Thần Ma Thiên Tôn

Ninh Tiểu Xuyên không tin đây là một viên cốt châu bình thường, bắt đầu thử nghiên cứu về nó, hết dùng kiếm chém lại dùng lửa đốt, dùng máu giọt lên,… Nhưng tất cả đều không khiến cho viên cốt châu này biến hóa chút nào.

Điểm đặc biệt duy nhất của nó, chính là nó cực kỳ cứng rắn, với tu vi của Ninh Tiểu Xuyên hiện tại, cũng không thể làm nó hư tổn chút nào.

Vốn tưởng rằng là một kiện chí bảo, nhưng không ngờ chỉ là một viên cốt châu.

Nhiều lần nghiên cứu không ra kết quả, Ninh Tiểu Xuyên liền thu viên cốt châu này vào trong ngực, bắt đầu tiếp tục tu luyện.

Sau khi hấp thu một giọt máu tươi của Võ Tôn, tu vi của Ninh Tiểu Xuyên liền tăng lên một khoảng lớn, liền quyết định phải nhanh chóng luyện hóa luồng lực lượng này, chuyển đổi thành lực lượng của bản thân.

Vụt vụt vụt...

Đến nửa đem, một đạo nhân ảnh mảnh khảnh từ trên ngọn cây hạ xuống, trên người khoác một dải lụa mỏng, hai chân thon dài, trắng noãn tựa như hai khối mỹ ngọc, váy dài bay lên trong gió, giống như tùy thời sẽ bị gió thổi tốc lên, để lộ xuân quang mê người dưới váy.

Lan Phỉ công chúa còn rất trẻ, chỉ mới mười sáu tuổi, tóc dài mảnh như cành liễu, đôi mắt như trăng sáng, hai con người bình lặng như đầm nước, giữa mi tâm trắng noãn có một ấn ký hoa lan đỏ thắm, càng tăng thêm vài phần cao quý và trang nhã của nàng.

Cũng chỉ có loại nữ tử của Hoàng gia mới có được khí chất ưu nhã như thế, phảng phất giống như con cưng của trời, trên người không có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, dáng vẻ uyển chuyển mà hấp dẫn, động lòng người mà tinh xảo, mang theo một luồng khí tức tươi mát thoát tục.

Nàng hạ xuống đất, khiến cho những chiếc lá đỏ đang rụng xuống đều bay ngược lên, giống như từng đám bướm đỏ tung bay.

Khoảnh khắc nàng hạ xuống bên ngoài sơn động, Ninh Tiểu Xuyên lập tức mở to mắt, đi ra khỏi sơn động, liền thấy có một nữ tử tuyệt mỹ đứng trong rừng.

Dưới sắc đêm tối mờ, Lan Phỉ công chúa quả thật giống như một cái U Linh.

Chẳng qua, Ninh Tiểu Xuyên lại chưa từng gặp qua U Linh nào xinh đẹp như vậy.

Ninh Tiểu Xuyên cảm giác được địch ý trên người đối phương, liền âm thầm ngưng tụ Huyền Khí, cảnh giác nói:

- Cô nương là ai?

- Cửu nữ nhi của Ngọc Lam Đại Đế, Ngự Lan Phỉ.

Thanh âm của Lan Phỉ công chúa rất dễ nghe, đáng tiếc là lại mang theo hàn khí, khiến cho trên mặt đất cát bay đá chạy, lực lượng sóng âm nghiền nát lá cây, từng tảng đá lớn xuất hiện vô số khe nứt.

Tu vi cường đại mà nàng bày ra, chẳng qua cũng chỉ biểu hiện nàng là một nữ tử Hoàng gia sống trong an nhàn sung sướng mà thôi.

Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày, nói:

- Lan Phỉ công chúa, đêm khuya ghé thăm, rốt cuộc là vì chuyện gì?

- Giết ngươi!

Thanh âm của Lan Phỉ công chúa rất thản nhiên, dường như việc giết chết Ninh Tiểu Xuyên chỉ là một chuyện rất đơn giản vậy.


