Đừng nói hắn là một sở trưởng đồn cảnh sát nho nhỏ, cho dù là thị trưởng thành phố Quý Trữ muốn động những đại bang phía này cũng phải cân nhắc tới ảnh hưởng đấy.
Nhạc Trọng khẽ chau mày, ánh mắt nhìn qua Đan Hoành có chút bất thiện, hắn phí nhiều công sức như vậy không ngờ lại mang ra một tên phế vật.
Đan Hoành dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Nhạc Trọng thì thân thể như bị kim châm vào vậy, toàn thân không được tự nhiên, thân thể mồ hôi đầm đìa không ngừng run rẩy lên.
Khương Lập Hồng nhìn qua Nhạc Trọng hiến kế nói:
- Lão đại! ! Bang chủ, bốn đại trưởng lão Hổng môn đều xuất ngoại săn bắn biến dị thú, săn giết tang thi, sưu tầm vật tư rồi. Mã Lập Thiết lại bị ngài giết! Bây giờ là thời điểm Hồng môn suy yếu nhất, trong tổng bộ Hồng môn cũng chỉ còn lại phó bang chủ Mạch Lý Cầu Tư cùng trưởng lão Bố Lỗ Tư! ! Chỉ cần ngài còn Đan sở trưởng phối hợp là có thể dễ dàng càn quét Hồng môn! ! Theo tôi được biết, Trầm Anh Trầm thị trưởng đối với Hồng môn là bang phái không có chút hảo cảm nào, chúng ta diệt Hồng môn thì hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn, tuyệt đối sẽ không can thiệp!
Đan Hoành liên tục nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Lập Hồng nói đúng vậy! Người cường hóa cao cấp chém giết nhau chỉ cần không quá lộ liễu, Trầm Anh thị trưởng là tuyệt đối không quan tâm tới. Trầm Anh thị trưởng gần đây thập phần chán ghét những người cường hóa không bị ước thúc!
Nhạc Trọng nhướng mày lạnh giọng nói:
- Hồng môn phó bang chủ cùng trưởng lão là người nước ngoài?
Khương Lập Hồng có chút oán hận nói ra:
- Vâng! ! Hồng môn bang chủ Trần Hồng Dã trước kia là một gã cán bộ tập đoàn CMT. Mạch Lý Cầu Tư, Bố Lỗ Tư chính là cao tầng của tập đoàn CMT. Bọn họ cùng một chỗ chạy nạn từ Nam Trữ đi vào thành phố Quý Trữ, lợi dụng vật tư phong phú mà thành lập Hồng môn đám. Hồng môn cũng là bang phái có nhiều người ngoại quốc nhất ở thành phố Quý Trữ này, đại bộ phận người ngoại quốc đều gia nhập Hồng môn và trở thành thành viên của Hồng môn. Bọn họ thập phần đoàn kết, hơn nữa chiếm cứ địa vị cao. Ở bên trong Hồng môn thì cao tầng ngoại quốc chiếm cứ hai phần ba.
Đây là địa bàn Trung Quốc, vậy mà xuất hiện một bang phái có cao tầng ngoại quốc chiếm cứ hai phần ba làm cho Nhạc Trọng có chút ăn cả kinh.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Đan Hoành lạnh lùng nói:
- Anh ta nói thật hay giả?
Đan Hoành trong nội tâm cả kinh, không có chút do dự nói ra:
- Anh ta nói đúng vậy! Một câu lời nói dối cũng không có. Những tin tình báo này chỉ cần là thế lực thân cận với Hồng môn cũng biết. Nhưng mà bang chủ Hồng môn và bốn đại trưởng lão ra ngoài thì tôi không biết thiệt giả. Tình báo này chỉ có cao tầng Hồng môn mới biết được mà thôi.
Nhạc Trọng trầm mặc một hồi, nhìn qua Đan Hoành ra lệnh:
- Tôi quyết định suốt đêm tiêu diệt Hồng môn! Đan Hoành! Anh bây giờ lập tức đem nhân viên bên ngoài của Hồng môn bắt lại. Chuyện khác tôi sẽ xử trí.
Đan Hoành bị khí thế bức người của Nhạc Trọng không tự giác đáp:
- Vâng!
- Có nên lật lọng cắn hắn một cái hay không?
Đan Hoành rời khỏi thế lực của Nhạc Trọng thì trong nội tâm hiện ra ý niệm này trong đầu, nhưng mà hắn vừa nghĩ tới việc mình chém đầu Mã Lập Thiết, trái tim nhảy dựng, đem ý niệm này hóa đi.
Đan Hoành ở trong lòng thầm an ủi chính mình:
- Trầm thị trưởng thập phần chán ghét những bang phái kia tồn tại. Lúc này đây Thanh Thạch Bang cùng Hồng môn chiến đấu tương đương với chó cắn chó, cho dù Thanh Thạch Bang thắng cũng là hậu hoạn vô cùng. Lại cho bọn họ tự chém giết lẫn nhau là tốt rồi.
Đan Hoành cũng không phải là anh hùng gan lớn làm đại sự gì đó, hắn chỉ thông qua bậc cha chú quan hệ và vuốt mông ngựa mà lên chức sở trưởng. Tự nhiên không có tâm niệm hiến thân cho chính nghĩa trong đầu
Rất nhanh Đan Hoành đưa ra mệnh lệnh, từng chiếc xe cảnh sát lần nữa chạy như bay trên đường, lao về địa bàn của Hồng môn, đem từng đám bang chúng Hồng môn bắt lại và giam giữ.
Trong tận thế này uy nghiêm của cảnh sát so với quá khứ mạnh hơn không chỉ mười lần, không có người nào dám can đảm trước mặt mọi người phản kháng cảnh sát, trừ phi hắn muốn chết, hoặc là hắn là người tiến hóa, người cường hóa thực lực mạnh mẽ.
Trong một trại giam lúc này giam đầy bang chúng của Hồng môn.
Trong một văn phòng, thân hình cao lớn khôi ngô, tóc vàng mắt xanh, tuổi chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi Mạch Lý Cầu Tư lớn tiếng nhìn qua một nam tử cao lớn, tóc vàng mắt xanh, dáng người khôi ngô, tướng mạo anh tuấn, khí chất bất phàm tuổi chừng hai mươi quát lớn:
- Những con khỉ Trung Quốc đáng chết! ! Bố Lỗ Tư, chẳng lẽ anh đem phiếu lương thực cho đám vô dụng kia ăn sao?
Mạch Lý Cầu Tư chính là người da trắng theo chủ nghĩa người da trắng thượng đẳng. Trong mắt của hắn trừ người da trắng ra, tất cả chủng tộc khác đều là hèn mọn. Hắn đến Trung Quốc là hăn ở tạ Trung Quốc hưởng thụ đãi ngộ cao và tiền lương phong phú, trong lòng của hắn xem thường người Trung Quốc, hắn xem thường như phân chó.
Bố Lỗ Tư nhún nhún vai không thèm quan tâm, nói:
- Tôi đúng là cho đám khỉ ăn những đám chó Trung Quốc ăn! Nhưng mà chúng vẫn không nghe lời. Dù sao chó cũng quá nhiều thì đám chó khác cũng bất an. Mạch Lý Cầu Tư, anh không cần lo lắng. Những con chó Trung Quốc kia chỉ cần tiền chuộc mà thôi. Tôi đã chơi với bọn chúng quá lâu rồi, chỉ cần anh có tiền, lại là người da trắng, anh chính là thượng đế trong òng của bọn chúng!
Tập đoàn CMT trước tận thế là tập đoàn đa quốc gia, tại Châu Âu cũng cũng là tập đoàn to lớn. Trức tận thế thì cho dù Mạch Lý Cầu Tư đi tới nơi nào của Trung Quốc cũng được quan lớn địa phương thịnh tình thiết đãi, những quan viên này không ngừng vỗ mông ngựa hắn, cầu khẩn hắn đầu tư vào bản địa, giúp bọn họ có chiến tích để thăng quan.
Mạch Lý Cầu Tư yên tĩnh một chút nhìn qua phía Bố Lỗ Tư ra lệnh:
- Thật sự là đám chó lòng tham không đáy mà! Bố Lỗ Tư, anh đi nộp tiền bảo lãnh cho bọn chúng ra đi! ! Những kẻ này tuy cấp thấp lại vụng về, nhưng mà làm bia đỡ đạn cũng không tệ! Hơn nữa phải hoàn thành nhiệm vụ mà sứ đồ đại nhân giao phó, chúng ta cần có đám chó Trung Quốc kia làm bia đỡ đạn.
Bố Lỗ Tư ứng một tiếng đi nhanh ra bên ngoài.
- Vâng!
Mạch Lý Cầu Tư trầm tư:
- Rốt cuộc là ai muốn đối phó chúng ta? Chẳng lẽ là chính phủ thành phố Quý Trữ biết rõ bí mật của chúng ta sao? Sẽ không, bí mật này chỉ có chúng ta mới biết được. Nếu như chính phủ thành phố Quý Trữ biết rõ bí mật này, như vậy hiện tại xuất hiện trước mặt của mình chính là quân đội.
- Bố Lỗ Tư đại nhân, xin ngài dừng bước!
Bố Lỗ Tư vừa đi ra bên ngoài, thời điểm đi tới tầng một có người gọi hắn lại.
Bố Lỗ Tư quay đầu lại nhìn thấy người tới là Khương Lập Hồng và bên cạnh chính là Nhạc Trọng, bạch cốt hai người.
Trong nháy mắt Bố Lỗ Tư vừa mới quay đầu lại thì một đạo gai xương bén nhọn từ trong người của bạch cốt đâm vào đầu của hắn, trực tiếp xuyên qua đầu của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...