- Mỗi một lần huyết tế, đều có hơn mười mấy ngàn người bị ong hút máu hút khô máu, còn mật máu ngưng kết được thì đã làm thành cống phẩm cung cấp cho những Long tướng và cao tầng hơn nữa.
- Mười mấy ngàn người?
Nhạc Trọng rốt cuộc hiểu được vì sao đám người khủng long lại phái binh bắt giữ nhân loại rồi. Ắt hẳn chúng nó muốn bắt nhân loại làm thực vật cho ong hút máu để ngưng kết ra bảo vật mật máu có thể khiến con người tiến hóa.
Một dự cảm nguy cơ đột nhiên nảy lên trong lòng Nhạc Trọng. Khu vực Thanh Châu này vô cùng rộng lớn, số lượng nhân loại trong Thanh Châu cũng có hơn triệu người, đối với đám người khủng long kia mà nó, những nhân loại này chính là thức ăn tốt nhất. Ở mảnh đất mà người khủng long thống trị như bây giờ, đám người khủng long đó không có lý do gì phải bỏ qua nhân loại ở trong này cả.
Nhạc Trọng nói:
- Tập hợp nhân thủ, đem xác chết ong hút máu này đưa vào kho hàng, dựa vào công huân lần trước để lập một danh sách khen thưởng, phân phát xác chết ong hút máu này.
Tôn Lan Lan đứng bên cạnh Nhạc Trọng mặc một bộ đồng phục màu đen, rửa mặt chải đầu sạch sẽ gọn gàng, bộ ngực đầy đặn khiến cho bộ đồng phục căng ra, trông có vẻ rất quyến rũ xinh đẹp.
Nghe được mệnh lệnh của Nhạc Trọng, Tôn Lan Lan vô cùng tự tin trả lời:
- Vâng!
Trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, Tôn Lan Lan cũng thành công từ một ca sĩ thần tượng chuyển sang một nữ quan viên đủ tư cách, có thể thuần thục xử lý tất cả các loại nhiệm vụ mà Nhạc Trọng phân phó. Cuộc sống được mọi người tôn kính cũng khiến cô bắt đầu khôi phục lại tự tin ngày xưa.
Nhạc Trọng nhìn xác chết ong hút máu trong tay, có chút tiếc hận nghĩ: “Đáng tiếc, nếu sớm biết ong hút máu có tác dụng nhiều như vậy thì lúc đó mình đã đuổi theo xem tổ của chúng nó ở đâu rồi. Nói không chừng còn có thể kiếm được một ít mật máu nữa.”
Lúc đàn ong hút máu giống như thủy triều rút lui thì Nhạc Trọng cũng đã tiêu hao sức mạnh vượt quá mức rồi, nên hắn không có đuổi theo tìm kiếm sào huyệt của ong hút máu kia. Nếu hắn biết đàn ong hút máu này có lực lượng thần kì như vậy thì hắn nhất định sẽ đuổi theo tìm kiếm sào huyệt của chúng, và nắm giữ mật máu vào trong tay mình.
Tổng bộ liên minh Liệt Nhật, ở trong hoàng thành Liệt Nhật.
Chân Tề Hùng Ngạn đấm một cú thật mạnh lên trên tay ghế ngôi vương hoàng kim kia, khiến cho ngôi vương hoàng kim bị lõm xuống một lỗ thật lớn, gầm rú vô cùng tức giận:
- Cái gì? Toàn bộ chiến sĩ Liệt Nhật đều hy sinh, Quỷ Mục Thận Nhị chết trận? Tình báo này ngươi tự mình xác nhận qua chưa hả? Hùng Quang Thặng Thành!
Một gã đàn ông dáng người nhỏ gầy quỳ trên mặt đất, run rẩy trả lời:
- Vâng! Minh chủ đại nhân, thuộc hạ đã tự mình đi xác nhận qua. Quỷ Mục Thận Nhị đại tướng quả thật đã chết trận, một trăm chiến sĩ Liệt Nhật cũng đã hy sinh.
Nghe được tình báo như vậy, tất cả tướng lãnh ở trong hoàng thành Liệt Nhật đều biến đổi sắc mặt kịch liệt.
Một trăm chiến sĩ Liệt Nhật kia chính là vương bài mạnh nhất của liên minh Liệt Nhật. Mỗi một lần chinh chiến, khi chiến sự gặp bất lợi thì một trăm chiến sĩ Liệt Nhật mặc áo giáp Liệt Nhật gia nhập trận chiến cũng đủ để mang lại tác dụng nghịch chuyển càn khôn.
Bất cứ chiến sĩ mặc áo giáp Liệt Nhật nào đi ra bên ngoài đều có trở thành cường giả đứng đầu trong một bộ lạc bất kỳ nào đó. Một trăm cường giả như vậy liên thủ với nhau, lại thêm Quỷ Mục Thận Nhị tọa trấn, cho dù là thần chiến sĩ cấp bốn cao nhất cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Trong tình báo nêu rõ, Nhạc Trọng là một mình một thân đơn độc đan thương thất mã đánh bộ tộc Kên Kên, hơn nữa cũng dùng thực lực bản thân để gồm thâu các bộ lạc khác. Với thực lực Nhạc Trọng như trong tình báo đã nói thì bộ đội do Quỷ Mục Thận Nhị dẫn dắt hoàn toàn có thể phá hủy thế lực của Nhạc Trọng.
Nhưng bây giờ lại truyền đến tin tức chiến sĩ Liệt Nhật toàn bộ hy sinh, điều này khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng rung động.
Chân Tề Hùng Ngạn sau khi nổi giận đành cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, nhanh chóng bình tĩnh lại:
- Thận Nhị và một trăm chiến sĩ Liệt Nhật chết trận, xem ra trong tay Nhạc Trọng hẳn là còn nắm giữ mấy lá bài chưa lật. Trong tay hắn nắm giữ kỹ thuật khoa học tiền sử, lại còn có thú biến dị cấp bốn nữa ư?
Chân Tề Hùng Ngạn phút chốc rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử. Nếu hắn dùng hết toàn lực công phạt Nhạc Trọng, hắn cũng chỉ có tám mươi phần trăm nắm chắc có thể tiêu diệt Nhạc Trọng thôi.
Nhưng trong khu vực Thanh Châu này, ngoại trừ liên minh Liệt Nhật ra thì còn có hai thế lực lớn là Bạo Phong Cốc, Dực Long Sơn. Nếu liên minh Liệt Nhật dùng toàn lực tấn công Nhạc Trọng nhưng lại bị ngăn cản lại, vậy thì liên minh Liệt Nhật rất có thể sẽ bị Bạo Phong Cốc, Dực Long Sơn thừa cơ đi vắng xâm nhập, cướp lấy cơ nghiệp bọn họ.
Chân Tề Hùng Ngạn trầm tư hồi lâu, trong mắt chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng cười nói:
- Tây Huyền Vũ Chân, ngươi đi nói với Nhạc Trọng, ta có thể giao tư liệu khoa học kỹ thuật tiền sử trong tay ta cho hắn. Nhưng đổi lại, hắn phải săn một con thú biến dị cấp năm cho ta. Chỉ cần hắn đáp ứng điều kiện này, ta chẳng những giao khoa học kỹ thuật tiền sử trong tay ta cho hắn, còn có thể kết thành minh hữu với hắn nữa, chúng ta cùng nhau xưng bá Thanh Châu.
Tây Huyền Vũ Chân đi lên quỳ trước Chân Tề Hùng Ngạn, dập đầu thi lễ nói:
- Vâng! Thuộc hạ đã rõ!
Nói xong, Tây Huyền Vũ Chân đứng dậy rời khỏi tổng bộ liên minh Liệt Nhật, đi về phương xa.
Sơn cốc Kên Kên.
Trong một gian phong tiếp khách, Tây Huyền Vũ Chân mỉm cười nhìn Nhạc Trọng, nói:
- Xin chào ngài, Nhạc Trọng đại nhân! Rất vui lại có thể nhìn thấy ngài.
- Rất vui khi nhìn thấy ta ư? Hẳn là rất thất vọng khi nhìn thấy ta mới đúng?
Nhạc Trọng cười châm chọc, dựa người lên thảm lông được chồng chất bằng da thú và lông thú biến dị, lạnh như băng hỏi:
- Tây Huyền Vũ Chân, ngươi chẳng lẽ cho rằng, chuyện liên minh Liệt Nhật xuất binh công kích ta sẽ cứ như vậy bỏ qua không tính toán sao?
- Chuyện đó ư? À, chỉ là một hiểu lầm thôi. Đó là hành động cá nhân không có sự phê chuẩn của tổng bộ của Quỷ Mục Thận Nhị đại tướng thôi. Hắn và bộ lạc Velociraptor nếu có gây ra tổn thất gì cho ngài, tôi ở đây xin gởi lời xin lỗi chân thành với ngài.
Tây Huyền Vũ Chân trưng bộ mặt xin lỗi nói những lời này, giống như hắn hoàn toàn không hề biết chút gì về chuyện này cả. Bộ mày dày dặn và vô sỉ của một nhân viên ngoại giao phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trên người hắn.
Tây Huyền Vũ Chân không chút kiêu ngạo, không siểm nịnh nói:
- Nhạc Trọng đại nhân, liên minh Liệt Nhật chúng tôi vốn đang chuẩn bị trừng phạt Quỷ Mục Thận Nhị đại tướng và bộ hạ của hắn, nhưng lại nghe bọn họ đã bị ngài dẫn người tiêu diệt. Liên minh Liệt Nhật chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với hành động cá nhân của Quỷ Mục Thận Nhị đại tướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...