Một nữ nhân dáng người bình thường, da thịt tuyết trắng nhưng mà trên mặt có một vết đao dài phá hủy tướng mạo mỹ nữ của nàng, Trịnh Vân của Chu Tước bang lúc này nhìn qua đội ngũ Vân Cường âm thanh vô cùng băng hàn nói:
- Vân lão đại, anh muốn đi đâu?
Sau lưng của Trịnh Vân là hai mươi ba người cầm dưa hấu đại, đại khảm đao trừng mắt nhìn chằm chằm vào Vân Cường, chỉ cần Trịnh Vân ra lệnh các nàng sẽ xông vào chém giết đám đàn ông Vân Cường này.
Chu Tước bang có thể sống sót trong tận thế mà đàn ông không khác gì đàn sói này, cũng nói rõ các nàng có bổn sự. Các nàng trong bang cực kỳ đoàn kết. Trịnh Vân ra lệnh thì các nàng cho dù biết rõ sẽ chết cũng xông lên chiến đấu với địch nhân.
Vân Cường nhìn Trịnh Vân, lạnh lùng cười cười, trực tiếp uy hiếp nói:
- Trịnh Vân, Nhạc Trọng Nhạc lão đại muốn hợp nhất các người, lập tức đầu hàng hoặc là chết.
Không đánh nữ nhân, không giết nữ nhân là lý luận của một đám thân sĩ trước tận thế mà thôi, bây giờ là tận thế thì không cần chú ý nhiều như vậy, nếu như nữ nhân ngăn cản bọn họ thì phải chết không thể nghi ngờ.
- Nhạc Trọng?
Trịnh Vân nhìn Vân Cường và nhìn qua bộ hạ Vân Cường cầm mười khẩu súng trường 03 thì nhướng mày. Vân Cường có được mười khẩu súng trường 03 thì thực lực đại tiến, bang chúng Chu Tước bang các nàng chỉ cầm dưa hấu đao, nếu tiến lên chỉ sợ sẽ trực tiếp bị bắn thành cái sàng.
Trịnh Vân chần chờ một hồi, nhìn qua Vân Cường nói ra:
- Chuyện này tôi không làm chủ được, cần phải thỉnh Lưu tỷ tỷ tới nơi này, anh chờ một chút.
Trình Ngọc nhìn Trịnh Vân và nhìn Vân Cường lạnh lùng nói ra:
- Cô trở về đi, thời gian cho các người quyết định là một tiếng. Một tiếng sau nếu không có quyết định thì tôi sẽ dẫn người giết vào.
Nữ nhân đúng là vẫn chiếm được chút tiện nghi. Trình Ngọc nhìn thấy hai mươi ba bang chúng Chu Tước bang cầm dưa hấu đao với ánh mắt kiên định, nếu như Trịnh Vân ra lệnh thì đám nữ nhân này sẽ xông lên ngay lập tức. Hắn không muốn đại khai sát giới giết những nữ nhân này.
Trịnh Vân buông lỏng một hơi, lập tức phái một nữ bang chúng chạy về tổng bộ của Chu Tước bang.
- Đại tỷ làm sao bây giờ?
Một nữ nhân dáng người ngâm đen, thân ột mét tám, thô tay chân to, nữ nhân này là nhị muội Trương Lê Lê, nhìn qua nữ nhân dáng người thon gầy, ngực cong mông vểnh, mặt như hoa đào, mái tóc dài gợi cảm, chính là Nữ Hoàng Phong Lưu Ngọc Kiều.
Lưu Ngọc Kiều là người không đơn giản, nàng không chỉ có năng lực còn là nữ nhân tâm cơ. Nàng lúc mới tận thế đã lợi dụng mỹ mạo hấp dẫn nhiều nam nhân làm pháo hôi bán mạng ình, giúp nàng sống sót trong tận thế này. Sau đó nàng lưu lạc qua không ít thế lực. Không lâu sau nàng lợi dụng mỹ mạo và thế lực của mình, liên hợp hơn mười nữ nhân bị bắt nhận hết tra tấn và trộm toàn bộ vật tư của tiểu thế lực này trốn tới căn cứ thành phố SY và thành lập Chu Tước bang.
Lưu Ngọc Kiều thập phần thông minh, nàng chuyên môn mời chào những nữ nhân sống sót nhận hết khi dễ, ột ít bố thí nhỏ là nhận được toàn bộ hảo cảm của những nữ nhân này, đồng thời nghiêm khắc huấn luyện những nữ nhân này, huấn luyện các nàng trở thành tay chân còn điên cuồng hơn cả nam nhân. Những nữ nhân mất hết tôn nghiêm, mất đi tất cả một khi được huấn luyện xong sẽ là bộ hạ trung thành của Lưu Ngọc Kiều.
Lưu Ngọc Kiều chau mày và lặng lẽ suy nghĩ trong lòng.
- Nhạc Trọng, dĩ nhiên là hắn. Lúc này đúng là khó làm!
Đại danh Nhạc Trọng thì Lưu Ngọc Kiều cũng nhận biết cách đây không lâu, nàng ở trong chính phủ thành phố SY cũng có người, tuy cấp bậc không cao lắm. Nhưng mà tin tức thập phần linh mẫn. Nhạc Trọng tiêu diệt cục trưởng cục thuế vụ Viên Dã Sơn cũng rơi vào trong tai của nàng. Một kẻ dám giết cục trưởng cục thuế vụ mà không bị trừng phạt, muốn nghiền chết Chu Tước bang quả thực dễ dàng.
- Tôi đi gặp hắn!
Lưu Ngọc Kiều từ trên ghế đứng lên, trong hai mắt chớp động lên hào quang kiên định. Thực lực trong tay của nàng không thể liều mạng với thế lực của Nhạc Trọng, biện pháp duy nhất chính là nàng tự mình đi thuyết phục Nhạc Trọng.
- Đại tỷ, để em đi đi!
Một nữ nhân mái tóc dài tú lệ, nhu nhược bờ eo nhỏ, da thịt tuyết trắng, tướng mạo tinh xảo, là một đại mỹ nhân tên là Lưu Man Ngọc đứng lên đi qua Lưu Ngọc Kiều nói.
Một thế lực toàn bộ do nữ nhân tạo thành muốn tồn tại trong tận thế là một chuyện vô cùng gian nan. Lưu Man Ngọc là tam tỷ chuyên phục trách quan hệ xã hội, nàng chính là người chuyên lôi kéo ô dù cho Chu Tước bang, chỉ có như vậy Chu Tước bang mới có thể cùng Hắc Hổ bang, Thanh Long bang cân đối.
Bang phái không có ô dù thì không thể phát triển mạnh được, bất luận là thế lực nào cũng không thể so với chính phủ. Mấy đội cảnh sát đã có thể hoàn toàn phá hủy thế lực này rồi.
Lưu Ngọc Kiều vẻ mặt kiên nghị cất cao giọng nói:
- Không được, lúc này chuyện này phải do tôi đi, bằng không Chu Tước bang chúng ta sẽ diệt vong.
Lưu Ngọc Kiều nhìn qua hai tỷ muội và nói:
- Nếu tôi không quay về thì các cô tán đi, nếu bọn họ vây quét thì các cô đầu hàng đi.
- Đại tỷ!
- Đại tỷ để em đi đi!
...
Lưu Man Ngọc, Trương Lê Lê đều nhìn qua Lưu Ngọc Kiều lớn tiếng kêu lên hy vọng nàng có thể cải biến chủ ý của mình. Lưu Ngọc Kiều không quan tâm tới các nàng mà rời đi.
Nhạc Trọng nhìn qua Lưu Ngọc Kiều đứng trước mặt và thản nhiên nói:
- Cô chính là bang chủ Chu Tước bang Lưu Ngọc Kiều?
Đứng ở trước mặt của Nhạc Trọng là Lưu Ngọc Kiều toàn thân mặc bộ quần áo màu đen bó sát, ăn mặc ủng da màu đen, bên hông cầm một roi da dài, phối hợp với dáng người gợi cảm của nàng, thật sự là tràn ngập mị lực.
Lưu Ngọc Kiều nhìn qua Nhạc Trọng mỉm cười, lộ ra nét phong tình vạn chủng, cực kỳ đẹp:
- Đúng vậy, tôi chính là Lưu Ngọc Kiều. Nhạc lão đại, lần này tôi tới đây là cầu ngài thả cho Chu Tước bang một con ngựa như Hắc Hổ bang, chỉ cần ngài thả Chu Tước bang một con ngựa, sau này Chu Tước bang nhất định sẽ là thiên lôi của ngài, sai đâu đánh đó.
Tuy Lưu Ngọc Kiều không phải mỹ nữ tuyệt sắc như Trác Nhã Đồng, Chu Diễm Tuyết. Nhưng mà mị lực của cô ta đã phát huy tới mức lớn nhất, nhất cử nhất động đều làm cho cô ta mang theo nét phong tình vạn chủng. Cộng thêm nàng có khí chất nữ cường nhân, càng làm cho nam nhân có dục vọng chinh phục, nhưng mà những nam nhân có ý đồ chinh phục nàng đều biến thành gạch lót đường cho nàng giẫm lên.
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua Lưu Ngọc Kiều, trong mắt không mang theo một tia thần thái nào cả:
- Cái giá lớn này của cô lại không đủ lớn để có thể giúp Chu Tước bang tiếp tục tồn tại!
Trong hậu cung của Nhạc Trọng mỹ nữ tuyệt sắc có ba người, bản thân của hắn cũng không phải loại nam nhân gặp mỹ nữ sẽ loạn tâm trí. Mị lực của Lưu Ngọc Kiều không có bao nhiêu tác dụng với hắn.
Lưu Ngọc Kiều nhìn qua Nhạc Trọng không bị mị lực của nàng làm rối loạn, rốt cục ném đòn sát thủ ra ngoài:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...