Ninh Tiểu Xuyên ưỡn ngực thẳng lên, cũng không hề cung kính với nàng nữa, cười lạnh nói:

- Công chúa điện hạ muốn cướp Hắc Hỏa Mộc Châu trên người ta chăng? Hay là vì ta nhục mạ Thánh Thượng, cho nên ngươi muốn lấy mạng ta để bạo vệ uy nghiêm Hoàng gia?

Trên người Ninh Tiểu Xuyên vốn có 26 viên Hắc Hỏa Mộc Châu, lại thêm sau khi giết chết Nhị đầu lĩnh, hắn còn thu được trên người của đối phương 32 viên Hắc Hỏa Mộc Châu.

Hiện nay trên người của hắn có tổng cộng 58 viên Hắc Hỏa Mộc Châu, trở thành một trong những người có số lượng Hắc Hỏa Mộc Châu tối đa, tất nhiên sẽ được rất nhiều người chú ý “chăm sóc”.

Người muốn giết hắn để cướp Hắc Hỏa Mộc Châu, nhất định sẽ xuất hiện liên tục không ngừng.

- Loại loạn thần tặc tử như ngươi, lẽ ra đã sớm bị đem chém cả nhà, tịch biên gia sản, chẳng qua Thánh Thượng không muốn chấp nhặt với loại tiểu nhân vật sâu kiến như ngươi mà thôi, nhưng bổn công chúa lại không thể tha mạng cho ngươi. Ngươi muốn tự mình kết thúc, hay là để bổn công chúa tự mình động thủ?

Lan Phỉ công chúa nói với ngữ khí khinh người.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên đã rõ, Lan Phỉ công chúa sở dĩ tự tin như vậy, nhất định là cho rằng thương thế trên người hắn còn chưa khỏi hẳn, dựa vào tu vi cường đại của nàng, hoàn toàn có thể diệt sát Ninh Tiểu Xuyên đang bị trọng thương.

Thế nhưng, nàng không ngờ rằng Ninh Tiểu Xuyên lại có được Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, sau khi ăn Huyết Thiềm Đan và đan trị thương trung cấp, thương thế trên người cũng gần như khỏi hẳn.

Điều này đối với nàng ta mà nói, có lẽ chính là ác mộng.

Ninh Tiểu Xuyên cười lạnh một tiếng, nói:

- Công chúa điện hạ, chẳng lẽ không còn lựa chọn khác sao?

- Có! Ngươi thần phục ta, làm nô bộc cho ta, ăn vào một viên “Tâm Cung Ngọc Cổ Trùng” này. Đây chính là lựa chọn thứ hai của ngươi, không còn lựa chọn nào khác.

Lan Phỉ công chúa lấy ra một viên đan dược lớn bằng ngón cái, toàn thân màu ngọc, giống như một viên minh châu.

Tâm Cung Ngọc Cổ Trùng cũng không tốt đẹp như hình thức tinh mỹ bên ngoài của nó, ngược lại còn là một loại cổ độc cực kỳ độc ác.

Thần Sư của bộ lạc Nam Hoang nuôi dưỡng sâu độc, niêm phong bên trong ngọc, luyện chế thành các loại cổ độc tà ác, nuôi trùng độc ở trong Tâm Cung của Võ giả, dùng để khống chế những nô bộc có tu vi cao.

Ninh Tiểu Xuyên không ngờ Lan Phỉ công chúa lại độc ác như vậy, liền nói:

- Mọi việc nên lưu lại một đường, ngày sau cũng dễ nói chuyện.

- Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta.

Lan Phỉ công chúa ném “Tâm Cung Ngọc Cổ Trùng” về phía Ninh Tiểu Xuyên, giống như đã cầm chắc sẽ chế trụ được Ninh Tiểu Xuyên, liền nói:

- Ăn vào thì sống. Bằng không sẽ chết.

Ninh Tiểu Xuyên nhặt viên độc trùng đan giống như minh châu từ trên mặt đất lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:


- Công chúa điện hạ tự tin có thể giết ta như vậy sao? Chẳng lẽ không sợ giết người không thành, bị ta bắt được, biến thành nữ nô bộc của ta?

Lan Phỉ công chúa mỉa mai cười, nói:

- Ngươi có thể lừa gạt được người khác, nhưng không lừa gạt được ta. Ngươi chiến một trận với Nhị đầu lĩnh của Hắc Ám Đế Thành, đã bị thụ trọng thương, nghỉ ngơi dưới chân núi hai ngày là để dưỡng thương phải không? Cho dù ngươi không bị thương, cũng chưa chắc là đối thủ của ta. Huống chi bây giờ còn thân mang trọng thương, ngươi lấy cái gì mà chiến một trận với ta?

Trong khu rừng phía sau lưng Lan Phỉ công chúa, có sáu đạo nhân ảnh bước ra, toàn thân ẩn trong bóng tối, lộ ra sáu đôi mắt sắc bén, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Ninh Tiểu Xuyên.

Ngự Thiến Thiến và Mộ Dung Vô Song cũng đều bừng tỉnh, từ trong sơn động đi ra, nhìn chằm chằm vào đám người Lan Phỉ công chúa.

Ngự Thiến Thiến và Lan Phỉ công chúa, mặc dù đều là người trong Hoàng tộc, được xưng là “Hoàng tộc song mỹ”, thế nhưng quan hệ của hai người cũng không hòa hợp lắm, ngược lại còn căm ghét lẫn nhau, từ nhỏ đến lớn gần như chưa từng nói chuyện bao giờ.

- Động thủ!

Giữa ngón tay của Lan Phỉ công chúa phóng ra một đạo Huyền Khí, ngón tay điểm lên gốc đại thụ cách đó không xa, sau khi đại thụ trúng phải Huyền Khí, liền bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, thân và cành đều biến thành dây leo, lá biến thành xúc tu.

- Động thủ!

Giữa ngón tay của Lan Phỉ công chúa phóng ra một đạo Huyền Khí, ngón tay điểm lên gốc đại thụ cách đó không xa, sau khi đại thụ trúng phải Huyền Khí, liền bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, thân và cành đều biến thành dây leo, lá biến thành xúc tu.

Vụt vụt vụt...

Gốc đại thụ ban đầu cao chừng hai mươi thước, bây giờ đã bành trướng gấp năm lần, giống như một đầu Thụ Yêu, điên cuồng đánh tới phía ba người Ninh Tiểu Xuyên.

- Ngũ Hành Thần Thể.

Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển Huyền Khí, hơi nước trong phạm vi trăm mét ngưng kết, đổ xuống một trận mưa lớn, sấm sét vang dội.

Hơi nước ngưng tụ thành 42 hư ảnh kiếm khí, giống như 42 thanh chiến kiếm bay quanh thân thể Ninh Tiểu Xuyên, cấp tốc chém những xúc tu duỗi ra thành mảnh vụn.

Sau khi luyện hóa một giọt huyết dịch của Võ Tôn, Ninh Tiểu Xuyên đã có thể ngưng tụ ra nhiều hơn 7 hư ảnh kiếm khí, đạt tới 42 hư ảnh kiếm khí, uy lực càng cường đại hơn.

Phốc… Phốc…

Nhanh cây đầy trời, hoàn toàn bao trùm lấy Ninh Tiểu Xuyên ở bên trong.

Võ Thể Thần Thông mà Lan Phỉ công chúa tu luyện ra là “Ngũ Hành Thần Thể”, thông qua Thần Thông này, có thể điều khiển được “lực lượng Mộc hành”.

Lúc thúc dụng lực lượng Mộc hành, cây cối sẽ bị nàng khống chế, biến thành một lợi khí giết người của nàng.

Chỉ cần là nơi có cỏ cây, thì nàng sẽ có binh khí dùng không bao giờ hết.


Ngự Thiến Thiến và Mộ Dung Vô Song thì bắt đầu chiến đấu với sáu tên Võ giả kia, lực lượng hai bên đều ngang nhau, chiến đấu đến mức khó phân thắng bại.

- Phá…

Ninh Tiểu Xuyên hét lớn một tiếng, 42 đạo kiếm khí bay ra ngoài, chấn vỡ hết toàn bộ xúc tu.

Mái tóc dài của Ninh Tiểu Xuyên xõa tung bay, bàn chân đột nhiên đạp lên mặt đất một cái, thân thể bay lên hơn 8m, một ngón tay điểm về phía Lan Phỉ công chúa, đầu ngón tay cấp tốc ngưng tụ ra một đạo kiếm khí thiểm điện dài ba xích.

Lan Phỉ công chúa thoáng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thương thế của hắn đã khôi phục hoàn toàn rồi?

Vụt...

Thân thể của nàng bay ngược về phía sau, phiêu nhiên như Cửu Thiên Tiên Tử, bay lên đỉnh ngon cây, chân đạp lá cây, bay vào sâu trong rừng.

Chỉ cần vào trong rừng, khu vực xung quanh sẽ là thiên hạ của nàng.

Ninh Tiểu Xuyên cũng bay lên ngọn cây đuổi theo, chân đạp lên từng đỉnh các ngọn cây, đuổi sát theo sau lưng Lan Phỉ công chúa.

Vụt vụt...

Hai đạo thân ảnh một trước một sau nhảy lên ngọn cây, hóa thành hai đạo tàn ảnh.

Lan Phỉ công chúa bỗng nhiên dừng bước, đứng tại trung tâm rừng cây, hai tay mở ra, mái tóc dài bắt đầu tung bay, đôi mắt sáng như trân châu đột nhiên nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.

- Trích Diệp Phi Hoa!

Mấy vạn phiến lá đồng loạt bay lên, giống như hóa thành “mưa” lá cây, trên mỗi một chiếc lá đều bị Huyền Khí bao trùm, sắc bén tựa như lưỡi đao.

Lan Phỉ công chúa điều khiển lá cây, bao bọc lấy thân thể, biến thành một viên cầu cực lớn, mạnh mẽ nghiền áp về phía Ninh Tiểu Xuyên.

- Thiển điện!

- Thiển điện!

- Thiển điện!

Trên vai và cổ Ninh Tiểu Xuyên đều bị lá cây cắt cho chảy máu, giữa hai tay ngưng tụ ra một đoàn điện cầu cực lớn, bên trong điện cầu duỗi ra một cái móng vuốt cực lớn, hóa thành một đầu Thần Thú dữ tợn, lập tức xé rách quả cầu do lá cây ngưng tụ thành, một trảo đánh lên ngực Lan Phỉ công chúa.

Phành...

Trảo của Thiểm Điện Thần Thú chồng lên thủ chưởng của Ninh Tiểu Xuyên, một chưởng đánh trúng ngực Lan Phỉ công chúa, đánh cho nàng từ trên cây rớt xuống.

Trong miệng Lan Phỉ công chúa thổ ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn đầy thần sắc khiếp sợ, vội vàng trở tay chế trụ thủ chưởng của Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên không thể giãy thoát được, liền cùng Lan Phỉ công chúa rơi xuống mặt đất, ngã mạnh vào trong đống lá rụng đầy trên mặt đất.

Phành...

Lan Phỉ công chúa ngã xuống dưới, huyền cương hộ thể bị đánh tan, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt, lại lần nữa thổ ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa là ngất đi.


Ninh Tiểu Xuyên thì rơi lên người Lan Phỉ công chúa, có thân thể mềm mại của nàng giảm xóc, cho nên cũng không bị ngã cho trọng thương.

Lúc Lan Phỉ công chúa còn chưa kịp đứng dậy, Ninh Tiểu Xuyên đã ra tay như chớp, bẽ gập cánh tay ngọc của nàng, khóa chặt sau lưng.

Ninh Tiểu Xuyên bỗng nhiên đứng dậy, lòng bàn tay ngưng tụ ra một thành Huyền Khí kiếm sắc bén, chỉ vào đỉnh đầu của nàng rồi nói:

- Công chúa điện hạ, đây là con đường thứ ba của ta.

Lan Phỉ công chúa từ nhỏ được vô vàn sủng ái, chưa bao giờ nếm trải thất bại, nhưng lúc này cánh tay của nàng bị Ninh Tiểu Xuyên bẻ gãy, khiến cho một trận cảm giác đau đớn ập đến, thiếu chút nữa khiến nàng bất tỉnh.

Lúc này nàng cực kỳ chật vật, khóe miệng tràn ra máu tươi, mái tóc dài mềm mại đen nhánh dính đầy lá khô, mặc dù chật vật, nhưng vẫn xinh đẹp đến mức khiên người khác tâm thần rung động, e rằng trong thiên hạ cũng chỉ có Ninh Tiểu Xuyên mới dám ra tay hung ác với nàng như thế.

Nàng lộ ra vẻ sầu thảm mà nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, lần này ta đã xem thường ngươi rồi, lần sau ta sẽ không sơ ý như vậy nữa.

- Còn có lần sau?

Hàn ý trong mắt Ninh Tiểu Xuyên càng lúc càng đậm, sát khí lộ ra ngoài, Huyền Khí kiếm cũng càng trở nên sáng ngời hơn.

Ninh Tiểu Xuyên giơ kiếm lên, muốn bổ xuống một kiếm.

Lan Phỉ công chúa không ngờ Ninh Tiểu Xuyên thật sự dám giết nàng, liền bị dọa đến hoa dung thất sắc, liền hô lên:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy giết ta thì sẽ rất đáng tiếc sao?

Ninh Tiểu Xuyên thoáng buông kiếm, có chút châm chọc nhìn nữ tử khí chất trang nhã tràn ngập cao ngạo trước mắt, nói:

- Công chúa điện hạ, ngươi muốn nói là mỹ mạo của ngươi… Hay là vóc dáng của ngươi?

- Ta bây giờ không phải là tù binh sao? Chỉ cần ngươi muốn, bất kỳ vật gì trên người ta, ngươi cũng có thể lấy được.

Lan Phỉ công chúa lập tức tỉnh táo lại, trong mắt có chút mơ màng, mị hoặc liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên.

Nàng biết rõ, bất kể phải dùng biện pháp gì, nhất định phải ổn định được Ninh Tiểu Xuyên, như vậy thì hôm nay mới còn mạng.

Chỉ khi sống sót, mới có thể đem toàn bộ những khuất nhục đã chịu, trả lại gấp bội.

Trong hoang sơn dã lĩnh như vậy, một nữ tử xinh đẹp như vậy, nếu chủ động mời mọc, bất kỳ nam tử nào trong thiên hạ cũng rất khó có thể không động lòng.

- Công chúa điện hạ đang nói với ta rằng, ta có thể tùy ý xâm phạm ngươi sao?

Ninh Tiểu Xuyên cũng không lập tức vung kiếm giết nàng, dùng kiếm trong tay xốc bộ váy dài dưới thân Lan Phỉ công chúa lên, lộ ra một màn hương diễm dưới váy, đôi chân tinh tế thon gọn như bạch ngọc, thẳng tắp mà săn chắc, không cần sờ cũng biết đây là một đôi chân rất mềm mại co giãn.

Thân thể mềm mại lung linh, hai ngọn núi no đủ, đôi chân ngọc mềm mại tuyết trắng, đủ khiến cho người khác nổi lên tâm viên ý mã (*)

(*) nghĩ hươu nghĩ vượn.

Đây chính là dụ hoặc cực lớn, không chỉ là sắc đẹp, mà còn có cảm giác thành tựu khi chinh phục một nữ tử cao quý, thiên tư tuyệt đỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận