Kiến thức xạ kích cơ bản của quâ đội còn vượt qua dân binh của Đào Chính Nghĩa rất nhiều, dưới làn mưa đạn này thì dù Nhạc Trọng không ngừng tránh né, vẫn có không ít viên đạn bắn thẳng vào người của hắn.
Nhạc Trọng lúc này lăn một vòng né qua đại bộ phận viên đạn, sau đó lại tiếp tục cầm PF98 120 li chống tăng bắn thẳng vào khẩu pháo tự hành còn lại.
Ánh lửa lóe lên, hai khẩu pháo tự hành cường đại bây giờ đã hóa thành quả cầu lửa.
Lúc này đây tay súng bắn tỉa của quân đội có thực lực rất đáng sợ, Nhạc Trọng vừa mới bắn xong một viên đạn pháo thì hai viên đạn súng ngắm bắn thẳng vào mi tâm của Nhạc Trọng, sau đó bị cốt giáp ngăn cản ở bên ngoài.
Nếu không có bạch cốt hóa thành cốt giáp thủ hộ, Nhạc Trọng lúc này đã bị bắn tỉa của quân đội tiêu diệt.
Sau khi phá hủy hai khẩu pháo tự hành của quân đội xong, Nhạc Trọng xuất ra một quả lựu đạn khoai lang ném vào quân doanh, dưới thực lực gấp năm lần người bình thường. Quả lựu đạn khoai lang rơi xuống và nổ tung.
Bảy tên chiến sĩ đang ẩn nấp bị nổ chết và bị thương!
Nhạc Trọng thừa dịp lựu đạn khoai lang nổ thì lập tức bỏ chạy.
Viên đạn súng trường không cách nào tạo thành uy hiếp với Nhạc Trọng. Nhưng mà quân đội có súng pháo, còn có lựu đạn, ống phóng rốc-két, pháo cối là vũ khí chiến tranh hạng nặng. Một khi chiến sĩ quân đội vây kính Nhạc Trọng thì hắn chỉ có con đường chết mà thôi.
Phanh! Phanh!
Nương theo đó là hai tiếng súng vang lên, Nhạc Trọng đang lẩn trốn thì hai viên đạn súng nhắm bắn thẳng vào ót của Nhạc trọng, nhưng mà đạn súng nhắm bắn lén bị cốt giáp ngăn cản bên ngoài. Không thể tạo thành ảnh hưởng gì với hắn cả.
Nhạc Trọng chạy trốn vào trong rừng cây, nhanh nhẹn bò lên một cây đại thụ, lấy ra một khẩu súng nhắm hạng nặng nhắm về phía quân đội.
Phanh một tiếng súng vang lên, một tên chiến sĩ của quân đội bị bắn nát đầu.
Chiến sĩ quân đội không ngừng xạ kích về phía của Nhạc Trọng bên này, nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa viên đạn đều nhao nhao bay trượt, không có mấy viên bắn trúng Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng bò lên đại thụ. Thập phần nhẹ nhõm bắn chết một tên chiến sĩ quân đội.
Năm tên chiến sĩ quân đội bị Nhạc Trọng một phát bắn vào đầu, bọn họ cũng không dám ngoi đầu lên chỉ có thể cầu viện từ phía sau.
Trầm Tuyết đang cùng Lữ Trữ, Cao Lệ Na hai người bàn chuyện sau khi đánh xong huyện Trữ Quang phải xử lý sự vụ huyện Trữ Quang ra sao, đột nhiên lúc này nghe được âm thanh nổ mạnh từ phía sau.
- Bọn chúng động thủ! ! Thời gian còn chưa tới, bọn chúng dám động thủ rồi?
Trầm Tuyết vừa nghe âm thanh nổ tung cực lơn thì sắc mặt đại biến, nghiến răng nghiến lợi hung dữ bảobảobảo ra. Nàng thật không ngờ chưa tới ba mươi phút thì Nhạc Trọng lại chủ động tấn công qua phía của nàng.
Quân đội sau tận thế chính là vũ lực mạnh nhất. Cho tới nay không có bất kỳ thế lực nào, bất cứ người nào xây dựng thế lực có thể sánh bằng quân đội. Càng không cần đề cập tới tấn công quân đội, Nhạc Trọng là người đầu tiên dám tấn công quân đội.
Trên thực tế Nhạc Trọng nếu không phải bị bức bất đắc dĩ, cũng tuyệt đối không dám đi trêu chọc một đội quân trang bị tận răng, huấn luyện nghiêm chỉnh, có được năng lực hiệp đồng tác chiến mạnh mẽ. Hắn mới tổ kiến chiến sĩ bốn danh so sánh với một doanh của Trầm Tuyết chiến lực không cùng một cấp bậc. Hắn có thể dựa vào chính là nhân số và địa lợi chống cự cùng thực lực bản thân của hắn cường hoành mà thôi.
Lữ Trữ cũng nghiến răng nghiến lợi bảobảobảo:
- Đó là hướng của pháo tự hành nổ tung! Tên khốn kia thật sự là quá giảo hoạt, không ngờ pha hủy pháo tự hành của chúng ta.
