Bạo Phong chiến hạm nặng mấy trăm vạn tấn, cho dù là tiểu Quy bị nó áp trúng cũng sẽ bị đè ép, càng không cần nói tới những biến dị thú khác. Bị Bạo Phong chiến hạm áp xuống còn có hai con biến dị cự thú tứ giai. Nhưng vì còn ở trên chiến hạm nên Nhạc Trọng cũng không lấy được tinh hạch tứ giai kia.
Sau khi Bạo Phong chiến hạm ổn định hạ cánh, Nhạc Trọng ra lệnh cho Lai Vi:
- Lai Vi, đi giải quyết chúng, chú ý an toàn bản thân!
Lai Vi cúi người thi lễ bước nhanh ra ngoài:
- Dạ, Nhạc Trọng đại nhân!
Không bao lâu sau trên chiến hạm bay ra mấy trăm chiến sĩ Dực tộc nhân xoay quanh, đồng thời năm ngàn Thanh Âu biến dị do Lai Vi suất lĩnh hóa thành một dòng nước lũ hướng chung quanh bay đi, cắn nuốt hết thảy biến dị thú dọc đường nhìn thấy.
Thu phục năm ngàn Thanh Âu, Lai Vi liền biến thành người chăn nuôi mãnh thú, nàng đặc biệt mang theo Thanh Âu chuyên liệp sát biến dị thú trong rừng, sau đó đem tinh hạch cùng móng vuốt tài liệu sắc bén hoặc vật tư có thể sử dụng mang về Bạo Phong chiến hạm.
Lạc Thanh Thanh cùng Tuyết Lai Na nhanh chóng dẫn bộ hạ của mình rời khỏi chiến hạm đi vào rừng, các nàng cũng phải săn bắn mới có thể tiếp tục sống sót. Trên chiến hạm tuy có gieo trồng chút thực vật, nhưng không đủ thỏa mãn nhu cầu khổng lồ của dân cư bên trong, tuy rằng các nàng có dự trữ nhiều lương thực nhưng nếu ngồi không mà ăn cũng sẽ không cầm cự được bao lâu.
Nhạc Trọng đem toàn bộ công tác đều an bài xong xuôi mới mang theo Hàn Tử Huyên đi về hướng Vân Châu.
Hàn Tử Huyên trải qua nhiều cuộc chiến kịch liệt, thực lực đã xảy ra biến chất. Nàng đã tiến hóa tới cảnh giới tứ giai sơ cấp, hơn nữa xinh đẹp thiện chiến, trung tâm phục tùng. Nhạc Trọng đương nhiên thích mang theo nữ bảo tiêu xinh đẹp như vậy đi theo bên cạnh mình.
Về những nữ nhân khác, Lưu Mị Nhi không đáng tin cậy, Tôn Vi Vi cần chủ trì công việc, Hàn Sắc cần tiếp nhận huấn luyện cường độ cao, còn mang theo chút đội ngũ đi săn bắn tinh hạch biến dị thú, chỉ có Hàn Tử Huyên có thể đi theo bên cạnh hắn.
Đi tới lối vào Vân Châu, Nhạc Trọng nhìn lên cứ điểm trước mặt trong mắt thoáng hiện rung động:
- Đây là Huyết Lạc Nhị Thập Liên Hoàn cứ điểm sao? Quả nhiên đáng sợ! Chẳng thể trách có thể ở trong mấy trăm năm ngăn cản được Khủng Long nhân nhiều lần tấn công!
Ngay lối vào Vân Châu, tổng cộng xây dựng hai mươi cứ điểm, hai mươi cứ điểm là tấm chắn cuối cùng cũng là tấm chắn cực mạnh của nhân loại đối phó Khủng Long nhân. Trong suốt mấy trăm năm ngăn cản thật nhiều lần kẻ địch tiến công, tiêu diệt vô số chiến sĩ Khủng Long nhân. Cũng là thánh địa cuối cùng trong lòng thật nhiều nhân loại của thế giới này, là nơi tị nạn cuối cùng. Nếu không phải lặn lội đường xa trong thế giới này thật quá mức nguy hiểm, chỉ sợ toàn bộ nhân loại trên thế giới thứ ba đều đã chạy tới Vân Châu.
Hai mươi cứ điểm nơi này được đặt tên là Huyết Lạc Nhị Thập Liên Hoàn cứ điểm, mỗi một cứ điểm đều xây dựng tường thành cao tới hai trăm thước, trên tường thành xây dựng thật nhiều thành lũy, từng chiến sĩ ẩn mình bên trong thành lũy tuần tra người ra vào nơi này.
Ở trên tường thành tràn ngập lỗ châu mai, cơ quan pháo, cơ quan pháo điện từ, súng la-de, pháo la-de…những vũ khí khủng bố đều thấp thoáng.
Trên tường thành cứ điểm đầu tiên, Nhạc Trọng nhìn thấy hai mươi cơ quan pháo điện từ lớn, đường kính lớn gấp ba lần điện từ pháo đan binh của Nhạc Trọng. Điện từ pháo có đường kính lớn như vậy chỉ cần bắn trúng mục tiêu tuyệt đối có thể đem một gã Long Tướng trung cấp oanh thành tro.
Đồng thời các chiến sĩ canh gác trên cứ điểm mỗi người đều tản ra sát khí dũng mãnh, trên lưng đều có một khẩu súng điện từ cùng súng la-de khó gặp.
Nhạc Trọng nhìn cứ điểm được trang bị đến tận răng, ngoài ra còn không biết có bao nhiêu lá bài tẩy chưa lật, trong lòng ngưng trọng, cho dù hắn mạnh mẽ thế nào nếu không cẩn thận tùy tiện xông vào cứ điểm cũng sẽ bị oanh giết thành tro.
Nhạc Trọng cùng Hàn Tử Huyên vừa đến gần, bốn nhân loại chiến sĩ mặc quân phục màu đen chợt tiến lên quát:
- Các người là ai?
Nhạc Trọng thản nhiên cất cao giọng nói:
- Chúng tôi là nhân loại từ phương xa đến nhờ vả. Nghe nói Vân Châu là thánh địa cuối cùng của nhân loại, chúng tôi đến từ Thanh Châu. Thanh Châu đã bị người của Kiếm Long vương quốc chiếm cứ, chúng tôi không muốn làm nô lệ của bọn hắn nên mới từ Thanh Châu tới đây, hi vọng có thể tiến vào Vân Châu sinh sống!
- Những binh sĩ này thật mạnh!
Đang nói chuyện, Nhạc Trọng cẩn thận dò xét bốn gã chiến sĩ đi tới, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Bốn chiến sĩ này đều tản ra khí tức dũng mãnh, hiển nhiên đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, đồng thời theo cử động của họ phán đoán, những người này chỉ sợ có sức chiến đấu vượt qua Thần chiến sĩ nhị giai.
Bốn chiến sĩ đánh giá hai người Nhạc Trọng một lúc chợt nói:
- Qua bên kia đăng ký!
Nhạc Trọng cùng Hàn Tử Huyên đi tới cửa thành đem vật phẩm tùy thân giao cho các chiến sĩ kiểm tra xong, lại đăng ký chi tiết, hơn nữa bị thu thập vân tay sau đó theo sự giám thị của bốn chiến sĩ đi vào trong nội thành.
Hao tổn sáu giờ, trải qua tầng tầng kiểm tra, thông qua hai mươi cứ điểm hai người Nhạc Trọng cùng Hàn Tử Huyên mới tiến nhập vào bên trong Vân Châu.
Nhạc Trọng nhìn vào hoàn cảnh xa xa trước mắt, trong mắt hiện lên dị quang:
- Nơi này chính là Vân Châu sao?
Chỉ thấy sau hai mươi cứ điểm là một mảnh bình nguyên xanh biếc mênh mông rộng lớn không thấy biên duyên, một tòa thành thị cực lớn xuất hiện trước mặt Nhạc Trọng.
Một chiến sĩ đưa hai minh bài cho hai người sau đó xoay người rời khỏi:
- Vân Châu tổng cộng có hai mươi bốn tòa chủ thành, đây là Xích Huyết thành. Từ hôm nay trở đi hai người là thành viên của Xích Huyết thành. Ở đây tôi cho hai người lời khuyên bảo chân thành, Xích Huyết thành không thu phế vật, nếu muốn sống sót đạt được cuộc sống tốt nhất phải bày ra giá trị của hai người. Hiện tại chỗ ở của hai người là khu D, đây là địa chỉ, sau khi vào thành đi về bên phải, chúc may mắn!
Nhạc Trọng nhìn thoáng qua minh bài trong tay, đó là một tấm kim loại hơi mỏng, bên trên ghi chép lại vân tay, tên, lai lịch của hắn.
Vân Châu là thành lũy cuối cùng của nhân loại chống cự lại Khủng Long bộ tộc, chỗ dựa duy nhất chính là nắm giữ được khoa học kỹ thuật tiền sử. Ở trong Vân Châu, khoa học kỹ thuật không lạc hậu giống như những địa phương khác.
- Đi thôi!
Nhạc Trọng thu hồi tấm minh bài sau đó đi tới trước.
Hàn Tử Huyên yên lặng đi theo sau lưng Nhạc Trọng như ảnh tử của hắn.
Bên ngoài Xích Huyết thành có hai mươi chiến sĩ trên người mang theo cỗ khí tức thiết huyết tay cầm súng la-de, dáng người khôi ngô kiểm tra minh bài của hai người xong, sau đó phất tay cho họ tiến vào trong thành.
Trong Xích Huyết thành là những tòa lầu cao chọc trời mang theo khí tức hiện đại được xây dựng bằng bê tông cốt thép, trên mặt đất nơi nơi đều là đường xi măng rộng rãi, từng chiếc xe con chạy nhanh trên đường. Nhìn Xích Huyết thành làm Nhạc Trọng có cảm giác mình quay về địa cầu trước tận thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...