoàn mĩ, bả vai này thắt lưng này a a a a!]
Vẻ ngoài của Tống Lộc Bách trong bức ảnh này đúng là rất đẹp mắt như người này nói chỉ là Chân Diểu lại chú ý đến những từ khóa trong bình luận mà não bất giác nhớ đến những hình ảnh xuất hiện trong đêm qua.
Bả vai, thắt lưng, chân, mỗi một chỗ đều tràn ngập hormone nam tính, khác hoàn toàn với vẻ điềm đạm gò bó như khi mặc đồ vest.
Không nên không nên, còn nghĩ đến nữa cô sẽ cảm thấy bản thân mình sắp trở thành quả cà chua biết chảy máu cam rồi!
Chân Diểu vội vàng thoát khỏi Weibo, lại đi đọc tin nhắn trong Wechat, càng xem lại càng thấy xấu hổ.
Thì ra Tống Lộc Bách đã sắp xếp ổn thỏa cho người viết một bài báo, cho nên chuyện "Mong cho ông trời tác hợp" khiến cô nóng bừng hai má cũng là do anh bày mưu tính kế, hoặc ít nhất là anh đã đạt được "kết quả" mong muốn?
Tin nhắn cuối cùng trong nhóm Wechat là Tống Lịch Kiêu thúc giục Tống Lộc Bách trả lời vào tối hôm qua, nhưng người sau lại mảy may chẳng xuất hiện.
Vì lúc đó cô và anh đang cùng nhau làm chuyện không nên nói.
Chân Diểu không nhìn được nữa, đặt điện thoại xuống muốn đến phòng bếp ăn chút gì đó, nhưng chưa đi được mấy bước ánh mắt cô đã dán chặt vào thùng rác trong phòng.
Bên trong phần lớn là khăn giấy, làm cái hộp trong đó càng nổi bật hơn —— dù là màu sắc hay chữ "L" trên đó.
Làm sao lại ném nó đi rồi? Cô nhớ rõ là chỉ dùng mới có hai cái...
"Chặt quá, không có vừa." Đột nhiên vang lên giọng nói thản nhiên của người đàn ông từ đằng sau.
Chân Diểu bất ngờ không kịp phòng bị bị dọa cho nhảy dựng lên, xoay người nhìn về bóng người nào đó đang tựa vào cửa phòng tắm, trong phút chốc lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của anh.
"....!Em cũng đâu có hỏi đâu, ai mượn anh phải trả lời!" Cô nghẹn ra một câu.
Tống Lộc Bách cười như không cười, sau khi cạo râu trông anh có vẻ gọn gàng và trẻ hơn rất nhiều: "Em cứ nhìn chằm chằm, anh tưởng là em muốn biết nguyên nhân."
"Em không có." Chân Diểu vừa lúng túng vừa xấu hổ, vội vàng xoay người đi còn không quên nhắc nhở: "Anh nhớ buộc chặt túi rác rồi vứt đi, kẻo dì dọn vệ sinh sẽ thấy mất."
Nói xong cô mở cửa phòng ngủ đi đến phòng bếp chuẩn bị kiếm gì đó ăn.
Ban nãy không để ý thì không sao, giờ cô mới nhận ra mình đói đến ngực dán vào lưng, mỏng như một tờ giấy.
Dù sao tối hôm qua cô cũng không ăn gì nhiều, chưa kể cả đêm còn bị bắt nạt tiêu hao cả đống năng lượng, hôm nay còn dậy muộn nữa là.
Ngay khi Chân Diểu vừa lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra thì đồ đã bị người đằng sau lấy đi mất, mùi kem cạo râu nhàn nhạt tỏa ra khiến người khác không nhịn được mà muốn lại gần.
"Ra bên ngoài chờ mười phút đi." Tống Lộc Bách đi đến bàn bếp, tự mình bận rộn.
Cô không tranh giành với anh, yên lặng đi ra bên ngoài.
Vừa ngồi trên sô pha được vài phút thì Chu Huệ đã gửi tin nhắn đến, trong tin nhắn ngập tràn sự chờ mong: Diểu Diểu, tối nay con có muốn về nhà không?
Ngón tay Chân Diểu chần chờ dừng trên khung chat.
Nếu không muốn về thì không phải không tìm được lý do, nhưng...
Tay cô chuyển động một hồi, mím môi gõ một cái rồi gửi đi.
[Vâng, con sẽ trở về trước bữa tối.]
Lúc đang ăn sáng, Chân Diểu nói chuyện này cho Tống Lộc Bách biết, anh thản nhiên chẳng bất ngờ gì, nhưng lại nhìn cô cười cười, rồi bình tĩnh mà "Ừm" một tiếng.
Một lát sau lại như có như không nói một câu: "Trong mắt em, trong đầu anh chỉ nghĩ đến những việc này?"
Cô lập tức nhớ đến chuyện nghỉ dưỡng ở khu nghỉ dưỡng lần đó, còn có tối hôm qua rõ ràng cô bảo là chịu được nhưng vì cái chữ "L" kia mà có hơi chần chừ, cô nhìn anh rồi lắc đầu, miễn cưỡng nói: "Cũng không phải."
"...." Tống Lộc Bách từ đằng sau đang nhích lại gần.
Tưởng anh không nhìn ra cô có bao nhiêu "bất đắc dĩ" sao?
Sau khi nghĩ ngơi cả một ngày, Chân Diểu cảm thấy cả người nhẹ nhõm không ít, cảm giác khó chịu khó tả cũng hoàn toàn biến mất không thấy tung tích.
Đáng lẽ cô phải cảm thấy vui vẻ, nhưng cô lại chẳng thấy vui chút nào.
Là vì sau khi ăn sáng, cô mới chú ý đến trên người mình rốt cuộc có bao nhiêu dấu vết ái muội, ngay cả cái cổ dễ bị nhìn thấy được cũng không may mắn thoát khỏi.
Còn may bây giờ là mùa đông, nếu không cô không biết phải làm thế nào để gặp người ta.
"Sau này đừng làm như vậy nữa." Vừa đứng để cho Tống Lộc Bách choàng khăn, Chân Diểu chọc chọc cổ tay anh nén giận nói.
Dưới khăn choàng là áo len cổ lọ, khi trở về nhà lớn cô cũng sẽ mặc đồ cổ cao để về.
Anh dùng tay xoa xoa đôi môi cô, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô.
"Đợi khi nào có "lần sau" rồi lại nói."
Tim Chân Diểu nhảy dựng lên, không đợi anh mở cửa giúp đã nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào trong.
Nhưng chuyện này, có một thì luôn luôn...!sẽ...!có hai, có hai thì sẽ có ba, sau đó là một chuỗi dài mất kiểm soát.
Chân Diểu cũng đã chuẩn bị cho chuyện này, nhưng làm thế nào cô cũng không nghĩ nó xảy ra vào thời gian và không gian này.
Sau khi cô về nhà cũ ở thì Tống Lộc Bách cũng theo về, nhưng chỉ qua mấy ngày thì đã vác một thân say rượu mà về, mùi rượu thoang thoảng từ quần áo khiến cho người ta thở gấp vì nóng.
Chân Diểu bị Chu Huệ "sắp xếp" đưa canh giải rượu cho anh, vì thế cô đi thang máy lên tầng bốn với bát canh trong tay.
Đứng ngoài cửa phòng làm việc, cô nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
"Ai?" Giọng người đàn ông lười biếng có chút khàn khàn vang lên.
"Anh ơi, là em."
Giọng nói bên trong dừng một chút rồi mới nói: "Vào đi."
Chân Diểu đẩy cửa đi vào, đặt khay lên bàn nhìn Tống Lộc Bách hạ mắt lười biếng cởi cà vạt rồi cô mới ngồi xuống chiếc ghế trước mặt anh.
Anh nhấc mắt nhìn cô, giơ một tay ra: "Đến đây."
Cô khẽ nuốt nước bọt một cái, chậm rãi đi đến trước mặt anh, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay và ngón tay của người đàn ông khiến tim cô nhảy loạn lên.
Anh khép năm ngón tay lại, như không yên lòng mà nhéo nhéo bàn tay cô, rồi lại móc lấy ngón tay cô, cuối cùng siết chặt trong tay mình.
Chân Diểu đứng không được mà ngồi xuống bên cạnh anh.
Trong nháy mắt, cảnh tượng quen thuộc khiến cô nhớ đến những chiều Tống Lộc Bách "bổ túc" cho mình trong quá khứ.
Anh ôm mặt hôn lên má cô, truyền chút hương say cho cô, nụ hôn đặc biệt vội vàng lại động tình.
Ngay sau đó mọi thứ bắt đầu vượt khỏi vòng kiểm soát, Chân Diểu ngồi mà bồn chồn cả lên, lý trí nhắc nhở là nên dừng lại nên cô muốn lui ra nhưng lại bị người đàn ông kéo xuống ngồi trở lại.
Tống Lộc Bách lại hôn cô một lần nữa, bên tai cô đột nhiên vang lên một tiếng "cạch".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...