Ở trong một căn phòng có một nhóm nam nữ thanh thiếu niên có màu da và màu tóc khác nhau đang ngồi thành vòng tròn, chính giữa bàn có một chai rượu rỗng nằm đó, một bàn tay đưa ra xoay nhẹ chai rượu, chai rượu cứ vậy xoay qua xoay lại quay tròn ngay tại chỗ.
Mọi người ngừng thở hồi hộp chờ đợi.
Sau một vài giây cuối cùng miệng chai cũng dừng lại theo một hướng nhất định.
"Chân Diểu!" Có người hoan hô réo lên "Cuối cùng cũng quay tới cậu rồi! Nào cậu chọn sự thật hay mạo hiểm?"
"Tớ chọn nói thật." Chân Diểu mấy vòng trước đều tránh thoát được, nãy giờ cô đều ngồi xem bọn bạn học gan dạ tùy tiện chọn chơi mạo hiểm, cô cũng không thật sự quá mức tự tin rằng mình có thể thản nhiên mà hoàn thành.
Lúc họ không uống rượu, chủ đề này không có điều gì kiêng kỵ, nhưng mà một khi họ uống rượu vào rồi thì giống như là ngựa đứt dây cương, làm sao cũng không thể kéo lại nổi.
Bạn nữ tóc vàng mỉm cười mờ ám đến lạ thường, còn thở dài giả vờ tiếc nuối, "Chà được rồi, xem ra không có cơ hội nào ngăn cậu lại, vậy nên nói thật đi."
Nói vừa xong, cô nàng cùng với mấy người trái phải hai bên nhìn nhau đầy ẩn ý, đồng loạt nhìn về hướng Chân Diểu.
"Mọi người...." Chân Diểu có linh cảm không lành, vừa nói thì điện thoại trên bàn vừa rung lên, cô như nhìn thấy cứu tình nên rất nhanh liền chộp lấy điện thoại rồi đứng phắt dậy: "Tớ đi nhận điện thoại trước đã."
"Không được, không được." Mộ Trăn ngồi bên cạnh cô kéo cô lại hỏi: "Có phải bạn trai cậu gọi đến không đó?"
Một đám người trở nên hăng hái: "Bạn trai á?"
Tất cả mọi người đều quá thân thuộc với Chân Diểu, bọn họ đều biết cô đang hẹn hò với bạn trai.
Đối phương là một doanh nhân thành đạt và giàu có người Trung Quốc, đấy cũng là lý do cô thường xuyên từ chối vô số người theo đuổi mình.
Chẳng qua họ không biết nhiều chi tiết về mối quan hệ này của hai người.
"Chân Diểu! Như thế này đi, câu trả lời điện thoại trước mặt bọn tớ, để tụi tớ nghe giọng của bạn trai cậu rồi tha cho cậu vòng này, thế nào?"
Những người khác cũng sôi nổi phối hợp theo.
"Chân Diểu! Xin cậu đó, cậu giấu bạn trai của mình quá kỹ rồi, còn không muốn cho chúng tớ xem ảnh nữa!"
"Đúng đó, hiện tại chúng tớ cũng không yêu cầu gì cao hết, chỉ cần nghe giọng là được rồi."
Chân Diểu cảm thấy mục đích của bọn họ không chỉ đơn giản như vậy, nhưng cô biết bọn họ sẽ không có ác ý, cũng do dự một hồi.
Hai năm du học tới nay, lúc đầu cô còn không nói cho mọi người biết về mối quan hệ của mình, nhưng sau này cô muốn nói thật để chặn đường đào hoa, nhưng cô chưa bao giờ cho bạn bè xem ảnh của anh.
Suy cho cùng, vòng bạn bè là du học sinh rất lớn, nhiều người trùng lặp với vòng bạn của cô ở Trung Quốc, chỉ cần nhìn ảnh anh là có thể nhận ra bạn trai của cô là ai rồi.
Chần chừ mãi, cuộc gọi tự động cúp máy vì chưa có người trả lời, sau vài giây đầu dây bên kia tiếp tục gọi lại.
Tửu lượng thấp làm cô buông lỏng một vài phút, Chân Diểu quyết tâm tiếp cuộc điện thoại này.
