Hoa Dương Chân Quân chạy thoát khỏi Long Vương đại điện, cắt đuôi được Triệu Thụy và Đôn Triệt, không dừng lại chút nào, xông thẳng ra khỏi cửa di tích Long Cung.
Hắn hết sức rõ ràng, vừa rồi đại khai sát giới, muốn giết người diệt khẩu, sớm đã khiến mọi người phẫn nộ.
Bây giờ hắn thân thụ trọng thương, một khi bị mấy tu chân giả đó phát hiện, khẳng định sẽ bỏ đá xuống giếng, đặt hắn vào chỗ chết.
Cho dù thân hình của Hoa Dương Chân Quân nhanh chóng, nhưng một số tu chân giả cũng phát hiện ra dấu vết của hắn.
“Đó, đó là Hoa Dương Chân Quân?”
“Người vừa bay qua, hình như là Hoa Dương Chân Quân đấy.”
“Làm sao có thể, Hoa Dương Chân Quân chính là tu chân giả Độ Kiếp kì, làm sao có thể thảm hại như vậy?”
“Đúng vậy, đúng vậy, thực lực của Hoa Dương Chân Quân, làm sao có thể bị trọng thương?”
“…”
“…”
Những tu chân giả trước kia bị Hoa Dương Chân Quân đuổi ra khỏi Long Vương đại điện, thấy Hoa Dương Chân Quân toàn thân đầy máu đột nhiên xông ra, không khỏi vừa chấn kinh vừa bất ngờ.
Thậm chí một số người không khống chế được, phát ra tiếng kinh ngạc nho nhỏ.
Không ai tưởng tượng nổi, chưởng giáo của Chân Quân Động Phủ, cường giả xếp hàng thứ năm trên tu chân giới, lại toàn thân đẫm máu thảm hại bỏ chạy.
“Người vừa rồi đó, đúng là Hoa Dương Chân Quân à.” Một trong Lục đạo Ma sư của Ma tông, Tra Phi Hùng, chăm chăm nhìn hướng Hoa Dương Chân Quân bay đi, dò hỏi Lý Vĩnh Triết.
“Không sai.
Chính là hắn.” Lý Vĩnh Triết hết sức khẳng định trả lời một câu.
Hắn bị Hoa Dương Chân Quân đánh bị thương, làm sao có thể quên con người này?
“Quả thật là hắn.” Sắc mặt Tra Phi Hùng lộ vẻ chấn kinh.
“Hắn làm sao lại bị thương nặng như vậy?
Là tiểu tử Triệu Thụy đó gây ra sao?
Không thể nào.
Triệu Thụy và yêu quái huynh đệ của hắn bất quá là Hợp Thể kì, tuyệt đối không thể là đối thủ của Hoa Dương Chân Quân.
Chẳng lẽ là do ngũ trảo long đó tạo thành?
Không đúng.
Ta vừa cảm thấy khí tức của ngũ trảo cốt long đã biến mất trước đó mà.
Trong đại điện rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Sao lại khiến Hoa Dương Chân Quân bị thương tới mức đó?
Triệu Thụy và yêu quái lông dài kia rốt cuộc là sống hay chết?
Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết đó rốt cuộc còn nằm lại trong Long Vương đại điện, hay bị Hoa Dương Chân Quân đoạt đi rồi?”
Hai đại ma sư của Ma tông kinh ngạc hoài nghi trong lòng, nhưng lại không dám tới Long Vương đại điện thăm dò lần nữa.
Đến cường giả Độ Kiếp kì như Hoa Dương Chân Quân còn thân thụ trọng thương thất bại quay về, bọn họ chẳng qua chỉ là Hợp Thể kì tu chân giả, sao dám lại gần?
Không chỉ Tra Phi Hùng và Lý Vĩnh Triết nghĩ vậy, những tu chân giả khác cũng nghĩ y như vậy.
Bọn họ do dự lưỡng lự, nhưng lại chậm chạp không dám tiến vào Long Vương đại điện.
Bất quá, điều này lại cho Triệu Thụy và Đôn Triệt cơ hội lẳng lặng rời đi.
Hai người nấp khỏi tầm nhìn của những tu chân giả này, lách khỏi di tích Long Cung.
Bọn hắn cũng không lập tức trở về Thi gia, mà nấp tại một hoang đảo không người chuẩn bị nghiên cứu kĩ lưỡng Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết.
Đối với lai lịch của hai bảo vật này, Triệu Thụy không biết chút gì.
Nhưng mấy giọt Long Vương Kim Huyết lại khiến hài cốt thần long chết vạn năm sống lại, diệu dụng như vậy đủ để chứng minh Long Vương Kim Huyết này tuyệt đối không phải vật phàm.
Triệu Thụy muốn hoàn toàn hiểu lai lịch của hai bảo vật này và cách dùng Long Vương Kim Huyết.
Thế là hắn lấy Cửu Cung Xuyên Không Lệnh ra, tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, định tìm Luyện khí tông sư Huyền Linh hỏi thăm cặn kẽ một lúc.
Tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, xuyên qua biển mây mênh mang, đáp xuống quảng trường đá trắng to lớn, trong lòng Triệu Thụy dâng lên cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp.
Hắn đã không vào Thiên Phúc ảo cảnh một đoạn thời gian dài rồi.
Trên quảng trường đá trắng của ảo cảnh vẫn náo nhiệt như xưa, khắp nơi đầy tu chân giả trao đổi thông tin hoặc mua bán.
Triệu Thụy đi ngang qua đám người này, thỉnh thoảng có tiểu yêu tới chào hàng với hắn những thiên tài địa bảo phẩm chất thấp.
Với tu vi trước mắt của Triệu Thụy, tự nhiên không nhìn đến những tài liệu thấp kém như vậy, đều cự tuyệt hết.
Đúng lúc này, một giọng bàn luận lọt vào tai hắn.
“Này.
Ngươi nghe gì chưa, Hoa Dương Chân Quân chưởng giáo Chân Quân Động Phủ, vì muốn độc chiếm bảo vật ở Long Cung, đã đại khai sát giới với tu chân giả các phái khác.”
“Hả? Có chuyện đó thật sao? Hắn không phải bị điên đó chứ? Tuy Chân Quân Động Phủ là danh môn đại phái trong tu chân giới, thế lực cực lớn, nhưng đối địch với cả tu chân giới, vẫn là hết sức thiếu lý trí mà.”
“Đây gọi là thấy lợi mờ mắt.
Nghe nói trong di tích Long Cung đó có hai kiện khoáng thế chi bảo là Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết.”
“Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết?”
Tu chân giả xung quanh đều phát ra từng tràng tiếng kinh hô.
“Chẳng trách Hoa Dương Chân Quân muốn độc chiếm.
Chỉ cần có được một trong hai kiện này đã đủ nâng cao tu vi của mình một bước dài rồi! Nếu được cả hai, vậy hết cỡ rồi, chỉ sợ cho dù tứ đại đỉnh phong cường giả tự thân xuất mã cũng không cách gì bắt được hắn.”
“Đúng vậy.
Vì trân bảo như vậy, nếu đổi lại là ta, chỉ sợ lúc đó ta cũng làm như vậy.”
Có người nói: “Hừ, bất quá người không thể có lòng tham quá lớn.
Hoa Dương Chân Quân đó cuối cùng cũng không có kết cục gì tốt.
Hắn bị trọng thương, cắm đầu bỏ chạy.
Bây giờ các đại tu chân tông phái đều phát lệnh truy sát.
Chỉ cần thấy Hoa Dương Chân Quân, giết chết khỏi cần nói.”
“Hoa Dương Chân Quân rốt cuộc bị ai đánh trọng thương? Hắn chính là cương giả xếp thứ năm trên tu chân giới mà, tu vi đã đạt tới Độ Kiếp kì rồi, thế hai kiện bảo vật đó về tay ai?”
“Cái đó thì không biết.”
“…”
“…”
Triệu Thụy nghe mọi người bàn tán, không khỏi hơi kinh ngạc.
Hắn và Đôn Triệt hai người hợp sức công kích Đôn Triệt cũng chưa được bao lâu.
Thế mà tin tức này trong thời gian ngắn không ngờ đã truyền khắp tu chân giới.
Cũng may chuyện cướp được hai bảo vật, người khác còn không biết, nếu không, phiền phức lớn rồi.
Những tu chân giả lăm le Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết đó chỉ sợ sẽ ùn ùn kéo đến.
Điều này cũng là nguyên nhân hắn không trở về Thi gia.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hắn không muốn mang lại phiền phức cho Thi gia.
Tách khỏi đám đông, Triệu Thụy cuối cùng cũng tới trước cửa hàng của Luyện Khí Tông.
Huyền Linh đại sư lúc này đang đứng trước cửa phân phó môn hạ làm việc, thấy Triệu Thụy đến, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
“Minh Linh đạo hữu, đã lâu không thấy.”
Triệu Thụy cười cúi đầu nói: “Huyền Linh đại sư, đúng là đã lâu không gặp, gần đây khỏe chứ?”
Huyền Linh đại sư cười nói: “Khỏe lắm.
Đoạn thời gian này cứ không thấy ngươi, còn tưởng ngươi mang tới cho ta tàn tích của viễn cổ thần khí gì chứ.
À, đoạn thời gian này ngươi đi đâu?”
Triệu Thụy nói đơn giản: “Đoạn thời gian này ta đi du lịch khắp nơi, tăng trưởng kiến thức.
Ta vừa vô ý kiếm được hai kiện bảo vật, mời ông cho biết lai lịch.”
Huyền Linh đại sư nhìn hắn một cái, vuốt râu mỉm cười: “Ta biết.
Đạo hữu ngươi không có việc gì thì không lên điện tam bảo.
Lần này lại mang tới thứ gì cho ta, khiến ta đại khai nhãn giới thế?”
Triệu Thụy kéo Huyền Linh đại sư tiến vào trong cửa hàng của Luyện Khí Tông, sau đó lấy Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết ra đưa cho Huyền Linh đại sư.
“Đây là bảo vật ta vô ý kiếm được, ngài xem thử đi.”
Huyền Linh đại sư cầm hai bảo vật, cẩn thận đánh giá một hồi, trên mặt lộ vẻ sợ hãi: “Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết, hai bảo vật này đã truyền sôi sục khắp cả tu chân giới, không ngờ lại bị ngươi kiếm được.
Như vậy có nghĩa là Hoa Dương Chân Quân ở di tích Long Cung không kiếm được gì cả? Hơn nữa còn bị trọng thương?”
Triệu Thụy thấp giọng đáp: “Đung vậy.
Hắn tương đối xui xẻo.”
Huyền Linh đại sư chăm chú nhìn hắn, nhìn rất lâu, sau đó nói đầy hàm ý: “Không phải hắn xui xẻo, mà ngươi động chân tay trong đó chứ.
Minh Linh đạo hữu, ngươi thật sự là cao thâm mạc trắc à, đến cường giả như Hoa Dương Chân Quân cũng ngã dưới tay ngươi.”
Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Cái này là hắn gieo gió gặt bão, nếu hắn không tham lam như vậy, muốn độc chiếm bảo vật, ta cũng không có cơ hội làm ngư ông đắc lợi.”
Huyền Linh đại sư gật đầu đầy cảm xúc: “*(1).
Hắn quá tham, gan quá lớn.
Cuộc đời của hắn sau này cũng không dễ chịu.
Đúng rồi, Minh Linh đạo hữu, ngươi định hỏi ta chuyện gì?”
Nguyên văn bị thiếu
“Ta muốn hỏi lai lịch hai bảo vật này, và Long Vương Kim Huyết dùng như thế nào.”
Huyền Linh đại sư nói: “Đối với lai lịch hai bảo vật này, ta cũng có biết một chút.
Nghe nói rất lâu trước đây, Đông Hải Long Vương mang một phần thần long rời khỏi nhân gian, tiến vào tiên ma giới, sau đó cũng không có tin tức gì nữa.
Bất quá, hắn lưu lại một bình máu màu vàng kim của mình, đặt trong Đông Hải Long Cung, do những thần long hắn lưu lại nhân gian bảo tồn.
Long Vương Kim Huyết này được thần long trong Long Cung coi như thánh vật, có thần lực kinh người.
Chỉ cần trọng thương không chết, Long Vương Kim Huyết này có thể khôi phục trong chớp mắt.
Không chỉ như vậy, nếu đem Long Vương Kim Huyết đề luyện, sẽ làm tu vi tăng mạnh.
Chính vì như vậy, Long Vương Kim Huyết này mới khiến yêu ma mạnh nhất thời đó, Bắc Quỷ Ưng ngấp nghé.
Bắc Quỷ Ưng đó có một loại yêu pháp, khiến người nghe biến sắc, gọi là Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết, có thể rút sống chân khí nguyên thần của đối thủ ra, chuyển thành lực lượng của mình.
Bắc Quỷ Ưng chính nhờ vào pháp thuật cực kì âm độc này khiến cho tất cả tu chân giả và yêu ma quỷ quái đương thời đều sợ hãi.
Vì để đoạt lấy Long Vương Kim Huyết, Bắc Quỷ Ưng một mình giết vào Đông Hải Long Cung, khiêu chiến thần long trong Long Cung.
Tuy lúc đó Đông Hải Long Vương và những thần long mạnh nhất đều đã tiến vào tiên ma giới.
Nhưng những thần long lưu lại Long Cung cũng tịnh không yếu.
Hai bên triển khai một trận chiến thảm liệt trước đó chưa từng có, sau cùng thần long và thủy tộc trong Đông Hải Long Cung đều bị Bắc Quỷ Ưng giết hết.
Mà Bắc Quỷ Ưng vì trọng thương quá nặng, đến Long Vương Kim Huyết cũng không kịp mở ra, đã chết trong Long Cung luôn.
Đông Hải Long Cung vì vậy mà rơi vào im lặng, từ từ bị người ta quên lãng.
Mãi tới mấy vạn năm sau, đám các ngươi mới tiến vào lại.
Minh Linh đạo hữu, hai bảo vật ngươi kiếm được, tuy không bằng những viễn cổ thần khí ngươi từng đưa ra, nhưng cũng thuộc loại cực phẩm trân bảo chỉ thua những viễn cổ thần khí đó.
Thật ra, tu chân giới hiện nay cũng có loại pháp thuật cấm kị, khá tương tự với Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết, tên là Xích Huyết Ma Công, hút chân khí của người, khiến người chán ghét.
Bất quá, so với Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết tinh diệu và bá đạo, Xích Huyết Ma Công đó đúng là không có mặt mũi gì.
Nếu như ngươi lợi dụng tốt, qua vài trăm năm, thậm chí chỉ cần trăm năm, chỉ sợ ngươi đã có thể chen vai cùng tứ đại đỉnh phong cường giả, thành cường giả đỉnh phong có thời gian tu luyện ngắn nhất trong lịch sử tu chân giới.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...