- Bảo vật cấp bốn: Ngạc Nha Cứ Nhận! Ngạc Nha Cứ Nhận vô cùng sắc bén, có được uy năng trảm kim đoạn ngọc. Cường giả lực lượng vượt qua một trăm điểm huy động thanh đao này có thể một kích chặt đứt binh khí từ cấp ba trở xuống.
Nhạc Trọng thu hai quyển sách kỹ năng lại, sau đó tinh tế nhìn qua thanh Ngạc Nha Cứ Nhận. Đây là trường đao dài một mét, lưỡi đao sắc bén ba mươi li, sống dao dài thẳng, đồng thời có răng cưa. So với Hắc Nha Đao cái dài hai mét thì Ngạc Nha Cứ Nhận ngắn một chút, nhưng mà nó càng thích hợp cận chêến, đồng thời răng cưa trên sóng đao gây ra sát thương lớn.
Nhạc Trọng làm xong tất cả, trận trận kịch đau đớn kịch liệt từ chân trái của hắn hiện ra, hắn lúc này mới cẩn thận nhìn qua chân trái, chỉ thấy chân trái đoạn tận gốc, lộ ra xương trắng và máu tươi um tùm. Lúc này sở dĩ hắn đứng vững hoàn toàn là vì bạch cốt phụ thể hóa thành cốt nhận chèo chống mà thôi.
Nhạc Trọng nhìn chân trái của mình, trong nội tâm có chút trầm xuống:
- Chân trái là hoàn toàn đoạn! Thương thế như vậy cần hai ba ngày mới khỏi.
Nhạc Trọng nhìn chân trái bị đứt, mấy ngày nay chỉ sợ phải ngồi trên xe rồi, đây là thời gian hắn suy yếu nhất. Trong tận thế nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, không cẩn thận thì hắn sẽ bị giết chết..
Hào quang chớp động, bạch cốt hóa thành lưu quang chui ra khỏi người của Nhạc Trọng, lúc này thân thể của nó khắp nơi là dấu vết ăn mòn. Nếu không phải hấp thu nhiều tinh hoa xương cốt của biến dị thú, căn bản không chống chịu được bao lâu trong dạ dày của con cá sấu.
Bạch cốt vừa rơi xuống đất đã đi tới thi thể con cá sấu thoáng cái chui vào thân thể của con cá sấu, bắt đầu dùng Cốt Đầu Lợi Dụng Thuật rút tinh hoa xương cốt của con cá sấu tẩm bổ bản thân mình.
Nhạc Trọng thì dùng Ngạc Nha Cứ Nhận đâm xuống dưới đất, biến thành quải trượng nhìn bốn phía.
Kỹ năng thao túng nước chảy của con cá sấu này có phạm vi rất lớn, rất nhiều người, xe đều bị nước chảy bao phủ. Con cá sấu biến dị vừa chết, những người kia đều tụ tập cùng một chỗ, tụ tập tới chỗ của Nhạc Trọng.
Những người kia nhìn thấy con cá sấu biến dị cấp hai bị Nhạc Trọng giết chết thì trong mắt hiện ra thần sắc sợ hãi thán phục, nhưng khi bọn họ nhìn thấy chân trái của Nhạc trọng bị đứt, chỉ có thể dùng Ngạc Nha Cứ Nhận chèo chống thân thể thì trong mắt nhiều người có dị quang hiện ra.
Vệ Trữ Quốc nhìn thấy chân trái của Nhạc Trọng bị đứt, sắc mặt hơi đổi. Trong tận thế chỉ có thủ lĩnh mạnh mẽ mới có thể áp đảo mọi người, được mọi người tiếp nhận. Nhạc Trọng đoạn một chân, biến thành tàn phế, sức chiến đấu ít nhất hạ thấp một nửa, dù mạnh cũng khó khiến người ta tin phục. Đây không phải là thành phố Lũng Hãi có đông tâm phúc của Nhạc Trọng, ở chỗ này tụ tập người sống sót phần lớn đều là Nhạc Trọng dùng thủ đoạn mạnh mẽ chiếm được, nhân tâm bất ổn. Nhạc Trọng nếu biến thành tàn phế thì nhân tâm sinh biến.
Minh Giai Giai nhìn thấy một chân đứt của Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra vẻ đau lòng, nàng nhanh chóng đi tới bên người Nhạc Trọng, đở lấy tay trái của Nhạc Trọng.
Trịnh Minh Hòa thì nhìn chằm chằm vào chân trái của Nhạc Trọng, trong mắt chớp động hào quang phức tạp. Nếu như Nhạc Trọng là cường giả khỏe mạnh thì hắn sẽ cam nguyện nghe Nhạc Trọng điều khiển giống như lúc chiến đấu cho Ngô Nham Hoành. Nhưng mà bây giờ Nhạc Trọng đứt một chân, làm cho nội tâm của hắn xoắn xuýt.
Dịch Thủy Hùng nhìn thấy chân đứt của Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra vẻ mừng rỡ, hắn nhìn qua hướng dòng sông, con đường băng đã bị đứt gãy, chỉ còn lại cầu dây nổi, những người khác thời gian ngắn không thể qua nơi này.
Dịch Thủy Hùng đột nhiên tiến lên phía Nhạc Trọng nói ra:
- Nhạc Trọng! Anh bây giờ mất một chân! Tôi nghĩ anh không còn thích hợp làm thủ lĩnh nữa. Hiện tại thỉnh anh giao toàn bộ vũ khí ra đây, chúng tôi có thể cho anh lương thực ba ngày, cho anh một mình rời khỏi đây.
Vệ Trữ Quốc biến sắc, lớn tiếng nổi giận nói:
- Dịch Thủy Hùng! ! Mày nói cái gì? Thủ lĩnh của chúng ta chỉ có thể là Nhạc lão đại! Mày muốn tạo phản sao?
Vệ Trữ Quốc là phản đồ của Ngô Nham Hoành nhưng hiện giờ vẫn được Nhạc Trọng trọng dụng, cơ hồ là người thứ hai dưới trướng của Nhạc Trọng. Hắn hết sức hài lòng với vị trí hiện giờ, đối với Nhạc Trọng dẫn bọn họ đi tới thắng lợi rất tin phục.
Dịch Thủy Hùng lạnh lùng cười cười, chỉ vào Nhạc Trọng lớn tiếng quát lớn:
- Cái gì tạo phản? Anh không nên nói khó nghe như vậy! Chúng tôi vốn là người Hồng môn, là Nhạc Trọng hắn giết môn chủ của chúng tôi, cưỡng bức chúng tôi hàng phục hắn. Hiện tại hắn biến thành tàn phế, còn năng lực gì làm thủ lĩnh của chúng tôi?
Trong mắt Dịch Thủy Hùng hiện ra thần sắc nóng rực:
- Đại Lực, Trường Thủy! Chúng ta cùng ủng hộ Trịnh phó môn chủ làm thủ lĩnh của chúng ta! ! Bốn người chúng ta liên thủ tiêu diệt bọn chúng!
Dưới Dịch Thủy Hùng kích động có từng tên chiến sĩ Hồng môn phân biệt đi tới bên người Dịch Thủy Hùng, Chu Đại Lực, Trữ Trường Thủy, Trịnh Minh Hòa bốn người.
Lúc này đại bộ phận người sống sót cũng đã qua sông, còn sót lại sáu mươi người, có hơn bốn mươi người là chiến sĩ Hồng môn trước đây. Chỉ có hơn hai mươi người là người sống sót được Nhạc Trọng cứu thoát.
Hai mươi người được Nhạc Trọng cứu ra thì đứng bên người của Nhạc Trọng, giơ súng chỉa vào bọn người Dịch Thủy Hùng.
Thư Thiên Nhã thì mang theo tâm phúc rời xa nơi thị phi này. Nàng vừa rồi ngưng tụ cầu băng tiêu hao quá nhiều thể lực. Lúc này đã không có quá nhiều sức chiến đấu, đồng thời nàng và Nhạc Trọng chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không có giao tình thâm hậu tới mức dốc sức liều mạng vì Nhạc Trọng.
Dịch Thủy Hùng nhìn qua bốn mươi tên chiến sĩ Hồng môn và nhìn Nhạc Trọng lạnh lùng cười nói:
- Nhạc Trọng, trông thấy chưa? Đây chính là chênh lệch lực lượng! Anh bây giờ đầu hàng còn kịp đấy, chỉ cần anh nguyện ý đầu hàng thì tôi sẽ thả cho anh con đường sống!
Nhạc Trọng nhìn cũng không nhìn Dịch Thủy Hùng, hắn nhìn thẳng vào Trịnh Minh Hòa lạnh như băng chất vấn:
- Trịnh Minh Hòa! Mày có ý phản bội tao sao?
- TTôi không có a!
Trịnh Minh Hòa bị khí thế của Nhạc Trọng bức bách thối lui ra sau. Hắn vừa nói vừa lui ra sau hai bước, sắc mặt biển đổi mấy lần, hiển nhiên hắn cũng đang điều chỉnh tâm tình.
Tuy hắn lui ra sau vài bước, Trịnh Minh Hòa cũng không có ra tay chế ngự Dịch Thủy Hùng, hiển nhiên trong lòng của hắn cực kỳ mâu thuẫn. Nếu như Nhạc Trọng thân thể khỏe mạnh, hắn không dám có nửa phần dị tâm. Nhưng như bây giờ Nhạc Trọng đoạn một chân, đang ở trong trạng thái suy yếu, nếu nói hắn không có chút động tâm là nói dối.
Nếu có thể đánh hạ cơ nghiệp của Nhạc Trọng thì Trịnh Minh Hòa sẽ có trang bị ba doanh, hơn một ngàn người ngựa. So với hắn khi là phó môn chủ Hồng môn có quyền thế hơn nhiều.
Nhạc Trọng một câu bức lui Trịnh Minh Hòa sau đó đưa ánh mắt nhìn qua Chu Đại Lực và hung ác uy hiếp:
- Chu Đại Lực! Tôi nhớ không lầm thì anh có một đứa con mười ba tuổi và lão bà xinh đẹp. Anh nên suy nghĩ kỹ năng thất bại khi phản bội tôi! Tôi sẽ ném con anh vào thi đàn, lão bà của anh sẽ cho vô số người đội nón xanh cho anh. Chu gia từ nay về sau sẽ bị tuyệt hậu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...