Trong khu vực Thái Lan thì Nhạc Trọng thật sự là rất khó khăn chiêu mộ được nhân thủ tín nhiệm. Đồng thời biên cảnh Thái Lan súng ống đạn dược bị Lý Quang Ý, Ngô Nham Hoành lấy một lần rồi, hắn không có được trang bị thì rất khó đánh thắng được Ngô Nham Hoành.
Từ thôn nhỏ đi thêm mấy tiếng nữa, Minh Giai Giai thao túng ảnh lang tiêu diệt hơn mười tang thi tiến hóa, Nhạc Trọng một chuyến này tìm được đường cái, lại chạy thêm về hướng đông bắc.
Sau khi đi tới ngọn núi nhỏ đầy cỏ dại, bốn tên nhân loại cầm đại khảm đao nằm trên bụi cỏ, trong đó có một nam nhân nhìn chằm chằm vào khoảng đất trống xa xa.
Khu vực này chim không thèm ỉa, thông qua phương thức ôm cây đợi thỏ, vài người sống sót đã săn được không ít chim nhỏ. Nhưng nếu như vận khí không tốt, những người này sẽ dẫn tới đám chim biến dị, hoặc là cả đàn cả lũ chim biến dị, như vậy không cần quay về nữa.
- Không được nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống! Lập tức đầu hàng! Nếu không lập tức giết chết!
Âm thanh máy động vang lên, khắp nơi là sáu người xuất hiện sau lưng bốn thợ săn này.
Sáu người này quay lại, chế phục bốn người cầm đại khảm đao.
Cầm đầu là một đại hán khôi ngô cường tráng kêu lên:
- Các người là ai?
Ô Ấn khẽ chau mày, dùng tiếng Trung không xác định hỏi:
- Các người là người Châu Á!
Ô Ấn phần lớn thời gian đều sống ở Thái Lan, hắn chỉ nghe hiểu tiếng phổ thông, đối với người ở nơi này nghe không hiểu.
Tên đại hán khôi ngô lắp bắp nói tiếng phổ thông!
- Tôi là người Châu Á!
- Vậy thì tốt! Các người đi gặp thủ lĩnh của tôi, thủ lĩnh có chuyện cần hỏi các người!
Ô Ấn vung tay lên, vài tên chiến sĩ chợt áp lấy bốn người này đi tới chỗ Nhạc Trọng.
- Các người là người nào? Nơi này là đâu?
Nhạc Trọng ngồi trên xe lăn, nhìn qua bốn đại hán bị áp giải tới.
Bốn tên đại hán nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy đứng bên cạnh Nhạc Trọng là những người cầm AK, trong mắt đều hiện ra nét sợ hãi. Ba gã đại hán ánh mắt nhìn vào đại hán dáng người khôi ngô kia.
Tên đại hán khôi ngô bị nhìn chằm chằm chằm một lúc lâu, mới cố lấy dũng khí nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Tôi tên là Vương Hóa Lượng, là người Đông Bình thôn, ba người bọn họ là Diêu Hoành, Trầm Minh, La Cường! Nơi này là huyện Kinh Tây Đông Bình thôn.
- Huyện Kinh Tây! ! Rốt cục về nước!
Nhạc Trọng nghe ba chữ này, trong nội tâm thoáng buông lỏng một hơi. Bọn họ rốt cuộc cũng trở về.
Trở lại trong nước, Nhạc Trọng lúc này mới cảm thấy an toàn một chút, tại Thái Lan đó là địa bàn của Ngô Nham Hoành, với tư cách người Thái Lan Ngô Nham Hoành có ưu thế bản địa lớn. Nhưng mà tại Trung Quốc thì ưu thế này chuyển qua phía Nhạc Trọng, ít nhất hắn có thể chiêu mộ người Hoa làm thuộc hạ, không đến mức không có binh mà chiêu mộ.
Nhạc Trọng trực tiếp ném cái bánh ngọt cho Vương Hóa Lượng và hỏi:
- Huyện Kinh Tây có căn cứ lớn nào không?
Cái bánh ngọt này trong tận thế còn quý giá hơn vàng rất nhiều, Vương hóa sáng nhận được bánh ngọt thì trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, sau đó chần chờ một hồi mới lên tiếng:
- Tại Long Đằng trấn có một người tên là Trần Lương tổ chức một căn cứ lớn, nhưng mà tôi khuyên các người không nên đi, Trần Lương không phải người tốt lành gì. La Cường là người trong căn cứ trốn ra, hắn biết được tương đối nhiều!
Nhạc Trọng trực tiếp ném một khối bánh ngọt cho La Cường nói:
- Nói những gì anh biết cho tôi nghe!
La Cường nhìn cái bánh ngọt mà nước miếng chảy ra, sau đó gật gật đầu nói toàn bộ tình báo về Long Đằng trấn mà hắn biết cho Nhạc Trọng nghe.
Long Đằng trấn Trần Lương trước tận thế là một tên lưu manh. Sau tận thế hắn may mắn thức tỉnh trở thành người tiến hóa. Tận thế không lâu thì quan đội liền thu phục Long Đằng trấn, Trần Lương cũng đánh vào căn cứ, bằng vào năng lực của hắn nhanh chóng trở thành bá chủ một phương ở Long Đằng trấn. Hai tháng trước, Trần Lương xếp đặt thiết kế tiêu diệt đại bộ phận quan quân của quân đội, sau đó giết sạch những người dám phản kháng, cưỡng ép chiếm lấy cả Long Đằng trấn.
Trần Lương cướp lấy Long Đằng trấn thì hắn trải qua sinh hoạt mơ mơ màng màng, đem thủ hạ giết người heo chó, động là giết người. Trong Long Đằng trấn từ tâm phúc của hắn ra, những người còn lại đều trải qua sinh hoạt không ra hồn. La Cường không muốn sinh hoạt như vậy nữa.
- Long Đằng trấn!
Nhạc Trọng trầm ngâm một hồi, nhìn qua La Cường hỏi:
- Long Đằng trấn có bao nhiêu tên chiến sĩ, bao nhiêu súng? Trần Lương có năng lực gì? Cao thủ dưới trướng của hắn có bao nhiêu?
La Cường do dự một hồi mới cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Những chuyện này tôi không biết!
Nhạc Trọng trầm mặc một hồi lâu trầm giọng nói:
- Đã như vậy thế này đi! Vương Hóa Lượng, mang bọn tôi đi tới Đông Bình thôn.
Hiện tại việc cấp bách là hành quân hai ngày qua đã thì người sống sót và đại quân vô cùng mệt mỏi, cần một nơi nghỉ ngơi dưỡng sức.
Vương Hóa Lượng cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở một câu:
- Đại nhân! ! Trong Đông Bình thôn có rất nhiều tang thi. Còn vài đầu tang thi tiến hóa.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Anh không cần lo lắng. Chúng tôi sẽ giải quyết!
Vương Hóa Lượng nhìn qua đám thủ hạ của Nhạc Trọng cầm AK, không có nói thêm gì, mang theo Nhạc Trọng và dại quân đi tới Đông Bình thôn.
- Nơi này chính là Đông Bình thôn!
Vương Hóa Lượng ở xa xa chỉ vào một cái thôn nói với Nhạc Trọng.
- Giai Giai! Cô, Ô Ấn đi giải quyết tang thi trong thôn!
Nhạc Trọng nhìn vào trong thôn, lại nhìn qua Minh Giai Giai cùng Ô Ấn ra lệnh.
- Vâng! Chủ nhân!
Minh Giai Giai nhu thuận ứng một câu, duỗi tay ra, một đạo quang mang chớp động, hai đầu ảnh lang chợt hiện ra trước mặt của nàng và phóng vào trong thôn.
Triệu hồi hai con ảnh lang thì Minh Giai Giai nhu thuận đứng ở sau lưng của Nhạc Trọng, hai tay vịn lấy xe lăn. Hai ngày này Nhạc Trọng ngồi ở trên xe lăn, phụ trách đẩy xe chính là Minh Giai Giai tiểu loli.
Bên cạnh chính là Ô Ấn cầm thanh ám ma đao, xung trận ngựa lên trước, giống như sét đánh cực nhanh tiến vào trong thôn nhỏ này.
Nhạc Trọng nhìn thấy Ô Ấn đã xuất động, chợt nhìn qua Minh Giai Giai nói ra:
- Chúng ta đi thôi!
Ở bên cạnh Vương Hóa Lượng vô cùng giật mình nói:
- Đại nhân! Trong thôn có hơn ba trăm con tang thi đang qua lại đấy, chàng trai kia không nên một mình đi vào!
- Không cần lo lắng! ! Đi thôi!
Nhạc Trọng cũng không có giải thích, chỉ nhàn nhạt ra lệnh.
Minh Giai Giai phụ giúp Nhạc Trọng đẩy xe lăn đi vào trong thôn.
Đoàn xe khổng lồ cũng nhanh chóng chạy vào trong thôn nhỏ.
Vương Hóa Lượng bốn người không ngừng đi theo đoàn xe.
Vừa tiến vào trong thôn, Vương Hóa Lượng bốn người chỉ nhìn thấy thi thể tang thi bị cắt đứt đầu và tang thi không biết bị hung thú gì cắn chết.
Chiến sĩ dưới trướng của Nhạc Trọng thì tập trung thi thể của tang thi lại, một mồi lửa đốt tang thi thành tro bụi. Nếu như để thi thể tang thi lại trong thôn, cho dù không bị cuốn hút trở thành tang thi, nhưng mà sẽ dẫn tới các loại dịch bệnh.
- Đây là thực lực của đoàn xe sao? Quá kinh khủng! ! Thật sự là quá mạnh mẽ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...