Thần Ma Cũng Phải Thi Tốt Nghiệp

Khi Lương Tĩnh Nhân tỉnh lại, thì thấy đang nằm trên giường của mình. Mẹ nói khi cô bé đến nhà bạn học, tự nhiên ngất xỉu, nên bạn học đưa cô bé trở về. Nhưng Lương Tĩnh Nhân không biết tại sao lại xỉu.

[Nhớ lại đi! Sứ mệnh của ngươi.....]

"Ai đang nói!" - Lương Tĩnh Nhân căng thẳng nhìn xung quanh. Âm thanh cứ như đâu đó trong phòng, hơn nữa là còn nói nhỏ vào tai cô bé.

Đây không phải lần đầu Lương Tĩnh Nhân nghe thấy, đó là giọng phụ nữ, nó xuất hiện từ hai tuần trước. Lương Tĩnh Nhân cảm giác như cô bé bị bệnh ảo thính, nhưng giọng nói vô cùng rõ ràng, vang vọng cả căn phòng. Cô bé không kể chuyện này với ai, bởi vì....sẽ không có ai tin! Cô bé biết, người đang thủ thỉ với mình, sẽ không làm hại mình.

[Đi tìm nó.....]

Giọng nói ấy lại truyền đến, Lương Tĩnh Nhân bạo gan hỏi: "Tìm cái gì?"

Vì tính cách của mình, nên Lương Tĩnh Nhân không có bạn. Nếu như nói đây là hồn ma, có lẽ nó chưa hoàn thành tâm nguyện, nên muốn cô bé giúp đỡ chăng? Nếu nó đã tìm cô bé, thì cô bé sẽ giúp nó hoàn thành tâm nguyện.

[Nó nằm trong phòng sách nhà cô...]

"Phòng sách nhà tôi?" - Lương Tĩnh Nhân hỏi. Quả nhiên, nó từng ở ngôi nhà này. Lương Tĩnh Nhân càng chắc chắn, đây là linh hồn từng chết ở đây.

Lương Tĩnh Nhân cảm thấy giọng nói hơi xa, có thể nó đã bay tới phòng sách rồi. Lương Tĩnh Nhân cũng đi theo, dù cô bé lúc nào cũng vào phòng sách, nhưng không thấy có gì đặc biệt.

Lương Tĩnh Nhân sinh ra trong một gia đình mê sách, nên nhà cô bé có một phòng sách rất lớn. Từ nhỏ, cô bé thích ở trong phòng xem đủ thứ sách, nhưng số lượng sách quá nhiều, thiếu sót là điều tất nhiên.

Lương Tĩnh Nhân bước vào phòng sách, bật đèn, lập tức các giá sách trong phòng đều run lên. Sau đó, hàng đống sách trên kệ rơi xuống, có một cuốn bay tới chỗ Lương Tĩnh Nhân, nhưng đến trước mặt cô bé thì dừng lại.

"Sơn Hải kinh dị thú đồ."(1) - Lương Tĩnh Nhân cầm lên đọc tựa sách. Quyển sách này xem ra rất cũ, sao trước đây cô bé không thấy nó.


Lương Tĩnh Nhân cảm giác cuốn sách đang rung động, bay khỏi tay cô bé. Nó lơ lửng giữa không trung, từng trang lật qua kèm theo là một loạt ánh sáng, làm cô bé không thể mở mắt, bên tai cô bé chỉ nghe được tiếng thú gầm rú. Sách quay lưng, rồi ánh sáng hướng về cửa sổ bay ra ngoài. Bên trong căn phòng trở lại bình thường, sách cũng rơi xuống đất. Nhưng bây giờ nó trắng tinh khôi, những hình vẽ đã biến mất

[Ngươi có muốn học cách khống chế chúng nó không?]

"Khống chế cái gì?" - Lương Tĩnh nhân không hiểu, vừa bay ra là thứ gì?

[Ngươi nên....]

"Rốt cục đã tìm được ngươi." - Bốn bề lại vang lên giọng nói đàn ông.

Trên đầu xuất hiện một cái bóng đen to lớn, Lương Tĩnh Nhân nhìn lên, bất ngờ bị ôm chặt, rồi bị cưỡng hôn. Lương Tĩnh Nhân mở to mắt, nhìn thấy sau lưng người đó có một đôi cánh ác ma màu đen rất lớn.

* * * * *

"Đừng có hỡ dính tới chị Ngạo Hàn thì mất lí trí được không?" - Trọng Dạ nổi điên, dạy dỗ chàng trai có nét mặt dịu dàng kia. Thật ra người cần bình tĩnh là nàng đấy, đã đi biết bao nhiêu vòng rồi.

Sau khi hai người nhìn thấy Lương Tĩnh Nhân, bạn học của Sư Quả, rất giống với Ngạo Hàn, thì bản thân đã mất tự chủ. Dù tính cách cả hai khác nhau, nhưng nhìn bề ngoài không thể phủ nhận, hai người quá giống nhau, cực kì giống. Dù Ngạo Hàn đã chết hơn 1000 năm, nhưng lần nữa nhìn thấy một cô bé giống hệt Ngạo Hàn xuất hiện trước mặt, nói không kích động là giả. Mặc dù lí trí nói rằng, đó không phải là cùng một người, nhưng trong lòng vẫn hi vọng đấy là Ngạo Hàn chuyển thế.

Thủy Mặc Thừa nhân cơ hội Lương Tĩnh Nhân hôn mê, đã kiểm tra linh hồn của cô bé, đó là linh hồn bình thường, chả phải thần tiên chuyển thế. Nhưng, anh không cam tâm.

"Có thể hai người ấy có liên quan với nhau." - Thủy Mặc Thừa vẫn chưa từ bỏ, quá mức trùng hợp rồi.

"Từ bỏ hi vọng đi."


Trọng Dạ móc điện thoại, gọi.

"Có việc gấp, tìm ngươi."

Trọng Dạ vừa nói xong, thì trong phòng xuất hiện thêm một người. Vừa cao vừa đẹp trai, cứ y như siêu sao ấy, anh hất cằm dáng vẻ cao ngạo, gương mặt yêu nghiệt cứ như bà hoàng.

"Tìm ta, muốn xưng tội à? Có người phá hoại sổ ghi chép sinh tử của ta, còn ngươi thì đi giúp người ta phá." - Thôi Ngọc cười, ánh mắt tàn nhẫn. Anh không phải thứ tốt lành gì.

"Chuyện nhỏ đó, chúng ta nói sau đi."

"Vậy thì, giữa chúng ta không có gì đáng nói."

"Đứng lại cho ta! Đừng có nổi nóng như đàn bà được không....Nè nè, nói chuyện chút thôi mà, bỏ Bút Phán Quan xuống đi!"

Kết quả bạn già gặp nhau, đầu tiên là phải đánh cho sướng tay, rồi mới chịu ngồi im mà nói.

"Muốn nhờ ngươi điều tra giúp một linh hồn, chính là cô bé này." - Trọng Dạ cầm điện thoại Sư Quả đưa cho Thôi Ngọc xem. Đây là bức ảnh lúc trước Sư Quả ép Lương Tĩnh Nhân chụp chung, nhìn rất rõ.

Thôi Ngọc nghi ngờ nhìn Trọng Dạ. Đã cực khổ gọi anh đến, chắc chắn không phải là người tầm thường.

"Nếu ngươi điều tra được, đó chính là linh hồn bình thường, thì người đó có thể tuyệt vọng được rồi." - Trọng Dạ chỉ Thủy Mặc Thừa.


Thôi Ngọc nhìn hai người, biết chắc cô bé này có dính dán gì đó. Lấy Sổ Sinh Tử ra, lật đến tư liệu của Lương Tĩnh Nhân. Thật nằm ngoài dự tính.

"Xem ra, đây không phải là linh hồn bình thường rồi. Lương Tĩnh Nhân có linh hồn rất trong sáng, sạch sẽ nhưng lại không giống với Đào Tuyết Ương. Đây là lần đầu tiên cô bé chuyển thế, chuyện trước đó không có ghi chép. Theo ta biết, Nữ Oa cũng không có sáng tạo linh hồn mới. Nhưng có khi đây là tác phẩm trong lúc hưng phấn của bà ta, ai biết được."

"Không phải là Ngạo Hàn thượng tiên sao?" - Thủy Mặc Thừa mất mát nói. Một linh hồn sơ sinh là chuyện rất hiếm gặp, như thế xác nhận hai người ấy không có liên quan gì đến nhau. Nhưng anh vẫn không muốn tin.

"Thần tiên trước khi chết, sổ sách ở Địa Phủ vẫn có ghi chép. Ta nói đây là lần đầu cô bé chuyển sinh, thì xác định cô bé không phải thần cũng chẳng phải yêu quái. Tư liệu về cô bé này, ta chỉ có bấy nhiêu thôi." - Thôi Ngọc là Phán Quan mặt lạnh, trông coi Sổ Sinh Tử. Đối với Thủy Mặc Thừa vì chuyện nhi nữ thường tình mà yếu đuối có chút phản cảm. Cho dù si mê, thì cũng nên đối diện với thực tế đi.

Với Thủy Mặc Thừa mà nói, sự xuất hiện của Lương Tĩnh Nhân làm lòng anh le lói một tia hi vọng. Nhưng kết quả vẫn là số không, vẫn là sự tuyện vọng, chi bằng vĩnh viễn không hi vọng thì tốt hơn. Lại lần nữa mất đi, làm anh đau khổ đến cùng cực. Hiện Tại, Thủy Mặc Thừa đã thiểu được thế nào là cảm giác, tưởng như có lại nhưng vẫn mất đi.

Nếu Phán Quan Thôi Ngọc đã nói thế, thì Thủy Mặc Thừa cũng không nói gì nữa. Anh bỏ đi, Sư Quả đuổi theo, Trọng Dạ thì lười cứ mặc kệ. Mối tình đầu, là thứ khắc cốt ghi tâm.

"Ở Nhân gian chơi lâu thế, không nỡ về sao? Ngươi đủ điểm rồi mà." - Thôi Ngọc nhắc nhỡ Trọng Dạ nên về Thiên giới báo cáo, tình hình của nàng cũng khá nguy hiểm đó.

"Ta còn việc chưa làm xong, chờ giải quyết xong sẽ trở về. Bất quá, giờ Thiên giới cũng đâu an tâm về ta, về đó mắc công bị nhốt thì mệt." - Trọng Dạ ghét bỏ nói.

"Hiện tại, tam giới cũng không có yên bình, ai cũng lo lắng sẽ có chuyện không may xảy ra. Thủy Mặc Thừa theo lệnh đem A Tư Lam trở về, giờ cũng bị cản trở. Bây giờ vẫn chưa đến lúc tệ nhất đâu, Ngọc Đế không muốn ép buộc ngươi, nhưng ngươi nên nhớ thân phận của mình."

"Được rồi, nhiều chuyện như đàn bà."

"Đừng để bị tình yêu làm mù quáng."

"Biến về Địa Phủ ngay! Cút..Ngay!"

"Chà chà, không phải bạn tốt rồi."

Trước khi Trọng Dạ giơ chân đạp anh, thì Thôi Ngọc đã biến về Địa Phủ. Bị người ta gọi đến như vậy đúng là khá mất mặt, nhưng chỉ có bạn tốt của anh mới làm vậy được thôi.


Mọi người giải tán, trong phòng chỉ còn lại A Tư Lam và Trọng Dạ. Từ đầu đến cuối, A Tư Lam vẫn im lặng, đến khi mọi người đi hết, nàng mới kéo Trọng Dạ lại nói chuyện.

"A Dạ, trước đây Thủy Linh Lâm nói papa em giết chết Ngạo Hàn thượng tiên, em muốn biết chuyện gì đã xảy ra?" - A Tư Lam kéo tay Trọng Dạ hỏi.

Nói đến cùng, mọi thứ chỉ vì đố kị. Đố kị vì Trọng Dạ quá quan tâm đến người đó. Thế nhưng, A Tư Lam làm sao quay về tranh giành với người đã chết 1000 năm đây? Với lại, quan hệ của hai người vẫn chưa được ổn định.

Trọng Dạ cũng có chỗ khó nói. Dù chuyện đã qua rất lâu, đau thương thì cũng đã khép miệng, nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện này với người khác, chỉ là nàng quan tâm đến tâm trạng của A Tư Lam. Thật ra, Trọng Dạ luôn cho rằng người hại chết Ngạo Hàn chính là cha của A Tư Lam, ma vương hiện tại. Nhưng khi Sư Âm nói cho nàng biết, đó không phải là cha ruột của A Tư Lam, người thật đang bị nhốt ở Thần Ma Chi Lâm, nàng không biết làm sao nói cho A tư Lam biết.

"Em muốn biết thì chị sẽ nói em biết. Nhưng em đừng quan tâm chuyện cũ nữa, chị cũng chẳng phải yêu đương gì chị Ngạo Hàn, chỉ là kính trọng chị ấy thôi."

A Tư Lam ngẩn người, sau đó gật đầu. Trọng Dạ chịu giải thích với nàng, chứng tỏ chị ấy rất quan tâm nàng.

Trọng Dạ bắt đầu tự nói, kể về chuyện 1000 năm trước. Khi đó nàng chỉ bằng tuổi Sư Quả, bề ngoài chỉ 15 16 tuổi thôi, từ thân đến tâm đều chỉ là một đứa bé. Nàng nghe nói gần Thiên Ma giếng có một nơi phong cảnh rất đẹp, nhưng một người đi rất nguy hiểm.

Thiên Ma giếng là nơi giao nhau của thần và ác ma, thỉnh thoảng sẽ có ác ma đi vào. Có điều, canh giữ Thần Ma giếng là một vị đại thượng tiên năng lực rất mạnh, cai quản toàn bộ Thần Thú thượng tiên, nhưng tính tình cũng chả dễ ưa. Chỉ là, Trọng Dạ tuổi còn nhỏ không sợ trời không sợ đất, một mình chạy tới.

"Tiểu quỷ, nhóc có biết đang bước vào địa bàn của ai không hả?"

"Bà già, bỏ ta xuống."

Lần đầu tiên gặp mặt, Trọng Dạ bị người ta treo ngược lên cây. Bởi vì người ta tức giận, người ta đẹp rạn ngời thế này, mà dám kêu bằng bà già.

-----------------

(1) Sơn Hải kinh dị thú: là sách nói về những loại thú kì lạ từ trên núi cho tới dưới biển. Hay đơn giản, chúng ta gọi chúng là "quái thú".



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui