Đồng Hiểu Vân thanh tỉnh thì suy nghĩ một chút và nhìn qua Nhạc Trọng mỉm cười ngọt ngào:
- Nhạc đại ca, buổi sáng tốt lành!
Vân Thải Vi cũng mơ mơ màng màng đứng lên, nhìn qua Nhạc Trọng chào hỏi:
- Đại ca ca, buổi sáng tốt lành!
Nhìn thấy hai tiểu loli bộ dáng thanh thuần đáng yêu, Nhạc Trọng cũng cảm thấy thoải mái, hắn tự tay xoa bóp gương mặt của các nàng và xua hai nàng rời giường, bảo các nàng rửa mặt.
Sau khi rửa mặt hoàn tất, Nhạc Trọng mang theo hai tiểu loli đi vào phòng ăn.
Rất nhanh Cố Mạn Tư, Trác Nhã Đồng cũng đi vào nhà ăn.
Trần Minh đi đến trước người Nhạc Trọng cung kính hỏi:
- Chủ nhân, xin hỏi ăn bữa sáng bây giờ chứ?
- Được!
Nhạc Trọng vừa dứt lời Trần Minh phất tay, một thị nữ bồi bàn từ trong phòng bếp bưng bữa sáng ra.
Bữa sáng là lạp xưởng trứng gà tươi, sữa nóng hổi, bánh quẩy, cháo quế, màn thầu, trong tận thế thì đây là bữa sáng xa hoa đấy.
Trác Nhã Đồng tứ nữ sau tận thế chưa từng ăn bữa sáng mỹ vị như thế này, các nàng cũng không nói thêm gì, cầm lấy dao nĩa, chiếc đũa bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn tràn đầy, Trác Nhã Đồng tứ nữ dùng cơm cũng trở nên trang nhã hơn. Đặc biệt là Trác Nhã Đồng xuất thân đại gia tộc, phương diện lễ nghi học rất nhiều, mọi cử động cực kỳ ưu nhã. Làm cho người nào nhìn thấy cũng đẹp. Cố Mạn Tư cũng xuất thân đại gia tộc, nàng cũng tiến hành học qua không ít lễ nghi, tuy so ra kém Trác Nhã Đồng, nhưng mà nàng cũng là tiểu thư ưu nhã. Đồng Hiểu Vân mặc dù không có ưu nhã như hai nàng, thực sự lộ ra nét thanh thuần đáng yêu.
Nhạc Trọng sau khi ăn cái bánh quẩy xong, đem Trần Minh gọi tới và phân phó:
- Gọi Tằng Phương, Mã Lỵ Lỵ đi làm thị nữ của tôi, cung cấp vật tư cao cấp nhất.
Trần Minh cung kính nói:
- Vâng thưa chủ nhân!
Chợt trong mắt nhiều thị nữ đang phục thị bên cạnh hâm mộ, Tằng Phương, Mã Lỵ Lỵ có thể làm thị nữ của Nhạc Trọng thì đẳng cấp cao hơn các nàng thật lớn, vật tư cung ưng cũng nhiều hơn.
Nhạc Trọng tiếp tục nói:
- Trần Minh đi gọi Hùng Chính mang người sống sót tới quảng trường đi.
- Vâng thưa chủ nhân!
Trần Minh gật gật đầu lui xuống.
Lại qua một hồi, Trần Minh đi vào bên người Nhạc Trọng hỏi:
- Chủ nhân, Vương Kiến cầu kiến. Ngài muốn gặp anh ta không?
Nhạc Trọng lúc này đã là thủ lĩnh của Thanh Phong Trại, Vương Kiến muốn gặp hắn cũng phải trải qua Trần Minh thông tri mới được.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Lại cho hắn đi vào.
Vương Kiến được Trần Minh dưới dắt đi vào trong biệt thự, hắn trông thấy Nhạc Trọng đang ngồi ăn trong nhà ăn, trong mắt hiện ra vẻ phức tạp. Hắn biết rõ thực lực của Nhạc Trọng rất mạnh, nhưng mà nghĩ tới Nhạc Trọng vậy mà mang theo mười bộ hạ là có thể đoạt được Thanh Phong Trại.
Nhạc Trọng nhìn qua Vương Kiến nói:
- Ăn sáng chưa?
Vương Kiến nhìn qua bánh quẩy, màn thầu, sữa bò trên bàn thì không nhịn được nói ra:
- Không có!
Vương Kiến cơ hồ một tháng qua chưa ăn bánh quẩy, màn thầu. Hắn thân là đoàn trưởng người sống sót của đoàn xe, mỗi một ngày đều chỉ ăn no bung mà thôi, nhưng phần lớn thời gian là cơm trắng chứ không có chất béo gì cả.
Nhạc Trọng cười cười, cầm lấy hai cái bánh quẩy, hai cái màn thầu, một hộp sửa tươi đặt vào trong mâm, nhìn qua Vương Kiến và bảo một thị nữ mang chén đũa cho Vương Kiến.
- Cảm ơn!
Vương Kiến vừa tiếp xúc với chén dĩa, cũng bất chấp dáng vẻ cái gì, miệng lớn ăn bánh quẩy, ăn như hổ đói đem bánh quẩy ăn toàn bộ.
Vương Kiến không chút khách khí vài xong bữa sáng, nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
- Anh định xử lý người sống sót chúng tôi thế nào?
Bọn người Vương Kiến có hơn trăm người sống sót, hắn đại biểu đám người kia tìm hiểu tương lai.
Nhạc Trọng nhìn Vương Kiến và thản nhiên nói:
- Đối xử như nhau, tôi đối đãi với người sống sót của Thanh Phong Trại như thế nào thì cũng đối đãi các người như vậy. Nếu như các người muốn đạt được đãi ngộ tốt thì nhất định phải dựa vào chính mình đi tranh thủ. Tôi sẽ cho các người đãi ngộ tốt hơn.
- Đi theo tôi!
Nhạc Trọng đứng lên, nhìn qua Vương Kiến nói một câu, đi nhanh ra khỏi biệt thự.
Trác Nhã Đồng tứ nữ cũng dừng ăn cơm, đi theo sau lưng của Nhạc Trọng ra ngoài. Các nàng chưa quen cuộc sống nơi này, Nhạc Trọng vừa rời khỏi ánh mắt của các nàng thì các nàng sẽ không có cảm giác an toàn.
Trên quảng trường của trấn tụ tập hơn hai ngàn người, vẻ mặt người sống sót chết lặng, đang đợi chủ nhân mới của Thanh Phong Trại thẩm lý và phán xét bọn họ. Đối với bọn họ mà nói cho dù chủ nhân Thanh Phong Trại là Liệt Thiên Dương hay là Nhạc Trọng cũng không sao cả, bọn họ chỉ muốn sống sót, vì sống sót mà sống sót, sống như cái xác không hồn.
Hai bên quảng trường có mười sáu tên vác súng giám thị hai ngàn người sống sót này.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Nhạc Trọng đi đến trên đài cao, Trác Nhã Đồng tứ nữ cùng Vương Kiến cũng đứng ở biên giới đài cao.
Vương Ny đứng ở dưới đài cao nhìn qua đám người Cố Mạn Tư, trong mắt tràn ngập ghen ghét và không cam lòng.
- Đáng giận, vì cái gì nam nhân này không quan tâm tới mình mà quan tâm Cố Mạn Tư, rõ ràng mình ưu tú hơn Cố Mạn Tư mà?
Một học sinh trung học nhìn lên cao, nhìn thấy đứng ở một bên chính là Đồng Hiểu Vân thất thanh nói:
- Đó là Đồng Hiểu Vân, nàng đi cùng Nhạc Trọng sao?
Một tên học sinh trung học vô cùng ghen ghét nói ra:
- Thực nhìn không ra, nàng là nữ nhân bán đứng thân thể của mình để được nam nhân che chở.
Hơn mười tên học sinh trung học nhìn qua Nhạc Trọng cùng Đồng Hiểu Vân, mỗi người vừa đố kỵ vừa hận.
Một nữ sinh cấp hai nhìn qua Đồng Hiểu Vân ăn mặc ngăn nấp thần thái sáng lạn trên đài cao, trong nội tâm hâm mộ thầm nghĩ:
- Đồng Hiểu Vân là nữ nhân của Nhạc Trọng, nếu như mình có thể quen biết Nhạc Trọng thì mình cũng sẽ được như nàng, rốt cuộc không cần chịu khổ.
Nhạc Trọng đi đến đài cao, nhìn qua hai ngàn người sống sót, lạnh như băng nói ra:
- Tôi là Nhạc Trọng, từ giờ trở đi các người là con dân của tôi. Trở thành con dân của tôi thì thấp nhất mỗi người sẽ được ba chén cháo loãng cứu tế mỗi ngày, tuy nhiên không thể cho các người được ăn no, nhưng mà có thể cho các người sống sót. Các người không muốn lĩnh đồ cứu tế cũng được, tôi sẽ an bài rất nhiều công tác cho các người làm, chỉ cần các ngươi công tác thì được no bụng. Các người không muốn ở lại nơi này thì hiện tại có thể rời đi, tôi không ngăn cản, ở tại chỗ này, ăn đồ của tôi thì nhất định phải phục tùng lệnh của tôi, nếu không thì đứng trách tôi vô tùng.
Nghe Nhạc Trọng nói như vậy thì ánh mắt của đám người sống sót sáng ngời, không có người nào lựa chọn rời đi. Thời điểm Liệt Thiên Dương thống trị Thanh Phong Trại thì người sống sót như bọn họ chỉ có thể ăn đồ ăn của gia súc, thức ăn của heo gà, tự mình ra bên ngoài hài rau dại ăn. Ngẫu nhiên mới được một chén cháo loãng có vài hạt cơm. So sánh với nhua thì Nhạc Trọng đáp ứng cho bọn họ ăn mỗi ngày ba chen cháo loãng đã là ân huệ thật lớn. Ai cũng không muốn rời khỏi đây đi tới dã ngoại đầy nguy hiểm mà sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...