"Diểu Diểu" Gian phòng trở nên vô cùng yên tĩnh bởi vì mọi người đều nín thở, giọng nói của người đàn ông giống như một cơn gió lướt qua dây đàn hơi run lên, vừa từ tính vừa chậm rãi: "Vừa rồi sao không nghe điện thoại? "
"Vừa rồi đang chơi một trò với bạn bè, nếu thua thì phải nói thật." Cô vội vàng giải thích rõ ràng sự tình, đề phòng vạn nhất.
Một người trong nhóm thoạt không kìm lòng được nữa, cười hỏi: "Vị này, anh là người bạn trai trong huyền thoại của Chân Diểu phải không?"
Người đàn ông cũng không ngừng lại mà trả lời luôn "Là tôi."
"Cậu ấy cùng bọn tôi chơi một trò chơi giờ phải trả lời một câu hỏi vì thua, anh có muốn thay cậu ấy chấp nhận hình phạt không?"
"Ay! " Chân Diểu nhanh chóng cố gắng ngăn cản.
Người ở đầu dây bên kia vậy mà lại mỉm cười: "Thật hân hạnh."
Câu tiếng Anh đơn giản tuy ngắn nhưng lại đặc biệt dễ chịu và quyến rũ bởi từ ngữ và giọng nói nhẹ nhàng, không gây khó chịu cũng không phù phiếm.
Cô lập tức đánh người bên cạnh một cái, người bạn kia chắp tay xin lỗi Chân Diểu một cái, nhưng mà nụ cười trên môi thì không hề khép lại.
"Câu hỏi của bọn tôi là...., nếu dùng một tính từ để miêu tả trải nghiệm lần đầu tiên của anh và Chân Diểu, anh sẽ dùng từ gì?"
Chân Diểu trợn tròn mắt lên, hơi say muộn màng mon men cuối cùng cũng ửng hồng lên má cô làm lòng cô nóng như lửa đốt.
Cô làm sao cũng không thể ngờ tới họ lại hỏi câu này!
Nhưng mà cô và anh vẫn chưa...!
Trong điện thoại yên tĩnh vài giây.
"Tôi rất muốn biết em ấy sẽ trả lời như thế nào."
"Cô ấy nói 'rất tuyệt'".
Có người tiếp lời.
Chân Diểu vốn dĩ định mở miệng phản bác, nhưng bạn cô nói thì cũng lỡ nói ra rồi, giờ có ngăn cản cũng vô ích, nên cô không còn cách nào khác là đập cái lon xuống đất rồi cúi đầu vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lòng bàn tay.
"Cảm ơn em ấy khen tôi." Giọng của Tống Lộc Bách giống như cười mà như không cười.
Khen cái gì! Cô xấu hổ tới mức thầm kêu oan vài tiếng trong lòng đây nè.
"Em ấy hiện tại đang ở bên cạnh cô à?"
"Đúng rồi, chỉ là bữa tụ họp bạn bè nhỏ thôi, hi vọng câu hỏi vừa rồi không mạo phạm anh."
"Với tôi thì không thành vấn đề, nhưng chẳng qua da mặt em ấy mỏng, hy vọng mọi người đừng làm khó em ấy."
"Tất nhiên là không có rồi."
"Dù thế nào thì cũng cảm ơn sự quan tâm của cô." Anh nhẹ nhàng nói, lộ rõ lễ độ và cũng rất ra dáng của một quý ông lịch thiệp "Hai năm qua tôi không thể đồng hành cùng em ấy, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em ấy rất nhiều."
Người kia ngược lại lại có chút ngại ngùng: "Cô ấy là bạn của chúng tôi, đều là bổn phận của chúng tôi cả."
"Hoan nghênh mọi người đến Trung Quốc bất cứ lúc nào, tôi sẽ phụ trách tiền vé máy bay khứ hồi và mọi chi phí." Anh dừng lại một lúc tựa như mỉm cười: "Tất nhiên, đợi tới khi tôi và em ấy tổ chức hôn lễ cũng sẽ như vậy...!"
"Hôn lễ!!?"
Cả khán phòng sôi sục lên, có người còn huýt sáo.
Trong đầu Chân Diểu nổ "bùm" một tiếng, sau khi che mặt lại ngẩng đầu lên, thất thần nhìn đám bạn đồng hành cùng mình, vội vàng mà kêu cô "Ay!"
"Được rồi, được rồi, mọi người im lặng chút nào." Ay vẫn biết lúc nào nên dừng lại, mỉm cười còn "xuỵt" một tiếng.
"Có thể cho tôi tạm thời mượn em ấy vài phút được không?" Người đàn ông ở đầu dây bên kia hỏi lại.
"Tất nhiên có thể rồi."
Ngay khi giọng nói vừa dứt, Ay đẩy điện thoại sang bên này, còn chớp mắt nhìn cô một cách sâu xa.
Chân Diểu đỏ mặt cầm điện thoại đi ra ngoài.
Rõ ràng hành lang rất yên tĩnh, nhiệt độ cũng thấp hơn trong phòng, nhưng cô cũng không có thả lỏng một chút, lúc đem điện thoại áp vào tai dường như còn căng thẳng hơn trước.
"Anh à..."
"Uống rượu à?"
"Uống một ít, không có uống say." Chân Diểu chậm rãi đi tới cửa sổ hành lang để cho gió lạnh thổi vào, đại não cũng từ từ bình tĩnh lại theo lời nói của anh.
Vừa nãy Tống Lộc Bách nói chuyện với bạn bè của cô, trông như thể cô chưa từng gặp anh bao giờ.
Ngoại trừ gia đình và bạn bè, cô chưa bao giờ thấy anh có vẻ kiên nhẫn và gần như có thể gọi là dịu dàng lạ thường đến thế.
Có điều....
Chủ đề thảo luận cũng không có "dịu dàng" cho lắm.
"Lúc nãy anh nên nói với họ một câu nữa."
"Nói gì?" Chân Diểu lo lắng, anh đã nói rất nhiều rồi
"Bình thường chơi đùa thì được, chứ đừng làm hư bạn nhỏ trong nhà anh."
"Trong nhà? Nhà ai?"
Tống Lộc Bách điềm tĩnh nói: "Nhà anh."
"..." Chân Diểu đưa tay vén tóc mai ra sau tai, dùng tay chặn lại ý cười đang cong cong trên khóe môi.
"Diểu Diểu."
"Vâng?"
"Mấy lời tiếp theo của anh có thể sẽ hơi ích kỷ."
Cô giật mình: "Anh nói đi."
"Kể từ hai năm trước, ngày càng có nhiều người bước vào cuộc sống của em, cùng em thiết lập mối quan hệ tương đối thân thiết.
Nhưng mà nhiều lúc, anh chỉ có thể hoài niệm những lúc em chỉ có mình anh.
Lúc đó em chỉ có thể tin tưởng anh, ỷ lại anh.
.
"
Chân Diểu sững sờ.
"Suy nghĩ rất đen tối phải không." Giọng điệu Tống Lộc Bách có chút cứng ngắc, có một chút không được tự nhiên, câu nói tiếp theo có chút lộn xộn: "Có lẽ là lần này em rời đi quá lâu rồi."
Hốc mắt cô đột nhiên nóng lên, không nói ra lời nên dùng tay ấn nhẹ vào mắt.
"Nhưng anh mừng cho em." Anh nói.
"Anh..."
Tống Lộc Bách khẽ ngắt lời cô: "Bạn bè em còn đang đợi, trở lại đi."
"Vậy em về tới nhà gọi cho anh được không?"
Anh chỉ "Ừm" một tiếng.
"Vậy em tắt máy nha?"
Chân Diểu đợi một hồi sau khi chắc rằng đầu bên kia không nói chuyện nữa rồi mới miễn cưỡng cất điện thoại vào.
"Diểu Diểu." Anh đột nhiên gọi cô, một tiếng rồi bỗng dừng lại.
"Làm sao thế?"
"Không có gì."Tống Lộc Bách trầm mặt một hồi rồi nói: "Vào chơi tiếp đi."
Nhưng Chân Diểu dường như hiểu được anh đang muốn nói gì.
Cô nghĩ đến hai vấn đề mà hai người đã tránh thảo luận sau khi vừa ra khỏi bữa tiệc, bầu không khí nóng như lửa đốt, khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt lại đột nhiên nóng lên.
.........
Mà trong gian phòng bên kia, Ay và những người khác đang bình ổn lại sau sự phấn khích của mình thì đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Nói thật? Vậy thì tại sao hai người họ mỗi người lại trả lời mỗi câu khác nhau vậy?
Bọn họ từ khi nào mà bị bạn trai của Chân Diểu xoay một vòng vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...