Chương 18: Ma Khí
Trong lúc Nam Cung Thiên Nhan đang lơ đãng tán dóc với Thiểm Mị Điệp thì bên dưới có dị biến xảy ra. Cứ nghĩ Nghê Mạn Thiên cùng Hoa Thiên Cốt đánh với nhau như vậy thì kết quả là cả hai hòa, được vào vòng trong nhưng thật không ngờ, đột nhiên có một cây kiếm bay vút trong không trung từ nơi nào đó tới.
Thanh kiếm đó toàn thân kiếm khí sắc lạnh. Chính là Bích Lạc kiếm! Không ngờ Nghê Thiên Trượng có thể đưa thanh kiếm đầy lệ khí này cho Nghê Mạn Thiên sử dụng. vốn trong những trận đấu trước kia Nghê Mạn Thiên không hề sử dụng nó, trong trận chiến này đáng lẽ Nghê Mạn Thiên cũng không dùng nó mới phải.
Lúc nãy, hai người gần như cạn kiệt sức lực, đang định dừng thì thật không ngờ Nghê Mạn Thiên lại đột nhiên triệu hồi Bích Lạc kiếm ra để đấu với Hoa Thiên Cốt?
Hiện giờ khắp nơi chỉ thấy tiếng sóng biển cùng tiếng kiếm xé gió vang lên, Nghê Mạn Thiên tay áo vung lên, bóng áo bay bay, kiếm phong vụt lên, trong phút chốc hiện ra vô số đóa hoa bằng kiếm khí bao phủ lấy cả người Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt thấy Nghê Mạn Thiên đánh mình dữ dội như vậy, tuy vô cùng ngạc nhiên nhưng không có do dự, nhanh chóng điều khiển kiếm tránh đi. Hoa Thiên Cốt ban đầu còn tưởng là Nghê Mạn Thiên têu đùa nàng nhưng mà kiếm khí của Nghê Mạn Thiên ngày càng lợi hại, một mực muốn dồn người ta vào chỗ chết thì sao mà là trêu đùa được?
"Tiểu Thiên, ngươi làm sao vậy?"
Thiên Nhan nhìn thấy tình hình bên dưới thì ngạc nhiên không thôi! Nghê Mạn Thiên sao có thể làm như thế? Nàng hoang mang nhìn Thiểm Mị Điệp, tại sao Thanh Tâm thuật của nàng lại không có tác dụng? Rõ ràng, nàng đã làm theo phần trí nhớ trước kia của nàng cơ mà!
Dường như hiểu được ý của Thiên Nhan, Thiểm Mị Điệp lắc nhẹ đầu:
"Quan sát nàng kia đi!"
Nghê Mạn Thiên dùng Bích Lạc, chiếm ưu thế hơn cả. nhưng Hoa Thiên Cốt cũng không chịu thua, cô bé không luyện theo bất kì một hệ riêng nào mà luyện theo hệ ngũ hành nên linh lực rồi dào, hơn nữa hàng đêm Thiên Nhan đều truyền linh khí cho cô bé nên cả hai đấu với nhau rất lâu.
Đột nhiên, Thiểm Mị Điệp hô lên:
"Ma khí, Nhan, người nhìn xem, trên người Nghê cô nương có Ma khí, cô bé ấy chính là bị Ma khí điều khiển!"
Thiên Nhan đang định lao đến cứu Hoa Thiên Cốt nhưng mà nàng đột nhiên nghĩ đến, Hoa Thiên Cốt này chính là trong trận đấu này vì ý nghĩ muốn ở bên Bạch Tử Họa nên đã bước tới cảnh giới Phá Vọng,..
Trong lòng Nam Cung Thiên Nhan chính là vừa nghĩ tới điều đó, trong lòng lại đột nhiên nhói lên,... nàng ấy chính là vì Bạch Tử Họa,..
Hoa Thiên Cốt là của Bạch Tử Họa,...
Dồn nén sự khó chịu trong lòng làm bất giác, nước mắt trong hốc mắt nàng rớt ra. Nàng không ngờ, khi nghĩ đến chuyện Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa ở bên nhau lại làm cho nàng phải chịu nỗi đau như từng lưỡi băng cứa vào trong tâm như vậy! nàng đây chính là,... chung quy vẫn không thể nào, không thể nào thoát khỏi hay sao?
Số mệnh, số mệnh là cái gì?! Nàng lẽ nào không thể thoát khỏi nó? Lẽ nào nàng nhất định bị cuốn vào vòng tròn tình ái này?
"Dừng lại, Nhan, dừng lại, người đừng như vậy nữa! người sẽ nổi điên mất! đừng rơi vào con đường kia!"
Nam Cung Thiên Nhan đang chìm trong đau khổ tột cùng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi mình từ xa lắm, nàng ngay lập tức tỉnh táo lại, cười trấn an Thiểm Mị Điệp:
"Ta không sao, Tiểu Điệp, ngươi theo dõi xem, khi nào Tiểu Cốt tiến vào cảnh giới Phá Vọng thì ngăn chuyện này nhé? Ta không muốn xuất hiện lúc này! Sau này khi Thiên Cốt lên Tuyệt Tình điện thì ta cũng sẽ lên đó sống cùng!"
"Được, chủ nhân"
Vừa không theo dõi một lát mà đã thấy trận đấu bước vào hồi gay gấn. Thật không hiểu rõ Hoa Thiên Cốt đã nghe được Nghê Mạn Thiên nói gì mà cũng kết nước hóa thành băng, đâm vào Bích Lạc Kiếm. Hai người không ai chịu ai.
Thật không ngờ được toàn bộ chúng tiên ở nơi này lại cảm thấy bi thương nhàn nhạt tràn trong không khí. Quả là thiên địa cùng bi thương với thần! Họ chính là ngửi được mùi nước mắt tản trong không khí của Thiên Nhan nên trong lòng của bọn họ cũng thấy mùi vị bi thương,...
Bạch Tử Họa không cảm thấy được sự bi thương nhưng thấy mọi người bi thương cũng cảm nhận được cái gì đó. Hắn cũng thấy Nghê Mạn Thiên có điều gì đó không bình thường nhưng tất cả là do hắn từ biểu hiện bất thường của chúng tiên nên nghĩ, nàng cũng ở đây chăng?
Chỉ nghĩ như vậy thôi hắn cũng thấy hi vọng rồi! Từ khi xuất quan, nghe tin nàng mất tích thời gian đã mấy thàng trời, Sênh Tiêu Mặc đi tìm nàng khắp nơi. Hắn cũng không nhịn được mà đi tìm nàng, nhưng mà, dốt cục, nàng không thây tung tích, nàng đang ở đâu trong thời gian này? Nàng ở đâu?
Sênh Tiêu Mặc nhíu nhíu mày, tuy là hắn không khóc nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy nỗi buồn buồn nhàn nhạt. hắn cảm thấy vô cùng, vô cùng nhớ nàng,... Hắn yêu nàng, không thể thoát ra, không thể tự kiềm chế. Hắn đi tìm nàng trong suốt mấy tháng trời, tìm càng lâu, nỗi mong nhớ nàng trong lòng càng sâu, hắn nhớ nàng, nhớ nàng vô cùng.
Hiên Viên Lãng nước mắt rơi lã chã, trong lòng đau buồn không thôi,... hắn luôn đau lòng tự trách, tại sao hắn lại có thể nói nàng không xứng với hắn, tại sao hắn lại khôn đi tìm nàng. Thiên Nhan, người con gái ấy, nàng không lúc nào là không day dứt vì nàng!!!
Thật không ngờ là Hoa Thiên Cốt có thể liều mình chiến đấu như vậy! nàng ấy lại có thể liều chết cùng Bích Lạc kiếm, kiếm Bích Lạc đâm xuyên qua bụng cô bé, chảy đầy máu tươi, và nó cũng mất đi linh khí.
Hoa Thiên Cốt cũng vì như vậy mà rơi xuống. trưởng lão giám sát vốn định rung chuông nhưng bị Ma Nghiêm ngăn lại. Đúng lúc này, kiếm Đoạn Niệm từ đâu bay tới. nó như có vẻ vô cùng lo lắng cho chủ nhân của mình. Hoa Thiên Cốt cầm lấy thanh kiếm, khẽ nhắm mắt lại, nhớ lại thời điểm Lãnh Du ca ca chỉ điểm cô bé điều khiển kiếm.
Trong những ngày Thiên Nhan mất tích, Tôn thượng lại bế quan không ra ngoài, chính vì thế nên Nam Cung Vân Du luôn luôn chăm sóc cô bé, dạy cô bé học cách điều khiển kiếm, trong phút chốc, gương mặt của Nam Cung Vân Du hiện lên. Hòa vào dòng kinh mạch, nét cười thoáng hiện rõ qua từng gương mặt của người theo dõi trận đấu. Đường Bảo cũng chính vì thế mà la lên:
"Mẹ Cốt đầu, mẹ thật lợi hại! Mẹ an tâm, mẹ nuôi khi trở lại sẽ trả thù cho mẹ a~"
Thiên Nhan ngồi vắt vẻo trên cây, trong mắt lấp lánh ý cười, Đường Bảo vậy mà vẫn nhớ nàng, quả thật là một con sâu dễ thương a~~
"Điệp Nhi, ngươi nói xem, ta có thể độ cho Đường Bảo trở thành thần thú không?"
Mị Điệp nhíu nhíu mày đẹp, nhẹ nhàng nói:
"Ừm, giống loài tuy thấp kém nhưng mà ngày ngày ăn máu của huyết thống Yêu Dạ Điệp, có thể, nhưng cũng phải trải qua một hồi tiêu hao linh khí đó!"
"A~ Điệp nhi, mau mau, cứu Tiểu Cốt, nhanh nhanh, con bé đạt Phá vọng cảnh giới rồi!"
Trong lúc Hoa Thiên Cốt rơi xuống, mọi người lo lắng không thôi. Riêng Bạch Tử Họa, Sênh Tiêu Mặc và Hiên Viên Lãng cùng vô cùng chờ mong Thiên Nhan xuất hiện để cứu tiểu muội của nàng.
Bạch Tử Họa vẫn luôn rất hiểu những gì trong lòng người. hắn rõ, nàng vô cùng yêu quý thân nhân của mình. Hắn tuy là ung dung, bình thản dung nhan vẫn không thay đổi nhưng trong lòng lại thầm mong nàng sẽ xuất hiện.
Sênh Tiêu Mặc thật sự cũng biết nàng quan tâm đến Hoa Thiên Cốt vô cùng, hắn có cảm giác là nàng sẽ sớm xuất hiện thôi! Không hiểu sao hắn lại có suy nghĩ như vậy, nhưng mà, hắn thật sự là luôn ngóng trông bóng hình nàng. Hắn mong chờ mùi hương nhàn nhạt của cánh hoa hồng tỏa ra từ cơ thể nàng mà người phải thân cận lắm với nàng mới rõ.
Còn Hiên Viên Lãng, hắn vốn là chân long chi tử, một thân thanh bào nhưng vẫn cuốn hút mắt nhìn. Hắn thầm mong nàng sẽ xuất hiện, nàng sẽ phải xuất hiện vì không lâu nữa hắn sẽ phải dời Trường Lưu, phụ hoàng của hắn đã yếu lắm rồi! hắn thật sự chỉ muốn bên nàng nhưng mà, không thể được, hắn sẽ tìm một giải pháp thích hợp để sau này có thể ở bên nàng.
Khi thân thể Hoa Thiên Cốt gần chạm tới mặt biển thì đột nhiên trong không khí có sự dao động mạnh mẽ. thế mà Nghê Mạn Thiên bị một ánh sáng màu đỏ phong ấn lại, còn Hoa Thiên Cốt thì được chùm sáng đó cuốn lên.
Hoa Thiên Cốt được chùm sáng ấy đưa vào bờ, chùm sáng đó dừng lại mọi người mới nhìn rõ. Đó là một thân ảnh diễm lệ tới hồn siêu phách lạc, đẹp không từ ngữ có thể diễn tả. đặc biệt, trên đầu nàng còn có một đôi râu vô cùng xinh đẹp. sau lưng nàng ấy còn có một đôi cánh rực rỡ. đôi cánh màu dỏ rực như lửa cùng những hoa văn thần bí màu tím tuyệt diễm trên đó. Xung quanh nàng ấy vậy mà lại mang theo ánh sáng diễm lệ, thân ảnh của nàng xuất hiện làm cho mọi người hít thở không thông.
Ma Nghiêm thế nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, nghiêm nghị quát lên:
"Yêu vật kia! Sao ngươi dám to gan phá hỏng đại hội Kiếm Tiên của Trường Lưu ta?~!"
Mị Điệp hừ lạnh:
"Hừ, loài ngu xuẩn, còn chưa xếp vào hàng thượng tiên lâu dài mà dám hỏi tội bổn thần thú? Ngay cả đến tên mang thần vị duy nhất ở đây chắc gì đã dám nói ta là yêu vật?"
Tuy là nói như vậy nhưng người ở đây chỉ có tam tôn nghe thấy do Mị Điệp đã giăng kết giới. Ma Nghiêm im lặng một lúc lâu mới ngộ ra, nó nói nó là thần thú? Chuyện này, chuyện này sao có thể???
Bạch Tử Họa đang trầm mặc đột nhiên lạnh lùng nói:
"Nàng ở đâu?"
"Ngươi an tâm, thời gian vừa qua chủ nhân chỉ là bị ngất đi trong quá trình tiếp nhận kí ức và sức mạnh của thân thể trước kia mà thôi! Giờ nàng không muốn xuất hiện, sau này ngươi an tâm là khi Hoa Thiên Cốt trở thành đệ tử của ngươi thì nàng sẽ lên Tuyệt Tình điện để chăm sóc nàng ấy!"
Cả ba người nghe xong thì không khỏi giật mình, Ma Nghiêm quát lên:
"Tuyệt Tình điện là nơi người ngoài có thể tùy tiện đi vào ở hay sao?"
Sênh Tiêu Mặc vừa nghe tin nàng bình an thì ngay lập tức quay trở lại vẻ là lất phất phơ như thường lệ, cười vô cùng mị hoặc:
"Ôi, thế này nhé, ta sẽ nhận Hoa Thiên Cốt làm đệ tử được không? ta sẽ dạy dỗ con bé thật tốt a~"
Nếu để cho mọi người biết Sênh Tiêu Mặc vừa nói cái gì thì ngay lập tức sẽ phỉ bang hắn cho đến chết cho xem, ai chẳng biết rằng Nho tôn đây chỉ hứng lên nhận bừa Vũ Thanh La và Hỏa Tịch làm đệ tử, xong đâu lại bỏ đó, có nào chịu dạy dỗ bọn họ buổi nào?
Riêng Mị Điệp nghe xong thì khẽ rung mình, a~~ Thiên a~~ Nếu ngày Ngài có trở về thần vị đừng có mà thấy ngứa mắt với bộ dạng của mình bây giờ mà giết người diệt khẩu đó nha~~!
"Nói với nàng, ta rất vừa ý với khả năng và nỗ lực của Hoa Thiên Cốt!"
Nghe Bạch Tử Họa nói xong, Mị Điệp mỉm cười mê hoặc chúng sinh, nàng vỗ vỗ cánh, nói:
"Hảo. các ngươi đừng trừng phạt Nghê Mạn Thiên, nàng ấy bị người khác điều khiển mà thôi!"
Sau đó, nàng bay lại phía Hoa Thiên Cốt, cô bé vẫn còn rất tỉnh táo nha! Vì cùng chung dòng máu Điệp thần với Hoa Thiên cốt nên Mị Điệp cảm thấy rất thân thuộc, mỉm cười với cô bé:
"An tâm, Bạch Tử Họa sẽ nhận ngươi làm đệ tử"
Nói xong, Mị Điệp đưa tay truyền một phần chân khí vào người cô bé. Vết thương trên người Hoa Thiên Côt chính vì thế nên lành lại với tốc độ chóng mặt. thế rồi Mị Điệp lại bay lên đứng trước mặt Nghê Mạn Thiên đang cuồng hóa, đưa tay điểm vào trán nàng ta. Ánh mắt nàng ta trong chốc lát thanh sạch trở lại.
Mị Điệp vô cùng hài lòng, cũng chữa thương cho nàng rồi bay đi, tiếng nói của nàng vẫn vọng lại trong không khí:
"Thiểm Mị Điệp! đã thất lễ rồi, cáo từ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...