Hai khẩu pháo tự hành kia chính là đại sát khí trong doanh của Trầm Tuyết. Một pháo có thể nghiền áp phạm vi mười mét đấy.
Nếu mười người của Quách Tuyền đóng ở căn nhà màu bạc lúc trước, Trầm Tuyết dùng một pháo có thể tiêu diệt cả căn nhà màu bạc, cho dù ý chí của bọn họ mạnh thế nào cũng không dùng được.
Không có hai khẩu pháo tự hành này, Trầm Tuyết các nàng muốn tấn công cũng khó khăn hơn rất nhiều.
Cao Lệ Na nhìn Trầm Tuyết và lên tiếng hỏi:
- Trầm doanh trưởng, hiện tại chúng ta nên giải quyết quấy rối phía sau trước hay là tấn công huyện Trữ Quang trước?
Trầm Tuyết xem thấu nhược điểm của Nhạc Trọng, làm ra quyết định vô cùng chuẩn xác.
- Người đằng sau chỉ sợ là Nhạc Trọng rồi! Hắn là người cường hóa thực lực cường hoành, nếu như hắn muốn chạy thì chúng ta muốn giết hắn thập phần khó khăn. Tôi quyết định lập tức tiến công huyện Trữ Quang. Chỉ cần lấy được huyện Trữ Quang thì hắn chỉ có thể đầu hàng.
Cùng so sánh với Trầm Tuyết là quân nhân chính quy, thực lực bộ đội của Nhạc Trọng vẫn yếu nhược rất nhiều, Trầm Tuyết cho đại bộ phận quân đội dây dưa với Nhạc Trọng thì càng hợp ý của hắn.
Trầm Tuyết vừa đưa ra quyết định, chiến sĩ mọt doanh chủ động tấn công qua phía huyện Trữ Quang.
Thủ vệ cửa ra vào của huyện Trữ Quang chính là Quách Tuyền, thống soái doanh đệ nhất của huyện Trữ Quang cũng là hắn, đây là chiến sĩ tinh nhuệ nhất dưới trướng của Nhạc Trọng hiện tại.
Song phương vừa khai chiến thì Quách Tuyền cũng cảm giác được áp lực thật lớn.
Trong làn bơm lửa đạn, quân đội không ngừng xạ kích vào trận địa của Quách Tuyền, lính bắn tỉa của quân đội không ngừng bắn tới, chiến sĩ bên phía Nhạc Trọng có không ít người ngoi đầu lên đã bị quân đội tiêu diệt.
Đồng thời quân đội đẩy mạnh bước tiến vô cùng vững vàng, không ngừng dùng pháo cối, ống phóng rốc-két phá hủy công sự phòng ngự của Quách Tuyền.
Chiến đấu của song phương kéo dài mười phút, bởi vì nguyên nhân địa thế cho nên quân đội liên tục phái binh tiếp xúc chiến đấu với người của Quách Tuyền. Quách Tuyền nhìn thấy chiến sĩ chết và tử thương hàng loạt. Nếu không phải đây là quân tinh nhuệ nhất của Nhạc Trọng thì chỉ sợ đã sụp đổ và bỏ chạy tứ tán rồi.
- Đại đội trưởng! Chịu không được! ! Cứ tiếp tục như vậy thì huynh đệ chết sạch hết! ! Rút lui a! Lưu lại hạt giống cho các huynh đệ.
Một gã trung đội trưởng nhìn qua Quách Tuyền cầu khẩn bảobảobảo. Dưới tay hắn co ba mươi huynh đệ đã chết mười ba, năm người tổn thương nặng nhẹ , trên cơ bản mất sức chiến đấu hơn phân nửa.
Quách Tuyền vẻ mặt kiên định lớn tiếng ra lệnh:
- Không cho phép rút lui! ! Chúng ta phải thủ vững ba mươi phút! ! Cho dù như thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ ! Nếu huynh đệ chết sạch thì anh cũng phải xông lên cho tôi, nếu các anh chết sạch thì tôi sẽ xông lên, cho dù như thế nào cũng phải thủ vững ba mươi phút, đây là lệnh!
Cửa ra vào của huyện Trữ Quang địa hình nhỏ hẹp, quân đội không cách nào tấn công toàn diện. Quách Tuyền phải tiêu hao sĩ khi và thể lực rất nhiều. Nếu không trận chiến đấu này càng khó đánh.
Tên trung đội trưởng mắng to một tiếng, hắn quay lại doanh địa và hét lớn.
- Con mẹ nó! ! Liều thì liều!
Sau khi nhận được lệnh và chỉ huy từ Quách Tuyền thì doanh đệ nhấ của Nhạc Trọng tuy không địch lại quân đội nhưng cũng ngăn chặn được đối phương, song phương tiến hành kịch liệt, quân đội nhất thời cũng khó làm gì được doanh đệ nhất của Nhạc Trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...