Thần Ma Chi Mộ


Thạch Hổ chết rồi.
Hung linh Thạch Hổ uy chấn Hoàng Tuyền Địa Cung mấy trăm năm cuối cùng cũng đã bị diệt trừ.
Đám yêu linh thấy nguyên thần của Thạch Hổ bị nổ tung hủy diệt dưới La Hầu chi tiễn, trong lòng kích động nhất thời khó nói ra lời.
Bọn họ sống nhiều năm trong Hoàng Tuyền Địa Cung như vậy, hung danh của Thạch Hổ như một bóng đen lớn không lúc nào không bao phủ trong lòng họ.
Nơi sâu nhất trong đáy lòng họ luôn lờ mờ lo sợ sẽ có một ngày Thạch Hổ khủng bố mà hung ác tìm tới bọn họ, chém tận giết tuyệt bọn họ.
Sự thật, nỗi lo trong lòng bọn họ đã biến thành sự thật trong ngày hôm nay.
Thạch Hổ suất lĩnh hàng vạn vong linh công phá bộ lạc yêu linh, tàn nhẫn giết chết đồng bạn của họ, đẩy bọn họ vào tuyệt lộ.
Trong hoàn cảnh cực kì hiểm ác như vậy, bọn họ đã tuyệt vọng, cho rằng không thể sống sót được nữa.
Không ngờ, tới lúc cuối cùng, Triệu Thụy tập hợp tất cả linh lực của bọn họ, khởi động La Hầu chi cung, bắn ra một mũi tên rung trời đó.

Cũng chính mũi tên đó đã triệt để hủy diệt Thạch Hổ cường đại hung ác, cứu thoát tính mạng mọi người.
Những yêu linh còn sống sót ấy ngẩn ngơ nhìn chỗ nguyên thần Thạch Hổ nổ tung, im lặng trong khoảnh khắc rồi bung lên tiếng hô rung trời, ôm chặt lấy nhau.
Nỗi hưng phấn còn sống sót sau kiếp nạn, và nỗi vui mừng trả được mối thù xen lẫn vào nhau rộn ràng trong lòng họ.
“Thạch Hổ *** cuối cùng cũng bị diệt trừ rồi.”
Đôn Triệt dùng sức lau nước mắt đang chảy ra, kích động có thừa nhưng trong lòng lại bi thương.

Tuy Thạch Hổ đã chết, thù lớn đã báo, nhưng đường tỉ Đôn Ngân cũng không cách nào sống lại được nữa.
Vừa nghĩ tới sau này sẽ không còn được nghe tiếng cười sảng khoái của Đôn Ngân, không được nhìn vẻ mặt quan tâm của Đôn Ngân, Đôn Triệt không khỏi thương xót tận đáy lòng, không kìm được khóc lớn.
Triệu Thụy vỗ vỗ bờ vai to lớn của Đôn Triệt, chép chép miệng, thần tình hơi ủ rũ.
Hắn hết sức thấu hiểu tâm tình của Đôn Triệt hiện tại, đối với Đôn Triệt mà nói, bây giờ bất cứ lời an ủi nào đều chẳng có hiệu lực gì mấy, chỉ để cho Đôn Triệt phát tiết, có lẽ mới khiến hắn đỡ hơn một chút.
Đặt tay lên vai Đôn Triệt, Triệu Thụy quay đầu nhìn xuống những vong linh còn sót lại dưới tế đài.
Những vong linh đó trải qua Thạch Hổ thôn phệ và sóng xung kích mãnh liệt, đã te tua tơi tả, chẳng còn đội ngũ gì nữa.
Bất quá, do số lượng vong linh xâm nhập rất nhiều, cho dù trải qua mấy lần đả kích, số còn lại vẫn không ít, số lượng đại khái khoảng gần một vạn.
Quan trọng hơn là bọn chúng đang từ từ tụ lại với nhau.

Nhìn tình hình đó, chẳng bao lâu nữa những vong linh này sẽ tổ hợp thành một cánh quân tương đối lớn.
Triệu Thụy sắc mặt lạnh lùng, hắn hết sức rõ ràng, số lượng vong linh lớn thế này đối với hắn cho tới Mi Thiên, Đôn Triệt có ý nghĩa ra sao.
Nếu là trước đây, có lẽ hắn căn bản không để những vong linh này vào mắt.

Nhưng bây giờ, vì để bắn ra mũi tên cuối cùng, tất cả linh lực của bọn họ cơ hồ đều đã hao sạch.


Chút linh lực còn thừa lại ứng phó với vài tên vong linh không quá cường đại thì có lẽ còn được, nhưng muốn ứng phó với số lượng vong linh lớn thế này, cơ hồ không có bất cứ khả năng nào.
Những vong linh này chỉ cần cùng nhau xông lên, liền có thể diệt sạch toàn bộ bọn hắn.
Bọn hắn thậm chí không cách nào chạy thoát.
Triệu Thụy bước vào tu chân giới lâu như vậy, tuy trải qua vô số lần hung hiểm, hết lần này tới lần khác đi giữa lằn ranh sống chết, nhưng trước giờ chưa từng trải qua cảnh nguy cấp như hôm nay.
Áp lực to lớn như một tảng đá nặng đè chặt lên tim hắn, khiến hắn cơ hồ khó lòng hít thở.
Thế nhưng, hắn lại không dám tiết lộ sự khẩn trương và nôn nóng trong lòng ra mặt.
Thần tình trên mặt hắn vẫn lạnh lùng uy nghiêm như vậy, từ ngoài nhìn vào không có chút manh mối nào.
Bởi vì hắn hết sức rõ ràng tịnh không phải tất cả vong linh đều là những vật chết không có trí tuệ, trong đó có một số có tri tuệ cao, thậm chí giảo trá dị thường.
Chỉ cần hắn lộ ra chút xíu vẻ suy yếu, những vong linh đó sẽ cùng nhau xông lên, xé bọn hắn thành mảnh vụn.
Ánh mắt của Triệu Thụy quét qua quét lại trên những vong linh đông nghẹt, trong lòng lại đang suy nghĩ biện pháp thoát hiểm.
Trong khi Triệu Thụy cẩn thận quan sát đám vong linh, đám vong linh cũng nhao nhao dùng ánh mắt chấn kinh đánh giá nhân loại cường đại đã hủy diệt Thạch Hổ này.
Đặc biệt là thủ lĩnh khô lâu pháp sư Lý Cư, trong ánh mắt hướng về Triệu Thụy, ngoài chấn kinh ra còn có sợ hãi nhiều hơn.
Khi Lý Cư còn là nhân loại ở nhân gian đã theo Thạch Hổ, bày mưu tính kế cho Thạch Hổ.

Nếu tính từ lúc đó tới bây giờ, hắn theo Thạch Hổ đã gần hai ngàn năm.
Lý Cư hết sức rõ ràng, thực lực của Thạch Hổ cường hãn cỡ nào.
Đặc biệt là sau khi cử hành nghi thức trùng sinh, thực lực của Thạch Hổ đã tiến vào cảnh giới Độ Kiếp kì, càng cực kì cường hãn.
Phóng mắt cả tu chân giới, cường giả có thể so được với Thạch Hổ bất quá chỉ lác đác vài người.
Có thể thắng được Thạch Hổ, đã ít lại càng ít hơn.
Có thể nói thế này, nếu Thạch Hổ rời Hoàng Tuyền Địa Cung, tiến vào nhân gian, trong thế giới nhân gian do mấy chục ức nhân loại và các lộ yêu ma quỷ quái hợp thành, hắn vẫn là hung linh gần đỉnh kim tự tháp nhất.

Thế nhưng, hung linh cường đại, hung hãn như vậy, lại bị thanh niên nhân loại đứng trên tế đài kia bắn một mũi tên hủy diệt.
Nếu không phải hắn tận mắt chứng kiến, hắn tuyệt đối khó có thể tin, cũng không cách nào chấp nhận.
Theo quan sát và cảm giác của hắn, tuổi tác của thanh niên đó tựa hồ tịnh không lớn, tu vi tựa hồ cũng thua Thạch Hổ cả một cảnh giới.
Theo lẽ thường mà nói, hắn không thể đánh bại Thạch Hổ.
Thế nhưng, tu chân giả trẻ tuổi đó lại lợi dụng ma cung thần kì đó, chuyển bại thành thắng, lật ngược tình thế, đánh chết Thạch Hổ.
Ma cung khủng bố đó rốt cuộc lai lịch thế nào?
Tu chân giả trẻ tuổi đó vì sao lại có được pháp khí cường đại như vậy?
Ngọn lửa trong mắt Lý Cư không ngừng nhảy múa, tìm tòi.
Hắn từng chứng kiến mũi tên hủy diệt chói sáng như sao băng từ trong ma cung đó bắn ra.
Uy lực khủng bố mà ma cung đó thể hiện ra khiến hắn khiếp sợ, lại càng khiến hắn thèm muốn.
Hắn hết sức rõ ràng, mũi tên hủy diệt đó cần phải hao tốn một lượng chân khí rất lớn mới bắn ra được.

Điều Lý Cư muốn biết là, sau khi bắn ra hai mũi tên, tu chân giả trẻ tuổi đó có còn thực lực bắn ra mũi tên thứ ba không?
Nếu hai mũi quang tiễn đã hao hết chân khí của tu chân giả đó, vậy thì cơ hội của hắn tới rồi.
Hắn tập hợp những vong linh sống sót lại, có lẽ sẽ diệt được tu chân giả nhân loại đó cướp lấy ma cung uy lực vô cùng đó vào tay.
Lý Cư tin chắc, chỉ cần hắn đoạt được ma cung đó vào tay, hắn sẽ trở nên cường đại trong chớp mắt, hắn sẽ không phải dựa vào bất cứ cường giả nào, thậm chí hắn có thể xưng bá trong cả Hoàng Tuyền Địa Cung.
Ham muốn càng lúc càng tăng cường khiến ngọn lửa trong mắt Lý Cư nhảy múa càng lúc càng kịch liệt.
Bất quá hắn tịnh không bị ham muốn che mờ đầu óc mà trực tiếp bộc lộ thân phận của mình, chạy ra cướp đoạt.
Bởi vì mũi tên vừa rồi Triệu Thụy bắn ra lưu lại nỗi sợ khó quên trong lòng hắn.
Hắn không thể xác định đối phương có thể bắn ra mũi tên thứ ba hay không, hắn không thể trắng trợn gây hấn với Triệu Thụy.
Lý Cư bèn dùng phương pháp liên lạc đặc hữu của khô lâu pháp sư truyền mệnh lệnh công kích cho những khô lâu pháp sư thủ hạ.
Những khô lâu pháp sư đó nhanh chóng tu tập lại, nhanh chóng tiến lại gần Triệu Thụy, mà Lý Cư thì nấp trong đám khô lâu pháp sư đông đúc, tận lực ẩn giấu thân hình của mình.
Dưới sự dẫn dắt của những khô lâu pháp sư này, những vong linh khác cũng bám theo sau, lại tiến về phía tế đài.
Dị động của đám vong linh liền thu hút sự chú ý của Triệu Thụy.
Trong lòng hắn không khỏi trầm xuống, tình huống xấu nhất mà hắn vẫn lo lắng cuối cùng đã xuất hiện.
Đám vong linh dưới tình huống mất người lãnh đạo phát ra công kích cuối cùng.
Những yêu linh sống sót trên tế đài lúc này cũng phát hiện ra vong linh tới gần, mừng rỡ và cao hứng vừa rồi lúc này không cánh mà bay, đổi lại thành khẩn trương và hoảng loạn.
Tất cả chân khí của họ cơ hồ đã truyền hết cho Triệu Thụy, lực lượng còn thừa không bao nhiêu, căn bản không thể ngăn cản đội ngũ vong linh gần vạn tên này.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn những vong linh đó từng bước từng bước lại gần.
“Mẹ nó, trong núi không có cọp, khỉ xưng làm Đại Vương.

Không ngờ những vong linh vốn chẳng đáng để ý này cuối cùng lại muốn lấy mạng chúng ta!”
Đôn Triệt rất bất cam nắm chặt nắm đấm, trợn to đôi mắt như chuông đồng nói.
Mi Thiên vốn đã trọng thương, lại thêm đem chân khí còn thừa lại truyền cho Triệu Thụy, sớm đã hết sức hư nhược.
Ông yếu ớt hỏi Triệu Thụy: “Triệu… Triệu Thụy, trong cơ thể ngươi còn lại bao nhiêu chân khí?”
Triệu Thụy truyền âm nói: “Những chân khí mọi người trút vào cơ thể con, tuyệt đại bộ phận đã trút vào La Hầu chi cung, chỉ còn lại vẻn vẹn một bộ phận nhỏ.

Chân khí trong cơ thể con ứng phó một vài vong linh bình thường thì có lẽ được, nhưng ứng phó gần vạn vong linh còn thừa lại thì tuyệt đối không thể.”
Mi Thiên trở nên trầm mặc, sự tình đã tới nước này, ông cũng không còn cách nào nữa.
Bây giờ bọn họ đã rơi sâu vào hiểm cảnh, có chắp cánh cũng không chạy thoát.
Bất quá, Triệu Thụy tịnh không vứt bỏ, cho dù tới phút cuối cùng, hắn cũng phải từ trong tuyệt cảnh mà mở ra một con đường chạy thoát.
Hắn mạnh mẽ đè nén những cảm xúc tiêu cực trong lòng, cẩn thận quan sát những vong linh đang lại gần.

Hắn đột nhiên phát hiện đại đôi vong linh đó, những loại vong linh khác tựa hồ vì sợ uy lực của La Hầu chi cung, tỏ ra rụt rè và do dự, thậm chí không ít vong linh còn boăn khoăn không biết có nên gia nhập không.
Chỉ có khô lâu pháp sư là tập trung nhanh nhất, tiến lên dứt khoát nhất, dường như có ai đó âm thầm tổ chức.
Trong lòng Triệu Thụy chợt động, tuy những vong linh này đại đa số đều không có trí tuệ, nhưng sau khi trải qua đại chiến vừa rồi, bản năng cũng sinh ra sợ hãi sâu sắc đối với hắn và La Hầu chi cung.
Thế nhưng, những khô lâu pháp sư đó, sau phút kinh hoàng thất thố ngắn ngủi đã tổ chức lại, tiến hành phản kích.
Chỉ có một loại khả năng, đó là có vong linh đang âm thầm chủ trì.
Hơn nữa, vong linh này rất có thể là thủ lĩnh khô lâu pháp sư.
Triệu Thụy liền nhớ lại khô lâu pháp sư kinh hoảng thất thố khi hắn bắn mũi tên thứ nhất làm bị thương Thạch Hổ.
“Khẳng định là hắn.” Triệu Thụy kết luận trong lòng.
Hắn tán phát cảm giác ra, cẩn thận tìm kiếm trong gần hai trăm khô lâu pháp sư còn lại.
Cuối cùng hắn phát hiện một khô lâu pháp sư khoác hắc bào tựa hồ hơi khác với những đồng loại.
Ngọn lửa trong mắt khô lâu pháp sư này tựa hồ chất chứa biết bao tham lam, biết bao sợ hãi, biết bao kì vọng.
Trong khi Triệu Thụy khóa chặt lấy Lý Cư, làn sóng do vong linh hợp thành đã kéo tới dưới tế đài, lại một lần nữa vây chặt lấy tế đài một giọt nước cũng không lọt, đồng thời bắt đầu tiến lên tế đài.
Tình hình đã khẩn cấp dị thường.
Một khi những vong linh này lên được đỉnh tế đài, giờ chết của tất cả yêu linh cũng đến luôn.
Triệu Thụy hít sâu một hơi, quyết định trong lòng.
Hắn giơ cao La Hầu chi cung, chăm chăm nhìn Lý Cư, bắt ngờ lại theo bậc thang đá, từng bước tiến về những vong linh đang tuôn tới.
Đám vong linh đang đổ xô xông lên bỗng dừng ngay lại, đồng loạt đưa ánh mặt sợ sệt về phía nhân loại này.
Bọn chúng nhớ hết sức rõ, chính là tu chân giả nhân loại này vừa dùng cây ma cung uy lực vô cùng đó đánh chết lãnh tụ của chúng – Thạch Hổ.
Bây giờ nhân loại tu chân giả đó cầm ma cung tiến về phía chúng, làm sao chúng không sợ? Làm sao chúng không kinh hoảng?
Bọn chúng bắt đầu lùi lại theo bản năng.

Triệu Thụy tiến lên một bước, đám vong linh lùi lại một bước.
Khi Triệu Thụy tới bậc thềm cuối cùng, tất cả vong linh đều lui xuống khỏi tế đài.
Triệu Thụy đứng trên bậc thang, từ từ nhìn xung quanh một vòng, sau đó lạnh lùng quát: “Tránh ra!”
Tiếng quát của hắn như sấm nổ, truyền đi thật xa, đánh sâu vào linh hồn tất cả vong linh.
Đám vong linh liền rối loạn, chúng sợ hãi nhìn Triệu Thụy, bắt đầu từ từ di động bước chân, tan ra hai bên.
Triệu Thụy theo con đường lớn mà đám vong linh tránh ra, từ từ đi về phía thủ lĩnh khô lâu pháp sư Lý Cư.
Cho dù xung quanh đều là vong linh, nhưng dưới uy thế của Triệu Thụy, lại không có một vong linh nào dám phát động tập kích Triệu Thụy.
Lý Cư nhìn Triệu Thụy dần dần tới gần, không khỏi kinh hoảng.

Hắn không ngờ mình tự nhiên lại bị nhìn ra thân phận nhanh như vậy.
Hắn hoảng hốt bối rồi lui ra sau, hi vọng có thể tránh khỏi Triệu Thụy bám theo, mới chạy được hai bước, thân hình Triệu Thụy chớp lên một cái, đã chặn trước mặt hắn.
“Ngươi muốn chạy đâu?” Triệu Thụy chăm chú nhìn Lý Cư, giọng không chút biểu tình.
“Ta, ta…” Lý Cư vì quá kinh hoảng nên lắp bắp “Ta chẳng muốn đi đâu cả.”
“Những vong linh này tiến công là do ngươi tổ chức chứ gì.

Muốn báo thù cho chủ trước hay muốn làm ngư ông đắc lợi?” Triệu Thụy cười cười vẻ châm biếm.

“Không phải ta tổ chức.

Tuyệt đối không phải ta tổ chức.” Lý Cư kinh hoảng xua loạn hai cánh tay bằng xương, van vỉ “Xin ngài tha mạng, tha cho ta một mạng, ta nguyện ý vĩnh viễn nỗ lực cho ngài.”
“Há? Thật sao? Ngươi thật sự sẽ dốc sức cho ta?” Triệu Thụy lạnh nhạt hỏi.
Lý Cư vốn cho rằng tu chân giả nhân loại này không thể tha cho hắn, chắc chắn phải đẩy hắn vào chỗ chết, trong lòng đã sớm chuẩn bị cá chết lưới rách.
Thế nhưng bây giờ hắn nghe giọng Triệu Thụy dường như hơi buông lỏng, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hi vọng, vội vàng nói: “Đương nhiên.

Đương nhiên.

Hoàng Tuyền Địa Cung, cường giả vi tôn.

Với thực lực của ngài, đủ để làm vương giả trong Hoàng Tuyền Địa Cung.

Dốc sức cho ngài là vinh hạnh của Lý Cư ta.” “Tốt đấy.

Ta đang cần người giúp ta quản lý vong linh trong Hoàng Tuyền Địa Cung.

Nếu như từ nay về sau ngươi có thể trung tâm theo ta làm việc, ta sẽ xem xét tha cho ngươi một mạng.”
Lý Cư vừa nghe liền mừng ngoài tưởng tượng, vội vàng quỳ trên mặt đất, hành đại lễ với Triệu Thụy, tạ ơn không giết.
Đúng vào lúc này, sắc mặt Triệu Thụy đột nhiên lộ ra một tia cười lạnh.
Hắn lấy ra Cửu Tiêu Lôi Đình thương, xoay đầu thương chĩa thẳng vào Lý Cư.
Sau đó ngưng tụ chân khí còn lại, đâm mạnh vào Lý Cư.
“Xoẹt.”
Cửu Tiêu Lôi Đình thương đâm sâu vào đầu sọ của Lý Cư, xuyên qua hết cả cái sọ.
Lý Cư không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thụy, cánh tay xương xẩu chỉ vào Triệu Thụy, không ngừng run rẩy: “Ngươi, ngươi vì sao lại giết ta?”
Triệu Thụy nói: “Ngươi quá giảo hoạt, cũng quá ngoan độc.

Lưu ngươi lại bên cạnh, ta không yên tâm.”
Lý Cư đột nhiên hiểu ra điều gì, nói: “Ngươi, ngươi đã hao hết, hao hết lực lượng rồi phải không? Cho nên ngươi, ngươi mới dùng, dùng ngụy kế này, để tới giết ta.” Triệu Thụy không đáp, chỉ lạnh lùng cúi đầu.

Ngọn lửa trong mắt Lý Cư từ từ tắt trong oán độc và phẫn hận.
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: Bây giờ bận rồi, không nhận đăng kí nữa!
Nếu các bạn đang đọc Thần Ma Chi Mộ mà Tàng Thư Viện chẳng may gặp lỗi không vào được, bạn có thể truy cập vào đây để đọc Thần Ma Chi Mộ: http://lamsonthucac.0lx/


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui