Toàn bộ bộ lạc cũng không lớn.
được cấu thành từ năm khối cô đảo lơ lửng trên không trung.
Bộ lạc được một bảo hộ bởi một quang tráo (lồng) hình bán cầu bạch sắc cùng chống đỡ những trận cương phong quanh năm suốt tháng trên Phá Toái Bình Nguyên.
Khoảng cách giữa mỗi một khối cô đảo được nối bằng một cái cầu đá thật dài và liên thông nhau, trên cầu đá thạch bích được điêu khắc chú văn dày đặc, chú văn đó tán ra thanh sắc quang mang chiếu rọi lên cầu đá làm nó phi thường huyền ảo.
Đại khái đó là dùng pháp thuật để gia cố cầu đá.
Trong bộ lạc tất cả kiến trúc đều là hình bán cầu, hình dạng có điểm giống nhà bạt, đều là lấy tài liệu hồng sắc nham thạch (nham thạch màu đỏ sậm) ngay tại chỗ, tùy theo màu sắc khác nhau của nó kiến tạo mà thành.
Tạo hình tự nhiên không tính là tinh mỹ, nhưng khí thế khuếch trương vô cùng lớn.
Độ cao của mỗi một tòa kiến trúc ít nhất đều có hơn mấy mét, tương đương với độ cao của tòa nhà ba tầng bình thường.
Trên không trung của một khối cô đảo lớn nhất, có một mảng mặt đất rộng lớn đã bị san bằng phẳng, Đổng Hoàn lớn tiếng chỉ huy thương đội, hướng Bộ Lạc bay lại gần, chuẩn bị tại nơi kia hạ xuống.
Đột nhiên mắt nhìn thấy cách phía dưới bộ lạc khoảng vài trăm dặm một đạo phong duệ vô cùng sắc bén phóng tới thương đội.
Bị đột nhiên từ Phá Toái Bình Nguyên rộng lớn bắn ra như thế, trong nháy mắt đem con Song Dực Nga Mã bắn thủng, thành viên thương đội ngồi trên đó cũng đã bị xuyên thấu! Thành viên thương đội kia nhất thời kêu một tiếng thảm thiết, miệng phun máu tươi, cùng con Song Dực Nga Mã cùng nhau rơi xuống.
Đám người Triệu Thụy đồng thời lắp bắp kinh hãi, xuống nhìn, chỉ thấy trong cái khe không biết lúc nào xuất hiện hơn mười ma thú trên thân đều là gai nhọn sắc bén (tiêm thứ) dày đặc.
Ma thú này hình thể giống như xà, dài đến mười mét.
Sau lưng mọc lên hai cánh, trên thân tràn đầy dày đặc gai nhọn, có vẻ phi thường hung ác.
Chúng nó trừng lên đôi mắt nhỏ màu tím, nhìn chằm chằm Song Dực Nga Mã ở trên đỉnh đầu mình, trong mắt hung quang lóe ra.
“Ai nha! Không tốt!" Đổng Hoàn vừa thấy liền kinh hô lên: "Thiên Thứ Ma Xà, như thế nào lại xuất hiện ở nơi này!".
Sắc mặt của những đội viên thương đội khác cùng đồng loạt biến sắc.
"Cái gì! Là Thiên Thứ Ma Xà sao!"
"Chúng nó bình thường sẽ không dám đến gần đây, chúng tụ tập định cư cách đây năm ngàn dặm a.
Hôm nay như thế nào xuất hiện tại địa phương cách có vài trăm dặm thôi vậy?"
"Đi mau! Chúng ta đi mau! Bằng không sẽ bị chúng nó xé nát ăn luôn!"
Thương đội nhất thời loạn cả lên, mọi người thất kinh kêu lên sợ hãi, liều mạng quật Song Dực Nga Ma trở mình thúc giục chúng nó tăng thêm tốc độ phi hành.
Mấy con Thiên Thứ Ma Xà phun ra trường tín, chấn động cánh bay lên đồng thời theo sát phía sau.
Cùng lúc thân thể cong lại, sau đó mạnh mẽ duỗi ra thẳng băng, lập tức hơn ngàn vạn mũi nhọn chỉ dài 1 thước tán ra hắc quang quỷ bí từ trên thân thể của bọn nó, như tia chớp bắn thẳng ra, mang theo tiếng xé gió chói tai hướng Song Dực Nga Mã đuổi tới.
Ngay tại bên ngoài chỗ mũi nhọn sau khi bắn ra, trên người Thiên Thứ Ma Xà mũi nhọn sắc bén (tiêm thứ) lại tự động mọc lại dài ra như cũ, đem bộ phận mũi nhọn vừa bắn ra tự động bổ khuyết.
Đổng Hoàn cho đến thành viên thương đội cấp dưới mỗi một người sắc mặt đều cũng trở nên trắng bệch.
Bọn họ chỉ là tiên dân bình thường sức chiến đấu co hạn mà Thiên Thứ Ma Xà là loại ma thú cực kỳ hung hãn khát máu.
Gặp ma thú như vậy bọn họ đừng nói là phản kháng thậm chí cả cơ hội chạy thoát đều cũng không có tí tẹo nào!
Mắt thấy mũi nhọn ùn ùn kéo đến sẽ đem thương đội của Đổng Hoàn bắn thành một đống như con nhím.
Lúc này, Triệu Thụy lại không nhanh không chậm nhìn Đôn Triệt nói: "Đôn Triệt, tu vi của ngươi vừa mới tăng lên, không ngại dùng đám Thiên Thứ Ma Xà thử thân thủ đi a"
Đôn Triệt có chút ngứa ngáy tay chân, lại nghe Triệu Thụy vừa nói như vậy, nhất thời vui vẻ ra mặt.
Hắn đem chân khí trong đan điền ngưng tụ tại song chưởng, tại bàn tay hình thành bạch sắc hàn vụ nồng đậm.
Sau đó khẽ quát lên một tiếng, đem song chưởng hướng phía ngoài phát ra, chỉ thấy hàn vụ rất nhanh hướng bốn phía lan tràn ra, hình thành một đạo tường băng dày đem thương đội ngăn lại đám Thiên Thứ Ma Xà ở phía sau.
Mấy cái mũi nhọn (tiêm thứ) đang bay tới toàn bộ đều đập vào tại trên tường băng, phát ra chuỗi tiếng âm thanh như mưa rơi tại mặt ngoài tường băng lưu lại một đạo vết rạn nứt.
Đổng Hoàn cho đến thành viên thương đội, lúc đầu nguyên bản cả một đám thất kinh không biết nên làm như thế nào, nhưng hiện tại đột nhiên thấy Đôn Triệt ra tay chống lại công kích của ma xà, thương nhân bọn họ lúc này chợt nhớ trong đội có hai Tiên Nhân mới phi thăng mà đến, trong lòng không khỏi cảm thấy được sinh ra một đường hy vọng chính mình có lẽ có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Vì thế, Đổng Hoàn vội vàng hướng Triệu Thụy chắp tay thở dài, cầu khẩn nói: "Tiên trưởng, chúng ta gặp nhau đây cũng là Duyên phận, chúng ta đã cùng đường mong rằng ngài cùng bằng hữu có thể xuất thủ tương trợ đánh lui đám ma thú, cứu tánh mạng thành viên thương đội chúng ta.
Nếu chúng ta có thể an toàn tới phía bộ lạc lông dài (Trường mao bộ lạc) nhất định chúng ta sẽ cảm tạ sâu sắc"
Triệu Thụy vội vàng nói: "Ngài nói lời này quá khách khí đi.
Ngài đã mang chúng ta từ khốn cảnh cứu ra có thể nói là đối với chúng ta có ân, trợ giúp thương đội đánh lui ma thú này cũng là thuộc bổn phận chúng ta”.
Nói xong, hắn quay đầu đối Đôn Triệt nói: "Đôn Triệt ngươi đem mấy ma thú kia đều giải quyết đi”
"Không thành vấn đề, việc này giao cho ta đi".
Đôn Triệt lớn tiếng đáp ứng một câu, sau đó bắt đầu ngưng tụ chân khí thi triển ra tuyệt chiêu.
"Ma Long Băng Hồn Thiểm!"
Đôn Triệt rống lớn một tiếng, một đạo chùm tia sáng hàn băng hướng Thiên Thứ Ma Xà đang ở phía sau điên cuồng đuổi theo đánh tới.
"Ầm! "
Theo đó một tiếng vang thật lớn, mấy mươi Thiên Thứ Ma Xà tại dưới lực lượng cường đại của Ma Long Băng Hồn Thiểm chấn vỡ thành vô số vụn băng thật nhỏ.
Mấy con Thiên Thứ Ma Xà ở gần một chút đã bị mãnh liệt hàn khí đông lạnh thành một đám khối băng.
Đám ma xà bị đóng băng này dồn dập hướng phía dưới rơi xuống, có một số trực tiếp tiến vào cương phong trên Phá Toái Bình Nguyên không biết tung tích.
Trong chốc lát, đám Thiên Thứ Ma Xà cũng chỉ còn lại có 4,5 con.
Đôn Triệt đối với Ma Long Băng Hồn Thiểm càng dùng càng thuần thục.
nhìn thấy pháp thuật của mình uy lực to lớn như thế không khỏi hưng phấn đầu ngẩng cao, chuẩn bị thừa thắng xông lên, đem đám ma thú không có mắt toàn bộ diệt trừ.
Đúng lúc này, mấy mươi trường mâu tán ra hoàng sắc quang mang đột nhiên bắn ra, vượt qua trước mặt Đôn Triệt đem vài đầu Thiên Thứ Ma Xà còn lại xuyên thấu!
Triệu Thụy cùng Đôn Triệt cũng đều cảm thấy ngoài ý muốn, hướng phương hướng quang mâu phóng tới nhìn lại, chỉ thấy mười mấy tên đại hán thân thể thật lớn lông dài đang từ Bắc Phương chạy nhanh tới.
Những đại hán này một đám thân cao đạt 4,5 thước.
Giống như Cự Nhân, cả người che kín bởi lông dài, trên trán mọc lên một hắc sắc trường giác (Trường giác màu đen) trên người mặc giáp da thú, có ít người tay cầm trường mâu tràn đầy quang mang màu vàng đất, có số người cầm đại bổng rất nhiều tiêm thứ (gai nhọn)
Hấp dẫn nhất lực chú ý của Triệu Thụy là Cự Nhân lông dài trên chân mang giày.
Giày cũng không biết dùng loại da ma thú gì mà mặt ngoài đầy ma văn, ở chỗ gót chân còn có hai cái cánh nho nhỏ.
Đúng là loại giày này làm cho cự nhân lông dài vượt qua các cái khe trên Phá Toái Bình Nguyên
Bọn họ mỗi một bước, đều có thể bước ra xa vài trăm thước, dùng sức nhảy lên là có thể bay vọt chừng 1-2 km, là có thể vượt qua cương phong từ trong các khe thổi ra trên Phá Toái Bình Nguyên.
Những trận cương phong này ngay cả Triệu Thụy cũng khó khăn thừa nhận, mà một số Cự Nhân lông dài này lại tựa hồ như cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Cự Nhân lông dài rất nhanh chạy vội tới bên thi thể Thiên Thứ Ma Xà, bọn họ vác thi thể ma xà ở trên vai, hướng thương đội trong không trung hữu hảo phất phất tay, sau đó xoay người hướng Bộ Lạc chạy vội đi.
Đổng Hoàn thấy tất cả ma xà đều bị diệt trừ, lúc này hắn mới yên tâm bình tĩnh trở lại hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt nói lời cảm tạ: "Lúc này đây thật sự là may mắn có hai vị tiên trưởng xuất thủ tương trợ, nếu không thương đội chúng ta hiện tại chỉ sợ đã trở thành lương thực trong miệng đám Thiên Thứ Ma Xà“.
Nói xong, liền ở trên ngựa đối với Triệu Thụy cùng Đôn Triệt bái tam bái.
Thành viên khác trong thương đội cũng đồng dạng vì chính mình nhiều lần thoát chết mà cảm thấy may mắn, đối Triệu Thụy cùng Đôn Triệt hai người, cũng vô cùng cảm kích, tất cả vội vàng theo Đổng Hoàn cùng nhau cúi xuống bái.
Triệu Thụy vội vàng đem Đổng Hoàn nâng lên không cho hắn thi đại lễ này.
Đổng Hoàn cảm tạ Triệu Thụy một phen, sau đó dẫn dắt thương đội tiếp tục lên đường.
Trên đường, Triệu Thụy hướng Đổng Hoàn hỏi lai lịch của đám Cự Nhân lông dài, đồng thời cũng hỏi hắn, đôi giày trên chân của nhóm cự nhân đó.
Đổng Hoàn nói: "Mấy người kia là tộc nhân Bộ Lạc lông dài, bọn họ đại khái sinh hoạt tại trên Phá Toái Bình Nguyên, dân Lông dài phong bưu hung hãn, không sợ chết; sức chiến đấu rất mạnh, giày trên chân của họ chúng ta gọi nó một loại phi giày, đối với bộ lạc lông dài tác dụng rất lớn, còn với chúng ta kỳ thật không lớn lắm.
Bởi vì, giống như hai vị tiên trưởng sau này có thể khống chế tường vân thay cho đi bộ, mà tiên dân bình thường cũng có thể thuần dưỡng tiên thú, so với phi giày lông dài này phải nhanh nhiều lắm.
Chỉ là bộ lạc lông dài không thuần dưỡng tiên thú.
Hơn nữa bọn họ thường xuyên truy tung săn thú.
Sở dĩ như vậy nên loại phi giày lông dài này dường như thích hợp với bọn họ.
Nếu hai vị tiên trưởng đối với giày này cảm thấy hứng thú, ta đây mua mấy đôi tặng nhị vị vậy.
Triệu Thụy mặc dù cảm thấy được loại phi giày lông dài này đối với mình tác dụng không lớn, nhưng hắn có toan tính suy nghĩ, sau này khi trở lại Địa Cầu có thể làm lễ vật tặng người, vì thế cười nói: "Vậy, xin cảm tạ nha"
Giải trừ xong uy hiếp của Thiên Thứ Ma Xà, thương đội lại tiến về phía trước phi hành một hồi, sau đó tại khối cô đảo lơ lửng của lông dài bộ lạc hạ xuống.
Không đợi mọi người đi xuống.
Bốn phía lập tức vọt tới rất nhiều trẻ nhỏ lông dài bộ lạc, bọn trẻ nhỏ vây thương đội chật kính như như bân.
Nói là hài đồng nhưng tối thiểu so với Triệu Thụy cao lớn hơn ra hai cái đầu.
Đổng Hoàn có lẽ đã nhìn quen tình cảnh như vậy, đứng lên lấy từ trong trữ vật giới chỉ một ít tiểu vật không đáng giá đưa cho hài đồng chung quanh, đem bọn họ giải tán ra.
Tiếp theo, Đổng Hoàn ngay tại trong bộ lạc, tìm một lữ điếm tốt nhất ở lại, mang Triệu Thụy cùng Đôn Triệt an bài tại phòng tốt nhất.
Lữ điếm này chỉ có ba tầng, nhưng kiến tạo lại dựa theo chiều cao tộc nhân lông dài nên cũng cao chừng 2,3 chục thước.
Nó hoàn toàn do nham thạch màu đỏ sậm kiến tạo mà thành, Triệu Thụy ở tại tầng cao nhất, diện tích rất lớn, tầm nhìn cũng phi thường trống trải, tương đương với phòng Tổng Thống tại khách sạn hạng sang trên Địa Cầu.
Triệu Thụy cùng Đôn Triệt đối với an bài như thế, phi thường hài lòng, đồng thời cảm thấy được Đổng Hoàn mặc dù là thương nhân nhưng thái độ làm người lại rất tốt.
Nếu như không có Đổng Hoàn, bọn họ hiện tại chỉ sợ chỉ có thể ngủ tại trên đường cái cô đơn lạnh lẽo.
Cái gọi là có tiền có thể sử quỷ thôi ma, tại đây Tiên Ma Giới này cũng cần phải có tiền, chỉ là tiền tùy theo từng địa phương có tên gọi khác nhau mà thôi.
Tiền ở đây chính là thần tinh thạch.
Triệu Thụy cùng Đôn Triệt ở trong phòng ngây người một hồi.
Cảm thấy không có việc gì làm, không bằng thừa cơ tại bộ lạc lông dài đi dạo một vòng, làm quen một chút tình huống Tiên Ma Giới.
Vì vậy, hai người hướng Đổng Hoàn bắt chuyện, sau đó ba người liền bước ra cửa.
Đổng Hoàn bởi vì sinh ý đã đi tới Bộ Lạc lông dài rất nhiều lần, phi thường nhiệt tâm đảm đương hướng dẫn du lịch.
Ba người tới chợ Bộ Lạc lông dài, bởi vì trong bộ lạc phần đông là dân cư, ngoại trừ Đổng Hoàn là thương nhân từ bên ngoài vừa đến, còn có cả những thương nhân khác nên phi thường náo nhiệt.
Có một số nhóm người đều dùng các loại thương phẩm kỳ lạ mà Triệu Thụy chưa từng thấy qua, hướng tiên dân lông dài chào hàng.
Về phần nhóm tiên dân lông dài cũng dùng các loại hung mãnh ma thú săn bắt được làm vật trao đổi.
Tiên dân lông dài tương đối bưu hãn, thực lực của bọn họ mỗi một người đều cũng tương đương với Độ Kiếp kỳ trên Địa Cầu.
Trong đó có hai người thực lực cực mạnh tương đương với Đại Thừa kỳ tu chân giả! Mà trên toàn bộ Địa Cầu, Đại Thừa kỳ tu chân giả toàn bộ cộng lại, đều là đếm được trên đầu ngón tay.
Tiên Ma giới cùng Địa Cầu quả thật có sự khác biệt thật lớn.
Triệu Thụy cùng Đôn Triệt đi bên cạnh tiên dân lông dài thì hình thể có vẻ vô cùng nhỏ gầy.
Triệu Thụy một bên đi dạo, một bên thuận miệng nói một câu: "Những người này cũng thật cao lớn a, giống như là Cự Nhân.
"Cự Nhân?" Đổng Hoàn nghe xong, vội vàng cải chính, "Thành viên Bộ Lạc lông dài cũng thuộc tiên dân bình thường, bất quá bọn hắn là người dân phong bưu hung hãn, thuộc loại Bộ Lạc sức chiến đấu mạnh mẽ.
Đã từng có người cuồng vọng trong tu luyện, muốn trở thành thần tiên nhưng bọn hắn cũng không có nhiều thuộc tính đắc đạo thành tiên.
Cự Nhân tộc cao tối thiểu cũng đã vài chục thước.
Có một số cao tới trăm mét, vậy cũng thực bình thường rồi.
Cự Nhân Tộc là thuộc loại Ma tộc sinh hạ liền là Thần Ma, không phải như tiên dân chúng ta bình thường có thể so sánh được.
"Cao tới trăm mét?" Đôn Triệt trợn tròn tròng mắt.
Thử tưởng hình dung cao 100 mét rốt cuộc là cao bao nhiêu.
"Cao như một tòa nhà 30 tầng vậy“.
Triệu Thụy đơn giản làm sáng tỏ, nói cho hắn biết
"Ai nha! Cao như vậy à!" Đôn Triệt kinh hô lên, "Đó là một tòa thành di động.
A! Vậy cũng rất dọa người! Ta trước mặt bọn chúng chỉ là một điểm nhỏ thôi!"
Triệu Thụy gật gật đầu: "Đúng, ngươi có thể khiến cho bọn họ chú ý liền không tồi rồi"
Đôn Triệt thầm thì: "Ta tình nguyện không làm điểm chú ý của bọn hắn”.
Lúc này, một nữ tiên dân Bộ lạc lông dài đã đi tới.
Nàng tựa hồ đối với Đôn Triệt thực cảm thấy hứng thú, một đôi mắt to như chuông đồng, đối với Đôn Triệt nhìn mãnh liệt làm cho Đôn Triệt hoảng sợ một trận, tránh không kịp suýt vấp ngã, tương đối chật vật, không khỏi chọc cho Triệu Thụy cùng Đổng Hoàn hai người một trận cười ha ha.
Triệu Thụy trong lòng có chút vui mừng, Đôn Triệt từ Hoàng Tuyền Địa Cung đi ra thời gian dài như vậy, thẩm mỹ quan cuối cùng đã thay đổi.
Nếu không mà nói, hắn thật là có một chút lo lắng.
Một ngày nào đó Đôn Triệt có thể hay không đột nhiên mang về một tiểu mao yêu quái làm vợ, vậy cũng thực sự có điểm đáng sợ.
“Nữ nhân Tiên Ma Giới cũng đều đáng sợ như vậy sao?” Đôn Triệt lau mồ hôi lạnh, nói thầm một câu.
"Đương nhiên không phải, Bộ lạc lông dài là ngoại lệ" Đổng Hoàn cười nói, "Tiên Ma Giới rất nhiều mỹ nữ.
Nhưng chân chính muốn nói đến vẻ xinh đẹp, không người nào có thể so được với công chúa Thiên Hằng Thành - Đổng Tú Linh của chúng ta.
Vẻ đẹp của nàng rất thanh cao tao nhã, cho dù là Thần Ma cũng bị khuynh đảo, là đệ nhất mỹ nhân ở Tiên Ma Giới"
"Oh? Thật không đó? Chẳng lẽ so với biểu tỷ của ta xinh đẹp hơn sao? Ta đây rất muốn gặp một lần".
Đôn Triệt lấy hình tượng biểu tỷ của hắn đã qua đời tại Hoàng Tuyền Địa Cung mang ra so sánh, làm cho Triệu Thụy hơi kinh hãi một chút.
Đổng Hoàn cười nói: "Thiên Hằng Thành là một tòa thành lớn trên Phá Toái Bình Nguyên, ngoại trừ Lôi Thần pháo đài đó là tòa tiên thành lớn nhất.
Thiên Hằng Thành công chúa lại tôn quý vô cùng, không chỉ có như thế Tú Linh công chúa, thiên tư thông minh, tiên thuật cường đại, hiện tại đã là Nhất Trọng Thiên thần tiên, nào có người bình thường có thể thấy được.
Mà ngay cả người thống trị cao nhất mảnh Phá Toái Bình Nguyên này là Lôi Thần cũng muốn gặp mặt Tú Linh công chúa, nhưng vẫn như trước cũng đã bị cự tuyệt!"
Triệu Thụy thuận miệng nói: "Xem ra, Thiên Hằng Thành Tú Linh công chúa các ngươi tương đối cao ngạo a”
Đổng Hoàn đột nhiên hít khẩu khí nói: "Đúng vậy, Tú Linh công chúa quả thật phi thường cao ngạo, nhưng nàng cũng có tiền vốn cao ngạo mà.
Nhưng là quá mức xinh đẹp, cũng không phải là một chuyện tốt a!"
"Vì cái gì?"
Đổng Hoàn do dự một chút, sau đó nhìn nhìn bốn phía, mới giảm thấp xuống thanh âm nói: "Tại Phá Toái Bình Nguyên phàm là tiên nữ đều bị Lôi Thần coi trọng, đều trở thành hậu cung của hắn, không cho ai khác chạm vào, không cho ai gặp mặt.
Từ nay về sau sinh hoạt trong hậu cung của Lôi Thần tối tăm và ngột ngạt.
Mặc dù Tú Linh công chúa đối với Lôi Thần dị thường kháng cự.
Nhưng mà lấy Lôi Thần cường đại như thế khó có thể kháng cự được bao lâu cũng đã thật sự khó có thể đoán trước.
Ai, đáng tiếc cho công chúa xinh đẹp như vậy".
Nói xong lời cuối cùng, hắn không khỏi thở dài một tiếng, tựa hồ thực sự vì Đổng Tú Linh cảm thấy tiếc hận.
"Lôi Thần? Có phải hay không cùng Lôi Thần pháo đài có quan hệ gì? Ngươi có thể cấp cho chúng ta giảng giải một chút được không về tình hình của Lôi Thần không?" Triệu Thụy nhu cầu cấp bách muốn bổ sung tri thức có liên quan đến Tiên Ma Giới, vì thế liền vội vàng hỏi.
“Tốt thôi" Đổng Hoàn gật gật nói : "Lôi Thần pháo đài từ xưa đến nay là chỗ cư ngụ của Lôi Thần.
Nơi đó là chỗ cao nhất tại Phá Toái Bình Nguyên, được vạn đạo Lôi Đình lượn lờ bên trên.
Lôi Thần ở tại trong cung điện Lôi Thần pháo đài quan sát đại địa.
Là người thống trị cao nhất ở Phá Toái Bình Nguyên, điều khiển ngàn vạn tiên dân cho đến Thần Ma Vận Mệnh ở Phá Toái Bình Nguyên.
Thủ hạ dưới tay Lôi Thần có tới 3 vạn thần binh, trấn thủ tại Lôi Thần pháo đài, tốc độ cực nhanh, sức chiến đấu rất mạnh, có thể trong thời gian ngắn nhất tới bất kỳ một cái góc ngách nào Phá Toái Bình Nguyên, làm người ta sợ hãi không thôi.
Ngay cả, chân chính làm cho Phá Toái Bình Nguyên 18 tòa tiên thành, 72 Bộ lạc đều có chút sợ hãi.
Cũng không phải 3 vạn thần binh, mà là bản thân Lôi Thần! Thần lực Lôi Thần đã đạt đến Nhị Trọng Thiên.
Là thần tướng Nhị Trọng Thiên đó, thần lực cường đại khiến cho mọi người đều cũng cảm thấy sợ hãi! Lực phá hoại của một mình hắn so với 3 vạn thần binh kia cộng lại đều muốn khủng bố hơn nhiều lắm! Bởi vì, Lôi Thần thần lực đã đến Nhị Trọng Thiên cảnh giới! Thuộc loại thiên thần Nhị Trọng Thiên! Nếu ngươi muốn biết Lôi Thần có bao nhiêu khủng bố, bao nhiêu cường hãn.
Như vậy đi, ta cho ngươi biết một sự kiện.
Ngay tại ngàn năm trước, trên Phá Toái Bình Nguyên nguyên bản có 19 tòa tiên thành, tòa tiên thành thứ mười chín tên là Hoành Địch Thành.
Bản thân Lôi Thần tánh khí táo bạo, hung tàn thô bạo, Hoành Địch Thành thành chủ không thể nhịn được nữa, đem lòng căm phẫn mà phản kháng.
Vì thế, Lôi Thần phái ra 3 vạn thần binh, đối với Hoành Địch Thành tiến hành vây công.
Nhưng do Hoành Địch Thành thành chủ cũng là một vị thần linh thực lực cường đại đã đạt đến Nhất Trọng Thiên đỉnh phong sắp bước vào Nhị Trọng Thiên.
Hơn nữa trên Phá Toái Bình Nguyên, một ít thần tiên yêu ma đối với bản thân Lôi Thần bản thân tự tung tự tác, cảm thấy vô cùng phẫn nộ, liền gia nhập Hoành Địch Thành cùng nhau chiến đấu.
Kia 3 vạn thần binh vây công bảy ngày bảy đêm cũng không có đem tòa thành trì này công phá.
Lôi Thần lâm vào tức giận liền tự mình ra tay.
Hắn triệu hồi ra vạn đạo thiên lôi, kết quả tại trong nháy mắt đem tòa tiên thành san thành bằng phẳng.
Bên trong thành, hơn trăm vạn tiên dân, cho đến trăm vị tiên ma toàn bộ hôi phi yên diệt – thần hồn câu diệt.
Từ đó về sau, trên Phá Toái Bình Nguyên rốt cuộc không còn bất kỳ một người nào dám đối nghịch với Lôi Thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...