Những thanh niên Thái Lan nhiệt huyết kia đầu nhập vào chiến đấu không lâu sau đã ngã xuống phần lớn.
Đồng thời cũng không phải sở hữu tất cả người Thái Lan đều hung hãn không sợ chết, dưới hỏa lực bao trùm vô cùng hung mãnh của Thiên Đường Thần Quốc, không ít người sống sót Thái Lan trực tiếp bị sợ đến vỡ mật, trực tiếp sụp đổ chạy tứ tán trên chiến trường.
Dưới sự nghiền áp của đại quân Thiên Đường Thần Quốc, hai quân Ngô Nham Hồng, Trần Thắng Dũng thương vong gia tăng. Đương nhiên cố gắng chiến đấu của bọn hắn cũng mang đến cho A Lịch Khắc Tư phiền toái rất lớn.
Chỉ một ngày, tinh nhuệ Thiên Đường Thần Quốc đã lại chết trận hơn ba trăm người, đồng thời có sáu chiếc xe tăng, năm cái phi cơ trực thăng võ trang bị phá hủy. Mà Thái quân trong thành phố Lan Sơn một ngày liền tử thương năm ngàn người. Đại bộ phận Thái quân chết trận đều là thanh niên Thái Lan vừa sung quân. Những người kia sức chiến đấu cũng không được, bất quá lại có thể làm pháo hối, cũng hấp dẫn đại bộ phận hỏa lực của Thiên Đường Thần Quốc!
A Lịch Khắc Tư sau khi nhận được chiến báo liền trở nên có chút nôn nóng:
- Đáng chết! Những tên này thật sự khó chơi! Quả nhiên có chút bổn sự.
Qua thêm hai ngày nữa, Thái quân mà A Lịch Khắc Tư tiêu diệt đã lên đến gần vạn người tuy nhiên lại vẫn không chiếm được thành phố Lan Sơn. Quân của hắn tử thương vượt qua bảy trăm người. Cái này khiến trong nội tâm A Lịch Khắc Tư sinh ra một tia thoái ý, dù sao trong tay hắn lúc này cũng chỉ còn lại 1300 tên chiến sĩ thôi.
Kịch chiến hai ngày, tổn hại vượt qua ba thành, khiến sĩ khí chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc cũng bắt đầu sa sút. Bọn hắn dù sao cũng là người. Dù sao phương tiến công cũng hao tổn nhiều hơn phương phòng thủ rất nhiều.
[CHARGE=20]
Bất quá lúc này A Lịch Khắc Tư cũng đã là đâm lao phải theo lao, nếu không hoàn toàn phá hủy hai quân của Ngô Nham Hồng và Trần Thắng Dũng, như vậy đợi đến sau khi Ngô Nham Hồng bọn hắn khôi phục thì Thiên Đường Thần Quốc sẽ rất khó khăn.
Thiên Đường Thần Quốc thế lực khổng lồ, trải rộng toàn cầu. Có được chiến sĩ tinh nhuệ nhất, khoa học kỹ thuật, tình báo cao cấp nhất. Nhưng bọn hắn cũng có thế yếu. Đại bản doanh của bọn hắn là ở Châu Âu, lực lượng hạch tâm là ở Châu Âu. Trong thời tận thế này, bọn hắn muốn triệu tập đại bộ đội trợ giúp chi bộ Thái Lan cần hao phí lực lượng quá lớn.
Hơn nữa Thiên Đường Thần Quốc thân ở ngoại quốc, muốn muốn bổ sung binh lực có thể tín nhiệm thật sự là quá mức khó khăn. Lúc này Thiên Đường Thần Quốc chi bộ Thái Lan vận dụng đệ nhất quân đoàn đến đây tiến công thành phố Lan Sơn, nếu chiến tranh thất bại. Như vậy thế cục ở Bắc Thái sẽ trực tiếp thối nát, không hề bị Thiên Đường Thần Quốc khống chế nữa.
Trái lại, nếu Thiên Đường Thần Quốc có thể khống chế hai khu vực Thái Sơn này trong tay, như vậy bọn hắn ở Bắc Việt có thể chậm rãi kiến tạo ra một căn cứ vững chắc. Vừa có thể nhìn xem Quảng Tây, cũng có thể coi đây là căn cứ nhìn xem toàn bộ Thái Lan.
Trên một cao điểm, A Lịch Khắc Tư nhìn thành phố Lan Sơn trong mắt hiện lên một vòng kiên nghị:
- Lại kiên trì một ngày! Bọn hắn có lẽ đã đạt đến cực hạn rồi. Ta không thể lùi bước, chỉ có thắng lợi. Ta chỉ có thể thắng lợi!
Trong thành phố Lan Sơn, Trần Thắng Dũng nhìn Ngô Nham Hồng bên người trầm giọng hỏi:
- Làm sao bây giờ? Lão Ngô, ông còn chịu đựng được sao? (vì 2 ng` hợp tác rồi nên đổi xưng hô chút)
Ngô Nham Hồng lúc này toàn thân đều là dấu cháy đen, mặt cũng nhiều ra một cái miệng vết thương, cả người lộ ra thập phần uể oải. Trận chiến hôm nay, Ngô Nham Hồng một người đã tay không giết chết hơn tám mươi tên chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc, phá hủy ba chiếc xe tăng, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Bất quá hắn cũng bị vài phát súng phóng lựu bắn trung thân thể, còn có một quả đạn pháo đường kính lớn nổ tung cách hắn 10m, nếu không phải hắn có áo giáp sắt thép hộ thân thì giờ đã là một cổ thi thể rồi.
Trong mắt Ngô Nham Hồng hiện lên một vòng ngoan lệ nói:
- Vẫn ổn! Những con lợn da trắng kia đều muốn muốn mạng của tôi! Không đơn giản như vậy đâu!
Trần Thắng Dũng nói với Ngô Nham Hồng:
- Lão Ngô! Ông còn có thể lấy ra bao nhiêu bộ đội? Bộ đội của tôi sắp đánh hết rồi!
Ngô Nham Hồng nhìn Trần Thắng Dũng thản nhiên nói:
- Tôi lập tức sai người bổ sung cho ông 2000 bộ đội!
Ngô Nham Hồng biết rõ trong tay Trần Thắng Dũng còn nắm giữ một doanh tinh nhuệ chết sống không chịu xuất động. Bộ binh doanh kia là bảo vật trong lòng Trần Thắng Dũng, cũng là tiền vốn của hắn. Trần Thắng Dũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng xuất động như vậy.
Về phần Trần Thắng Dũng, bộ đội của hắn ngược lại trong vòng hai ngày này liều thập phần hung ác. Bởi vậy Ngô Nham Hồng bổ sung binh lực cho Trần Thắng Dũng cũng thập phần sảng khoái.
Trong thành phố Lan Sơn còn có hơn mười ba vạn người sống sót. Nếu Ngô Nham Hồng liều, cũng có thể lôi ra một chi đại quân tám vạn người. Đương nhiên chi đại quân tám vạn người kia đều chỉ là đám ô hợp tay cầm vũ khí lạnh. Có tài nguyên nhân khẩu khổng lồ làm hậu thuẫn, Ngô Nham Hồng mới có thể hào khí như vậy, thoáng cái đã bổ sung cho Trần Thắng Dũng 2000 tên bộ hạ.
Trần Thắng Dũng do dự một chút đề nghị với Ngô Nham Hồng:
- Lão Ngô! Nếu không, chúng ta trước tiên rút lui có được không?
Tử chiến hai ngày nay đã khiến Trần Thắng Dũng nhìn rõ ràng sức chiến đấu đáng sợ của bộ đội Thiên Đường Thần Quốc. Sáu bộ binh doanh tinh nhuệ trong tay hắn chỉ liều mạng hai ngày mà giờ cũng chỉ còn lại có một bộ binh doanh tinh nhuệ. Đương nhiên cái này cũng có quan hệ với ba bộ binh doanh bị Ngô Nham Hồng đánh cho tàn phế.
Nhưng coi như là thế, Trần Thắng Dũng và Ngô Nham Hồng liên thủ kịch chiến với Thiên Đường Thần Quốc vẫn bị tử thương thảm trọng. Trần Thắng Dũng thập phần rõ ràng, trong thành phố Lan Sơn lúc này trong tay Ngô Nham Hồng cũng chỉ còn lại một bộ binh doanh tinh nhuệ. Còn lại tất cả đều là tân binh không có kinh nghiệm chiến đấu gì..
Nếu không phải những tân binh kia đại bộ phận đều đã bị chủ nghĩa dân tộc cực đoan tẩy não, chiến đấu thập phần ương ngạnh thì Trần Thắng Dũng và Ngô Nham Hồng đã sớm thua rồi.
Trong mắt Ngô Nham Hồng chớp động dị quang lớn tiếng kêu lên:
- Không được! Chúng ta phải thủ ở chỗ này! Coi như liều chết sạch người, cũng tuyệt đối không thể giao thành phố Lan Sơn cho đám lợn da trắng đó đường. Người Thái chúng ta tình nguyện chết đứng cũng không muốn sống quỳ!
Trong mắt Trần Thắng Dũng hiện lên một vòng hào quang kỳ dị lớn tiếng nói:
- Tốt! Tôi chiến đấu với ông đến cùng.
Ban đêm ngày này, Ngô Nham Hồng tự mình dẫn người phát động ba lượt đánh lén về phía trận địa Thiên Đường Thần Quốc, tự tay lần nữa chém giết ba mươi hai tên chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc.
Bất quá hơn tám mươi tên tân binh và mười lắm tên cao thủ đẳng cấp cường hóa vượt qua 20 với tư cách là pháo hôi hấp dẫn hỏa lực Thiên Đường Thần Quốc đều chết trận.
Dạ tập của Ngô Nham Hồng khiến A Lịch Khắc Tư tràn đầy phẫn nộ, sáng sớm ngày thứ hai Thiên Đường Thần Quốc chợt phát động ra công kích như bão tố về phía thành phố Lan Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...