Thần Ma Chi Mộ


Sinh tức tiền kì!
Mấy tháng tu luyện khổ cực, rốt cục hắn cũng đã tiến nhập cảnh giới Sinh Tức tiền kỳ.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy trong lòng hưng phấn khó có thể kìm nén được.
Hắn phát hiện cảnh vật bốn phía so với lúc trước hắn nhìn thấy, dường như có sự bất đồng rất lớn.
Tất cả đều chân thật như thế, màu sắc tươi đẹp như thế, khiến người ta cảm thấy rất hấp dẫn.
Khó khăn ổn định lại tâm thần, hắn bắt đầu kiểm tra lại thân thể của mình, xem rốt cuộc đề thăng bao nhiêu.
Hắn kinh ngạc nhận ra cơ nhục của mình, trải qua cải tạo trở nên tràn đầy lực bộc phát, tùy thời có thể phá hủy tất cả mọi thứ bên cạnh.
Thị lực của hắn cũng tăng lên rất nhiều, tầm nhìn càng thêm rộng lớn, những cảnh vật ở xa trở nên rõ ràng, thậm chí cảnh ở phía sau đầu cũng có thể thấy được.
Thính lực của hắn cũng tăng mạnh, hoa tuyết nhẹ nhành rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Về phần cảm giác của Triệu Thụy, trước kia chỉ có thể cảm nhận trong vòng hai mươi thước, quá hai mươi thước hắn không thể dò xét được.
Nhưng lúc này, cảm giác có thể tăng lên thành phạm vi năm mươi thước, trong phạm vi này cỏ cây ngọn lá đều có thể cảm nhận như thấy tận mắt, tất cả phản chiếu rõ ràng trong đầu, thậm chí ngay con giun trong đất cũng không bỏ sót
Nhưng mà trong tất cả những biến hóa đó thì biến hóa lớn nhất chính là chân khí trong đan điền.
Vốn chân khí đang ở trạng thái sương mù phiêu tán, đã hoàn toàn không thấy tông tích, đan điền trống rỗng, chỉa là ở trung tâm đan điền có một dòng xoáy tinh vân nhỏ bé, hiện giờ vẫn chưa hòa toàn thành hình.
Dòng xoáy tinh vân không ngừng xoay tròn, từng tia chân khí từ trong dòng xoáy tinh vân chảy ra, lượn vòng bốn phía quanh tinh vân, khiến cho tinh vân này lớn lên từng chút một.
Dòng xoáy tinh vân này mặc dù thể tích còn rất nhỏ, còn chưa thành hình, nhưng Triệu Thụy có thể nhận rõ được trong đó ẩn chứa sức mạnh cường đại làm cho người ta kinh hãi.
Hắn không khỏi lập tức điều động chân khí trong đan điền.
Trong đầu vừa mới hiện lên ý tưởng này, một luồng noãn lưu cường đại khiến người ta kinh ngạc từ trong dòng xoáy tinh vân thoát ra, từ đan điền đi thẳng tới đầu ngón tay.

Triệu Thụy không tự chủ được, vung quyền nện lên vách đá.
Ầm một tiếng thật lớn, vách đá bóng loáng phía sau bị một quyền này đập bể nát tạo một cái lỗ lớn.

Vố số những khối đá từ trên vách đá rơi xuống hoàn toàn chôn vùi hắn.
Triệu Thụy người đầy bùn đất từ trong đám đá vụn bò ra, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn cực độ.
Hắn phát hiện lúc nãy mình lo lắng thật là dư thừa, dòng xoáy tinh vân nhỏ bé trong đan điền này, ẩn chứa chân khí còn cường mãnh hơn chục lần so với Đoạt Linh hậu kỳ.
Việc này có ý nghĩa là sau khi tiến vào Sinh Tức tiền kỳ, thực lực của hắn tăng hơn so với trước cả chục lần.
Không chỉ có như thế, bức quang đồ thứ tư của Bát Hoang Lục Tiên quyết trong đầu, cũng đã tan đi tầng tầng sương mù, lộ ra hình vẽ cùng pháp quyết trên đó.

Triệu Thụy cất tiếng cười vang, biểu lộ sự hưng phấi và vui mừng.
Tiến vào Sinh Tức tiền kỳ không chỉ có ý nghĩa là hắn có biến đổi về chất, có được sự tăng vọt, cũng còn có ý nghĩa hắn có thể tiến vào Tiên Ma lăng viên, mở được đệ tứ cấp tiên mộ.
Chỉ cần đêm trăng tròn tới, hắn liền cầm Nhập mộ tiên bài trong tay, tiến vào mộ viên, tìm kiếm viễn cổ bảo vật trong tiên mộ.
Nhưng mà trăng tròn là vào mười lăm âm lịch, bây giờ vẫn còn sớm, hoàn toàn không cần phải gấp, bởi bảo vật trong Tiên Ma mộ viên đã tồn tại hàng nghìn vạn năm rồi.
Nhìn đồng hồ đeo tay, không ngờ đã hai giờ trưa.
Hắn đắm chìm trong tu luyện, không phát hiện được thời gian trôi đi, tu luyện liền một mạch từ buổi tối cho đến ban ngày.
May là chỗ hắn tu luyện sâu trong rừng núi, cơ hồ không có người nào tiến vào, cho nên cũng không có bị người khác phát hiện.
Triệu Thụy đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, sau đó quay về biệt thự, chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo.

Đi vào phòng, theo thói quen lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, hắn bỗng phát hiện có không ít cuộc gọi cùng với tin nhắn.
Tuyệt đại bộ phận tin nhắn đều là của Tôn Tiểu Lan gửi, hỏi hắn hiện giờ đang ở đâu, ba mươi tết rồi mà cũng không thấy bóng dáng, bảo hắn mau chóng trở về, đừng có cả bữa cơm tất niên cũng quên mất.
Triệu Thụy vỗ vỗ trán , lúc này mới nhớ tới hôm nay là ba mươi tết, trong thời gian này hắn chăm chú tu luyện, cơ hồ quên mất thời gian.
Hắn vội vàng rửa mặt, thay bộ quần áo mới rồi ngồi xe tới nhà Tiểu Lan.
Bởi vì ba mươi tết, nhà nhà đều vui mừng hoan hỷ.
Mặc dù bên ngoài trời đông giá rét, người trên đường thưa thớt, có vẻ hơi tiêu điều, nhưng những người trong nhà thì lại cười đùa nói chuyện, náo nhiệt phi thường.
Trong nhà và bên ngoài hình thành một sự đối lập rất rõ ràng.
Khi Triệu Thụy ngồi xe tới cửa nhà Tôn Tiểu Lan, cha mẹ Tiểu Lan đang bận rộn trong bếp, khẩn trương chuẩn bị cơm tất niên.
Tôn Tiểu Lan cũng không có nhàn rỗi, thường thường chạy qua chạy lại giúp đỡ.
Mặc dù hiện đang lưu hành việc ăn cơm tất niên ở tiệm, nhưng cả nhà Tôn Tiểu Lan vẫn thích phong cách truyền thống, tự mình làm thức ăn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tôn Tiểu Lan buông chiếc bát lấy trong bếp ra, chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mới mở, Triệu Thụy đã ló đầu vào.
“ Tiểu Lan tỷ, năm mới tốt lành, vái chào năm mới với tỷ nào.” Triệu Thụy cười hì hì, chắp tay hướng tới nàng.
Tôn Tiểu Lan có chút oán trách kéo hắn vào nhà, oán giận nói: “Tiểu Thụy, thời gian này ngươi đi đâu vậy? Ngay cả bóng dáng của ngươi cũng không thấy.

Hôm nay là ba mươi tết, gọi cho ngươi thật nhiều lần ngươi cũng không về.”

Triệu Thụy cười thanh minh: “Thời gian này ta có một số việc rất là bận rộn, hôm nay vừa hoàn thành, thấy được điện thoại của tỷ, không phải lập tức chạy tới đây liền sao.”
“ Công việc gì mà bận rộn vậy, bận đến tận ba mươi tết?” Tôn Tiểu Lan hoài nghi nheo mắt lại, truy hỏi.
“Ách… Dù sao đó cũng là chút chuyện riêng.

Nói ra tỷ sẽ không hứng thú đâu.”
Triệu Thụy cười ha hả muốn cho qua chuyện.
“Ai nói ta không hứng thú? Hiện tại ta vô cùng hứng thú đó.” Tôn Tiểu Lan mỉm cười ôn nhu, ngữ khí lại lộ ra vài phần nguy hiểm.
Thời gian nghỉ đông dài như vậy cũng không gặp được Triệu Thụy một lần, càng đừng nói là tới giúp đỡ, kết quả là ba mươi tết hắn không biết từ xó nào chui ra, thu hoạch lấy thành quả (ý nói đã không giúp dọn dẹp, mua sắm, nấu nướng, lại còn chén bữa cơm tất niên nhà nàng đang nấu), cũng khó trách trong lòng nàng có chút oán khí.
Triệu Thụy đang nghĩ một cái cớ nào đó để cho qua chuyện, vừa may cha Tiểu Lan cầm một chai rượu vang nho từ trong bếp đi ra.
“Được rồi, Tiểu Lan, Tiểu Thụy có việc, con hỏi nhiều như vậy để làm gì? Tiểu Thụy, lại đây giúp ta một chút, mở chai vang nho này ra, tối nay hai ta phải uống một chén.” Ông ta giơ chai rượu trong tay lên, cười nói.
Triệu Thụy như vớ được phao, vội vàng tới giúp mở chai rượu.
“ Tiểu Thụy, lại để ngươi thoát rồi…” Tiểu Lan dậm chân oán giận, hơi hậm hực, rồi lại lập tức cười khúc khích.
Làm xong cơm tất niên, bốn người vây quanh bàn ăn uống một cách náo nhiệt, vừa ăn vừa nói chuyện, chờ đón giao thừa.
Chương trình giao thừa mặc dù không đặc sắc, nhưng lại có không khí mừng năm mới, sau khi ăn cơm xong mọi người cảm giác rất thư thái.
Ăn xong bữa cơm tất niên, đúng lúc mười hai giờ đem giao thừa, những tiếng pháo thưa thớt từ bốn phía vang lên, thi thoảng còn thấy có pháo hoa nổ tung trên trời.
Bởi vì Đông An cấm đốt pháo, nên người đốt pháo cũng ít đi rất nhiều, làm cho không khí mừng năm mới giảm đi không ít.
“Tiểu Thụy chúng ta ra ngoài dạo chơi đi.” Tôn Tiểu Lan xem xong giao thừa, vẫn có chút chưa thỏa mãn, vì vậy đưa ra đề nghị.
“Quá muộn rồi, không nên đi ra ngoài, không an toàn đâu.” Mẹ Tiểu lan hơi không đồng ý.
“Ai nha, mẹ, hôm nay là ba mươi tết mà, lại còn có Tiểu Thụy ở bên cạnh con nữa.


Có cái gì không an toàn chứ? Tiểu Thụy thân thể khỏe mạnh như vậy, cứ cho là có người xấu, vừa nhìn đã sợ, không có vấn đề gì đâu.“ Tôn Tiểu Lan kéo tay mẹ nàng, làm nũng năn nỉ.
Cha Tiểu Lan lúc này cũng cười nói đỡ: “Đúng đấy, không việc gì.

Đừng nói quanh đây rất yên bình, nếu như có gặp chuyện gì, với thân thủ của Tiểu Thụy, một mình đối phó với mấy người cũng không có vấn đề gì.

Chúng nó sẽ rất an toàn.

Có phải không, Tiểu Thụy?”
Nói xong câu cuối cùng, cha Tiểu Lan còn cố ý nhắc nhở một câu.
“Đúng, đúng, cháu bảo vệ Tiểu Lan tỷ khẳng định là không có vấn đề gì.” Tiểu Thụy vô cùng khéo léo tiếp lời.
Ba người kẻ xướng người hòa, mẹ Tiểu Lan một mình không thể lay chuyển được, chẳng thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng nói: “Các con đi ra bên ngoài cũng được, nhưng mà muốn làm cho mẹ an tâm, nên trở về sớm một chút, đừng đi chơi quá muộn.”
“Biết rồi! Cám ơn mẹ.”
Tiểu Lan được mẹ cho phép, hoan hô một tiếng, ôm hôn mẹ một cái, rồi mang cây pháo hoa, kéo Triệu Thụy ra khỏi cửa.
Đêm ba mươi, người ra đường thưa thớt, bốn phía có vẻ rất an tĩnh, hai người tại bên đường bắn pháo hoa thi thoảng cười nói rộn rã, chơi đùa rất cao hứng.
Đúng lúc này, di động của Triệu Thụy đột nhiên vang tiếng chuông, có người nhắn tin.
Triệu Thụy tưởng bạn học nhắn tin chúc tết, lấy điện thoại ra xem, nhưng phát hiện ra đó là số lạ.
Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn qua nội dung, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Tin nhắn là của Vân gia tộc trưởng Vân Hùng gửi, trên đó ngắn ngủn chỉ một câu:
“Tra thị gia tộc đã phát sinh hoài nghi với ngươi, đang triển khai điều tra đối với ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui