Vào ngày cuối tuần đầu tiên của năm thứ nhất đại học, Tề Liên đúng hẹn gọi điện thoại cho em gái mình.
“Miểu Miểu đang làm gì thế?”
Trong điện thoại vang ra giọng nói trong trẻo quen thuộc, tựa như trong không khí bỗng xuất hiện một vị thơm ngọt ngào ngạt tỏa ra bốn phía, Tề Miểu cắn môi trả lời: “Em đang chọn quà sinh nhật cho anh.”
Tề Liên ở đầu bên kia điện thoại đặt bút trên tay xuống, “Chọn xong chưa?”
“Chưa ~”
“Từ từ chọn cũng được, Miểu Miểu tặng cái gì anh cũng thích hết.”
“Anh muốn gì nhất ạ?”
Tề Liên xoay bút suy nghĩ, “Anh muốn…”
Hồi sau vẫn không nghe thấy câu trả lời của Tề Liên, hàm răng của người con gái cắn lên cánh môi, cánh môi bị cắn ép ra một mảng thịt đỏ hồng căng mọng.
“Anh muốn em à.”
Động tác xoay bút của Tề Liên cứng lại, “Ừ.”
“Cái … Cái gì …” Tề Miểu không ngờ anh trai mình sẽ trả lời thế này, tim cô bỗng đập nhanh hơn, như thể trong lòng có một đàn hươu đang chạy loạn khắp trên cánh đồng.
Hắn nói “Ừ” đó, vậy là anh hai cũng thích cô đúng không, tình yêu đơn phương của cô trở thành sự thật rồi ư?
“Anh muốn em luôn khỏe mạnh, luôn vui vẻ và luôn hạnh phúc.
Mong ước lớn nhất của anh đều dành cho cô em gái đáng yêu nhất của anh.” Tề Liên bụm mặt, khóe môi dưới lòng bàn tay cong thành hình vòng cung dở khóc dở cười.
Lúc Miểu Miểu nói câu “Muốn em sao.” xém chút nữa là hắn đã hiểu sai ý rồi, không biết cô gái bé bỏng này thấy câu này ở đâu mà giờ lại dùng bừa bãi như thế, câu này không phải muốn là nói được đâu.
Câu trả lời của Tề Liên giống như một chậu nước lạnh từ trên trời rơi xuống xối ướt nhẹp Tề Miểu vậy, xối đến mức trái tim ấm áp ban đầu biến thành trái tim lạnh lẽo giá băng.
Nói xong Tề Liên lại dặn dò tiếp: “Sau này Miểu Miểu đừng nói những lời vừa rồi với người khác, người khác sẽ hiểu lầm.” Hắn không muốn cô em gái cưng của mình vì nhất thời lỡ miệng mà vướng vào mấy món nợ phong lưu nào đó, rồi sau đó sẽ bị quấy rối hoặc thậm chí sẽ bị mấy thằng lông bông nào đó bắt nạt đâu.
“Ngao, em chỉ nói thế với anh thôi ~” Tuy trong lòng có hơi chua xót nhưng không sao cả.
Dù bây giờ hắn chỉ coi cô như em gái nhưng một ngày nào đó cô sẽ khiến cho hắn phải chủ động cầu xin mình, khiến cho hắn mở miệng nói muốn cô.
…
Món quà sinh nhật mà Tề Miểu tặng cho Tề Liên là một cuốn album, mỗi trang đều có một bức ảnh chụp của hai người họ trong những khung cảnh khác nhau, dưới mỗi bức ảnh đều có những dòng tâm tình của cô.
Có một bức ảnh chụp cảnh Tề Liên tự buộc tóc đuôi ngựa cho cô khi cả gia đình ba người cùng đến Chu Tử Sơn tránh nóng sau đợt thi vào trường cấp 3 của Tề Liên, cô để lại lời nhắn: Kỹ năng của Tiểu Tề Tử rất tốt, bổn cung cho phép người chải tóc cho bổn cung thêm một trăm năm nữa…
Còn có một bức ảnh chụp cảnh Tề Liên ôm chặt lấy cô dưới nước không chịu buông ra khi cô đang cố gắng dạy hắn bơi, cô để lại lời nhắn: Luôn có kẻ xấu muốn mưu hại tiên nữ Miểu Miểu …
Cũng có một bức ảnh chụp lại cảnh họ học bài trên ban công vào kỳ nghỉ hè, lúc đó cô đã ép Tề Liên tạo dáng hài hước nhìn về phía ống kính, cô để lại lời hắn: Tề thái phó học phú ngũ xa, nhược điểm duy nhất là mơ ước Thái Tử Miểu Miểu...
*Học phú ngũ xa: Chỉ những người học rộng hiểu nhiều, kiến thức phong phú, câu này xuất phát từ câu văn trong sách Trang Tử: “Huệ Thí hữu phương, kỳ thư ngũ xa“.
Huệ Thí là một triết gia thời Chiến Quốc, học vấn rất rộng.
Câu trên có ý nói Huệ Thí học rất rộng, đọc rất nhiều sách, phải dùng năm cái xe mới chở hết được!
…
Trang cuối cùng là bức ảnh tự sướng mà họ đã chụp lúc ngồi trên ghế sofa trước khi nhập học, lúc đó Tề Liên đang điều chỉnh góc máy ảnh còn Tề Miểu thì dựa vào trong lòng hắn mỉm cười ranh mãnh, cô đặt tay trái lên ngực làm dấu số 5, thế là máy ảnh tự động chụp lại đóng dấu bức ảnh này ngay lập tức.
Cô để lại lời nhắn: Cuối tháng về sẽ có bất ngờ nhee ~
Bất ngờ gì thì Tề Miểu đã quyết định từ lâu rồi.
Cô cảm thấy hình tượng cô em gái ngoan ngoãn này của mình ở trong lòng ông anh mình quá chắc chắn rồi, thế nên bây giờ cô phải thể hiện sự nữ tính quyến rũ của mình trước mặt hắn để hắn nhận ra rằng cô đã trưởng thành, khiến hắn không thể tiếp tục coi cô là một đứa trẻ nữa.
Những kẻ săn mồi cao cấp nhất thường lấy dáng vẻ vô hại xuất hiện trước mặt món ngon của mình.
Cô muốn Tề Liên từng chút từng chút một bị cô hấp dẫn, để hắn tự nguyện đắm chìm trong bể tình này…
Nên là tháng này cô nhịn tiêu tiết kiệm lại để mua một bộ sườn xám.
Sườn xám màu xanh lá in hoa chập chờn, như làn gió xuân thổi rặng liễu mê hoặc lòng người, đường viền váy ôm sát vào dáng người thướt tha, khoe trọn vòng eo thon cùng đôi chân ngọc thon nhỏ.
Từ trước đến nay cô luôn ích kỷ như thế, cô muốn sự dịu dàng, muốn sự độc đoán, niềm bao dung và lòng ham muốn của Tề Liên, tất cả những gì của hắn cô đều muốn.
Cô không chỉ muốn trở thành người em gái mà hắn yêu thương nhất đời này mà còn muốn trở thành người yêu thân mật nhất của hắn.
Mười phút trước khi tàu cao tốc đưa Tề Liên đến ga, Tề Miểu đã đợi sẵn ở cửa ga rồi.
Trong 10 phút này hình ảnh cô gái xinh xắn lả lướt đã thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt của những người qua đường.
Tề Liên vừa ra khỏi nhà ga liếc qua sang đã nhìn thấy cô gái bé bỏng của hắn đang mặc một chiếc sườn xám màu xanh lá tuyệt đẹp.
Cổ áo cao cao lộ ra cần cổ thon thả xinh đẹp, làn da trắng như tuyết thấp thoáng ẩn hiện bên dưới lớp váy.
Lượn vòng xoắn vào nhau hình thành đường gấp khúc hài hòa, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hai bên tà xẻ cao thấp thoáng khoe ra cặp đùi non mịn.
Hắn bước nhanh về phía cô, Tề Miểu nhanh nhạy cảm thấy hình như hôm nay mình đã nắm được điểm mấu chốt rồi.
Cô chậm rãi đi về phía Tề Liên, dáng người uyển chuyển tươi đẹp, vẻ ngây ngô và sự quyến rũ của cô gái trẻ cứ thế lắc lư theo từng bước chân lay động.
“Anh ơi ~~” Trên mặt nở nụ cười dịu dàng động lòng người, Tề Miểu giơ tay ôm lấy cánh tay Tề Liên.
Ai ngờ Tề Liên lại chợt né sang một bên cởi áo khoác đen của mình ra quấn lấy cô gái nhỏ trước mặt vào trong áo.
“Sao lại mặc thế này, không thấy lạnh à?”
Nụ cười trên mặt Tề Miểu đông cứng lại, cô cởi áo khoác của Tề Liên ra trả lại cho hắn, “Không lạnh, hôm nay có 25 độ thôi, không lạnh cũng không ấm.”
Hiếm khi Tề Liên xụ mặt gằn giọng: “Có một loại lạnh gọi là anh cảm thấy em lạnh, khoác áo khoác vào đi!”
Người đến người đi.
Tề Miểu mặc áo khoác của anh trai, bĩu môi, nắm lấy tay hắn lắc lư qua lại, động tác cực nhỏ thể hiện sự bất mãn của mình.
Anh hai đáng ghét.
Cục cưng của anh trang điểm ăn mặc xinh đẹp thế này mà anh lại không thèm liếc xem một cái.
Đi qua thôn này rồi không còn tiệm này nữa đâu!*
*Ý là đừng bỏ lỡ cơ hội này, mất rồi không tìm lại được đâu.
“A Liên, đây là em gái cưng của cậu đấy à?”
Một chàng trai mặc hoodie xám lạnh lùng bước ra từ nhà ga, theo sau là một cô gái mặc váy dài màu tím trang điểm tinh xảo.
Tề Miểu nghe tiếng thì nghiêng người về phía trước tìm chủ nhân của âm thanh đó, chàng trai mặc áo hoodie xám cười rạng rỡ giới thiệu, “Chào em gái, anh tên Tào Huy, là bạn cùng phòng của A Liên, còn đây là Chu Nghi, bạn học của tụi anh.”
“Em chào anh, em chào chị ạ.” Tề Miểu bên ngoài hướng ngoại bên trong mắc chứng sợ xã hội rụt rụt cổ lại, ngẩng đầu lên nhìn Tề Liên, trợn to hai mắt.
*Hội chứng sợ xã hội, hay ám ảnh sợ xã hội, (tiếng Anh: social phobia, Social anxiety disorder) là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu được mô tả bởi đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống xã hội thông thường.
Biểu hiện thể chất thường thấy là tim đập nhanh, đỏ mặt, đổ mồ hôi, khó chịu ở dạ dày, buồn nôn.
( Vào ĐÂY để đọc rõ hơn.)
Tề Liên ghé lại nói nhỏ bên tai cô, “Nam, sâu rượu, ông chú.”
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai trắng nõn, Tề Miểu bình tĩnh nhéo nhéo tay Tề Liên ám chỉ: Ngao, hiểu rồi.
Rồi lại dùng ánh mắt ra dấu, cô gái bên cạnh kia là ai?
Tề Liên một tay kéo hành lý của mình một tay ôm lấy em gái bước ra ngoài.
“Một trường cao đẳng gần đây đang tuyển một cố vấn luận văn.”
Tào Huy đến thành phố này hoàn toàn là để chơi bơi nên đã đặt một khách sạn gần nhà Tề Liên.
Chu Nghi nói cô ấy có vài chị em có quan hệ rất tốt ở thành phố này, lần này cô ấy đến đây là để chúc mừng sinh nhật chị em mình.
Có thể là do biết chuyện kia của Tào Huy nên lúc đối mặt với anh chàng này Tề Miểu cảm thấy khá thân thiết.
Nhưng đối với Chu Nghi thì ngược lại, Tề Miểu bỗng thấy hơi khó chịu.
Có thể là do ngoại hình và tính cách cởi mở của Chu Nghi quá nổi bật, hoặc cũng có thể là do lúc ở trên taxi cô ấy đã nói chuyện với Tề Liên về những kiến thức chuyên môn mà cô nghe không hiểu gì cả.
Diễn biến sau đó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Tề Miểu.
Khi cô gái nhỏ và anh trai mình đang đi dạo phố mua sắm thì bất chợt bị Chu Nghi và chị em thân thiết của cô ấy nhiệt tình kéo đi chơi chung hu hu…
Trong bữa ăn BBQ uống bia giữa Tào Huy và anh em bọn họ, anh chàng đã trêu chọc rằng vận đào hoa của Tề Liên mạnh dã man, mới quen biết nửa tháng thôi mà đã thu hút được bông hoa của học viện là Chu Nghi rồi…
Sau đó kì nghỉ kết thúc, ai nấy đều quay lại trường, lúc Tề Miểu đang call video với Tề Liên thì tình cờ nhìn thấy bóng dáng của Chu Nghi ở bên cạnh anh mình vài lần …
Người con gái không biết phải làm thế nào cả.
Ánh sáng trên người Chu Nghi quá chói, dáng người lồi lõm quyến rũ, nụ cười ấm áp vui vẻ, thực lực vững chắc nổi trội, tất cả những thứ này đều làm cho người khác không thể rời mắt được.
Một cô gái xuất sắc như vậy đang theo đuổi Tề Liên.
Tề Miểu bỗng cảm thấy có một loại cảm giác vô lực đang quét qua từng tấc da tấc thịt trên cơ thể mình.
Cô đã từng thử dùng bàn chân nhỏ của mình để làm bài kiểm tra trong cuộc sống hàng ngày của hai anh em, nhưng mỗi lúc như thế khi bàn chân nhỏ ấy còn chưa kịp hạ cánh xuống thì đã bị bàn tay ấm áp của Tề Liên bắt lấy, rồi sau đó giúp cô xỏ lại vào đôi giày thoải mái.
Sự xuất hiện của Chu Nghi giống như một con thiên nga trắng lao xuống ao xanh vậy, sự xinh đẹp và sức sống của cô ấy ngay lập tức tôn lên vẻ ảm đạm không chút ánh sáng nào của đàn vịt con chưa lớn bên ao.
Tình yêu thầm kín ngây ngô của thiếu nữ trở nên nhạy cảm hơn khi bị thế giới bên ngoài tác động.
Cô thích Tề Liên nhưng cô quá bốc đồng và không coi ai ra gì, đã vậy còn luôn gây rắc rối cho hắn.
Chu Nghi xinh xắn cởi mở như thế, anh hai sẽ thích cô ấy à.
Dáng người Chu Nghi cũng chuẩn như thế, ngực to chân dài, như làn sóng lớn tỏa ra hương thơm thơm ngát.
Còn cô thì chân ngắn ngực nhỏ như thế, lúc chưa biết gì đã quấn lấy anh trai bảo hắn xoa vú cho mình, lúc sau biết hắn không thể xoa cho mình nữa thì lại bày ra vẻ ngây thơ như không biết gì mà tiếp tục quấn quýt si mê lấy hắn, như thể muốn lấy việc này để chứng minh rằng cô và anh trai mình là đặc biệt nhất.
Cũng không chịu học nấu ăn làm việc nhà, như là chỉ cần cô cử xử như đồ ăn hại thì anh hai sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
Một tháng trôi qua.
Tề Miểu vừa vào vòng bạn bè của Tào Huy thì tình cờ nhìn thấy ảnh chụp chung của Chu Nghi và anh trai mình.
Trong ảnh Tề Liên đang ghi gì đó trên notebook, còn Chu Nghi thì ở bên cạnh rót nước cho hắn.
Trên bài ghi là, “Đây có lẽ được gọi là khoảng thời gian yên tĩnh nhỉ.”
Tề Miểu bấm vào bức ảnh rồi lập tức thoát ra ngoài, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống chảy dài trên khuôn mặt.
Cuối tháng này Tề Liên không về.
Trong khoảng thời gian này Tề Miểu thường xuyên tỉnh dậy từ giấc mơ đẫm nước mắt của mình, nước mắt thấm ướt đẫm gối đầu.
Rồi lại thường ngồi thẫn thờ trong lớp tự hỏi bây giờ anh trai mình đang làm gì, có phải là đang cùng nhau tay trong tay với Chu Nghi dạo quanh dưới bóng cây trong trường hay không, hay là đang hôn nhau trong một góc nào đó.
Ngay cả khi họ chỉ đơn giản là ngồi trong lớp nghe giảng bài đi chăng nữa, hoặc chỉ là đứng trong phòng thí nghiệm thảo luận về việc học cũng đã khiến cô ghen tị đến mức muốn bật khóc to.
Cô sẽ không bao giờ có thể ngồi cùng lớp với hắn, sẽ không bao giờ có thể học tập chung với hắn, sẽ không thể nào chứng kiến được từng ngày từng tháng thời niên thiếu của hắn, không thể theo dõi từng trận thi đấu trong cuộc đời hắn được.
Khi còn học tiểu học cô chỉ có thể đứng trước cổng trường cấp hai đợi hắn về nhà vì chú bảo vệ không dám cho cô vào trường, chú ấy nói rằng sợ cô còn quá nhỏ không hiểu chuyện mà hái hoa bừa bãi trong trường.
Lúc đó cô thực sự nghĩ rằng mỗi bông hoa trong trường đều tượng trưng cho một điều ước của học sinh, thế nên cô thường lén chạy đi hái một bó hoa to khác hòng muốn anh hai mình có thêm nhiều điều ước hơn nữa.
Sau khi cô vào cấp 2 thì hắn cũng sắp tốt nghiệp cấp ba rồi.
Sau đó nữa hắn vào học ở trường đại học tốt nhất ở Đồng Thành, cũng là trường top 5 trong cả nước, cô cũng bắt đầu sống ở trường cấp 3.
Người ấy giống như cầu vồng, gặp rồi mới biết có tồn tại*.
Nhưng Tề Miểu không thể bắt được cầu vồng ấy, dù cố vươn tay ra thế nào cũng không thể chạm vào.
Cầu vồng tràn đầy lòng thương người, người ấy cho bạn tất cả ánh sáng và sự lộng lẫy, nhưng người sẽ không bao giờ thuộc về bạn.
*(Lời thoại trích từ phim Flipped khi ông ngoại nói cho nhân vật chính: “Con người mỗi người một vẻ, kẻ hào hoa, kẻ bóng bẩy.
Nhưng đến một lúc nào đó con sẽ tìm ra được người tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Đến lúc đó, con sẽ nhận ra không thứ gì có thể so sánh được với người đó nữa.”).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...