Bộ lạc linh yêu buổi chiều vừa náo nhiệt lại vừa yên tĩnh.
Những linh yêu ra ngoài đi săn đã trở về bộ lạc, vừa chuẩn bị ăn tối, vừa nói chuyện phiếm.
“Triệu Thụy và Đôn Triệt đã xuất phát một ngày rồi, bây giờ sao rồi nhỉ?” một yêu linh cao gầy, khắp người đầy vảy hỏi.
“Thạch Hổ cường đại như vậy, bọn họ có thể diệt trừ Thạch Hổ sao?”
“Lỡ như không thành công…”
“Cái miệng quạ đen của ngươi!” Nắm tay to lớn của Đôn Ngân đánh lên đầu yêu linh đó, xém chút đập hắn ngã nhoài ra đất.
“Uy lực của ma cung trên tay Triệu Thụy, các ngươi đã thấy rồi.
Cho dù Thạch Hổ có lợi hại hơn, cũng không cách nào ngăn được uy lực của ma cung! Càng huống chi, còn có Đôn Triệt giúp hắn! Xú tiểu tử, không được nói những lời không may mắn như vậy! Nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi! Ta rõ rồi!”
Yêu linh đó ôm đầu, đau nghiến răng nghiến lợi “Đôn Ngân đại tỉ, ngài đùng dùng sức như thế! Ta bị ngài đánh ngu thì làm sao?”
Đôn Ngân giễu cợt: “Ngươi đã đủ ngu rồi, ngu thêm nữa cũng chẳng ngu tới đâu.
”
Yêu linh đó ấm ức nói; “Ngươi lại có thể nói ta như vậy…”
Những yêu linh khác đều cười nghiêng lên ngã xuống, vui không chịu nổi.
Mi Thiên đứng trên tế đài, từ xa nhìn cảnh này, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười mỉm.
Ông hi vọng, nụ cười vui vẻ mày, không khí thoải mái này có thể duy trì vĩnh viễn trong bộ lạc yêu linh.
Sương mù bên ngoài bộ lạc không biết đã dày đặc hơn từ bao giờ, trong sương mù dày đặc toát ra hơi lạnh buốt xương cùng với sát khí nồng nặc.
Nụ cười trên mặt Mi Thiên từ từ thu liễm lại, ông có thể cảm giác rõ ràng nguy hiểm ẩn nấp trong sương mù.
Những yêu linh đang cười đùa, tuy cảm giác không nhạy bén bằng Mi Thiên, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy hơi bất thường.
Bọn họ ngừng cười nói, chăm chú nhìn sương mù ngoài bộ lạc, đề cao cảnh giác.
Tiếng bươc chân nặng nề từ trong sương mù cáng lúc càng rõ ràng, khí hung sát càng lúc càng nồng nặc.
Đám yêu linh trong bộ lạc không tự chủ nín thở lại, cảm thấy quả tim mình như bị một khối đá lớn đè nặng!
Trong tiếng bước chân nặng nề đó, đại quân do vô số vong linh như con rối sắt thép, khô lâu pháp sư, âm linh… từ trong sương mù xuất hiện.
Đám yêu linh trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh.
Bọn họ vạn vạn lần không ngờ lại có nhiều vong linh như vậy đột nhiên đánh tới bộ lạc của mình.
“Vong lính!”
“Là đám đông vong linh!”
“Vong linh tập kích!”
“…”
“…”
Đám yêu linh trong bộ lạc yêu linh, sau phút chấn kinh ngắn ngủi, cuối cùng cũng có phản ứng, nhao nhao la lớn lên, vội vã tụ tập lại với nhau, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trong lòng Mi Thiên lại trầm xuống, ông mặt không biểu tình bắt chỉ quyết, trong miệng ngâm tụng một câu chú văn.
Chỉ thấy một cột sáng màu xanh từ trên tế đài bắn ra, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, hình thành một màng sáng màu xanh đen, bao phủ cả bộ lạc yêu linh vào trong.
Tiên phong của đại quân vong linh va mạnh lên màng sáng, giống như va lên bức tường bằng thép, liền dồn lại thành một đống.
Những con rối sắt thép ở trước nhất vung vẩy trường thương nặng nề, dùng sức đâm qua màng sáng, muốn phá vỡ màn sáng.
Thế nhưng, hàng trăm ngàn cây thương sắt thép được gia cố pháp thuật đâm vào màng sáng lại không gây ra được thương tổn gì cho màng sáng, thậm chí không sinh ra chút rung động nào.
Những khô lâu pháp sư phía sau cũng gia nhập đội ngũ công kích, trong miệng ngâm xướng chú ngữ, vung vẩy pháp trượng, đập từng quang cầu màu đen lên bức màng sáng.
Mặt ngoài của màng sáng bị khô lâu pháp sư ra sức công kích, sinh ra từng vòng sóng gợn.
Bất quá, chỉn thể vẫn chẳng suy suyển chút nào.
Công kích liên tục tập trung không hề phá được phòng ngự của bộ lạc yêu linh chút nào.
Mấy vạn vong linh không thể không ngừng cạnh màng sáng, nhìn vong linh trong màng, không làm gì được.
Đôn Ngân và những linh yêu khác thấy đám vong linh đột nhiên xuất hiện này, vốn hơi hoảng loạn.
Bây giờ thấy đám vong linh không cách gì công phá pháp trận phòng ngự, bèn từ từ trấn định lại, không còn hoảng hốt nữa.
“Những vong linh quái đản này từ đâu chui ra vậy?” Đôn Ngân nhìn vong linh ngoài màng sáng, lầm bầm trong miệng.
“Quản chúng làm gì! Dù sao phòng ngự pháp trận của chúng ta có năng lực phòng ngự cường đại, cho dù những vong linh này có nhiều lên gấp đôi, cũng không cách nào tiến vào.
” Một yêu linh tùy tiện nói.
“Đúng vậy.
Những vong linh này số lượng tuy nhiều, thực lực cũng tính là cường hãn, bất quá, trận pháp phòng ngự của bộ lạc chúng ta chính là do sư tôn tự mình bố trí, cho dù Thạch Hổ có tự thân tới cũng không thể phá hoại, càng huống chi những vong linh tương đối yếu ớt này?”
“Bộ lạc chúng ta cũng không phải mới bị vong linh tập kích lần đầu.
Đám vong linh không cách nào phá vỡ màng sáng, qua một đoạn thời gian, tự nhiên sẽ tan đi, không cần phải quá để ý.
”
“…”
“…”
Nhũng yêu linh khác, sau khi trấn định lại, bắt đầu hơi không để ý, dần dần không để những vong linh bên ngoài màng sáng vào mắt nữa.
Theo họ thấy, lần tập kích này của vong linh tuy thanh thế to lớn, nhưng sau cùng cũng sẽ như lần trước, thất bại trở về.
Bất quá, Đôn Ngân lại lờ mờ cảm thấy sự tình có thể không đơn giản như vậy.
Chính vào lúc này vong linh đang nóng nảy đột nhiên yên tĩnh lại, đồng loạt tách ra hai bên, chừa ra một con đường lớn, một chiến sĩ cao lớn vai vác thanh kiếm to, toàn thân bao phủ trong khôi giáp dày nặng màu bạc, chỉ lộ ra hai tròng mắt đỏ như máu, sải bước đi tới.
Khí hung sát dày đặc ngưng tụ thành sương mù màu đen từ trong khe hở của khôi giáp luồn ra, lơ lửng trên không trung.
Tất cả vong linh đều khom eo thật sâu, cúi đầu xuống, cung cung kính kính hành lễ với người đó, không dám bất kính chút nào!
Ngân khôi chiến sĩ đó đi tới trước màng sáng, tịnh không ngừng lại, mà giơ cao thanh kiếm to vác trên vai!
Sau đó, hắn đột nhiên quát lớn một tiếng, hai tay vung mạnh xuống dưới.
Chỉ thấy thân kiếm màu đen bỗng bùng ra quang mang màu đen chói mắt, hình thành một quang kiếm cuồng mãnh, chém mạnh lên bức màng sáng màu xanh đen!
“Ầm!”
Tiếng nổ muốn điếc tai vang lên, mặt đất lắc lư mạnh một cái, màng sáng xanh đen bao phủ bên trên bộ lạc linh yêu, dưới uy lực của hắc sắc kiếm mang khủng bố, vỡ tan như bong bóng!
“Phòng ngự pháp trận bị công phá rồi!”
“Phòng ngự pháp trận mấy trăm năm nay chưa từng bị ai công phá, lại bị người ta đánh một cái phá mất!”
“Người này là ai! Sao lại có lực lượng khủng bố như vậy!”
Đám yêu linh kinh hãi thất sắc, bị khí thế cường đại của chiến sĩ thần bí khiến cho không tự chủ lui lại mấy bước!
Một cái tên không may cơ hồ đồng thời nổi lên trong đầu họ:
Chẳng lẽ… chẳng lẽ là bá chủ trong Hoàng Tuyền Địa Cung – hung linh Thạch Hổ!
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.
php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.
php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: Bây giờ bận rồi, không nhận đăng kí nữa!
Nếu các bạn đang đọc Thần Ma Chi Mộ mà Tàng Thư Viện chẳng may gặp lỗi không vào được, bạn có thể truy cập vào đây để đọc Thần Ma Chi Mộ: http://lamsonthucac.
0lx/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...