Thần Ma Chi Mộ


Người sói trong hắc ám thế giới của phương tây có rất nhiều phân chi.
Nhưng, vua của người sói thì chỉ có một vị, cho dù trong hắc ám thế giới, Lang vương cũng là cường giả đứng trên dỉnh kim tự tháp.
Lông tóc màu vàng kim đó là tiêu chí rõ ràng nhất của lang vương!
Trong lòng Triệu Thụy đề cao cảnh giác, Bì Lỗ Tạp trước khi biến thân đã lợi hại như vậy, sau khi biến thân, thực lực khẳng định sẽ tăng mạnh!
Hắn chăm chú nhìn Bì Lỗ Tạp, chuẩn bị ứng phó với đợt công kích kế tiếp.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, không gian xung quanh lang vương sinh ra gợn sóng nho nhỏ, như có một hòn đá quăng xuống nước vậy.
Tuy gợn sóng rất ngắn ngủi, biến mất rất nhanh.
Nhưng Triệu Thụy vẫn cảm giác rất rõ ràng có tình trạng không gian chấn động!
Đây là chuyện gì? Vì sao lại có hiện tượng này?
Vừa rồi Tạp Tư Lạp Đồ tịnh không ra tay, phóng thích lỗ đen.
Trong lòng Triệu Thụy lại dâng lên cảm giác nghi hoặc mạnh hơn.
Chỉ là, lang vương Bì Lỗ Tạp tịnh không cho Triệu Thụy nhiều thời giang suy nghĩ hơn.
Hắn điên cuồng rống lên một tiếng, lại bổ vào Triệu Thụy.
“Vù” một tiếng, thân hình như một hòn núi của lang vương nhanh chóng vạch một đường màu kim nhạt trong không gian, trong chớp mắt đã xông tới phía trước Triệu Thụy.

Móng vuốt to lớn chụp mạnh xuống đầu Triệu Thụy.
Triệu Thụy vội vàng lấy từ Càn Khôn giới chỉ ra Cửu Tiêu Lôi Đình thương, rung tay một cái, ảo hóa ra vô số thương ảnh, tiến hành phòng ngự.
Một tiếng “ầm” vang lên, thần thương của Triệu Thụy chống lấy cánh tay to như thân cây của lang vương, đánh cho hắn cả người lắc lư không ngừng.
“Hừ, chó điên.

Đừng xung động.


Xung động là ma quỷ.” Triệu Thụy nhếch nhếch mép, giọng thản nhiên châm chọc.
Chỉ là, trong lòng hắn tịnh không thản nhiên như bề ngoài.
Lực lượng cường đại của lang vương Bì Lỗ Tạp vượt quá tưởng tượng của người thường, Triệu Thụy trước giờ còn chưa từng gặp người nào có lực lượng cường đại như vậy!
Ngoài ra, hắn ngoại trừ phải phòng ngự Bì Lỗ Tạp, còn phải để ý ba người kia đánh lén, phân tâm nhị dụng, hơi cật lực.
“Pháp thuật của phương đông thực kì diệu, mỗi lần ta thấy pháp thuật phương đông đều không khỏi bái phục.”
Tạp Tư Lạp Đồ đừng một bên vỗ tay khen ngợi, dường như không hề thấy cảnh lúng túng của lang vương Bì Lỗ Tạp, mà Cát Nhĩ Sâm và Bàng Thác tựa hồ không hề quan tâm tới tình trạng của Bì Lỗ Tạp và Triệu Thụy.
Triệu Thụy không khỏi cảm thấy kì quái, làm đồng bọn cùng hưởng lợi, những tên kia không khỏi lạnh nhạt quá rồi.
Hắn đang nghĩ vậy, không gian xung quanh lại gợn sóng như nước, đến thân hình của Bì Lỗ Tạp cũng vì không gian gợn sóng mà vặn vẹo.
Tuy lần này không gian gợn sóng chỉ trong chớp mắt, nhưng vẫn bị Triệu Thụy chú ý.
Cảm giác nghi hoặc trong lòng hắn càng mạnh hơn.
Tình huống không gian gợn sóng này rốt cuộc vì sao mà sinh ra? Hơn nữa còn sinh ra hết lần này tới lần khác?
Thân hình của lang vương Bì Lỗ Tạp vì sao lại vặn vẹo vì không gian gợn sóng?
Với thực lực cường hãn của hắn, sao lại như cái bóng trong nước, bị ảnh hưởng dễ dàng vậy?
Triệu Thụy đột nhiên sinh ra cảm giác không chân thực mãnh liệt với tình cảnh trước mắt.
“Bì Lỗ Tạp, giải quyết thằng cha phương đông này đi.

Tuy ta rất hứng thú với hắn, nhưng đáng tiếc, hắn là địch nhân của chúng ta!” Tạp Tư Lạp Đồ âm âm nhu nhu nói, giọng đầy thương tiếc.
Triệu Thụy nhìn Tạp Tư Lạp Đồ một cái, biết rằng một kích lợi hại nhất sắp bắt đầu.
Khi mắt hắn nhìn tới Tạp Tư Lạp Đồ, thân hình hắn đột nhiên ngừng lại.
Hắn phát hiện, trong mắt Tạp Tư Lạp Đồ lóe lên quang mang màu đen, dường như tồn tại một sắc thái kì ảo nào đó.

Trong đầu Triệu Thụy bỗng sáng ra, đột nhiên hiểu rõ, cảm giác không chân thực mãnh liệt đó từ đâu mà tới.
Bởi vì, tất cả trước mắt đều là ảo giác! Đều không phải là tồn tại thực!
Mà là một loại tác dụng của tinh thần ma pháp!
Hắn từng nghe nói có một loại tinh thần ma pháp có thể công kích trực tiếp tới tinh thần người ta, làm đối thủ sinh ra ảo giác, cuối cùng chết trong ảo giác!
Mà tiêu chí quan trọng nhất của tinh thần ma pháp sư, chính là trong mắt hắn sinh ra lưu quang kì dị!
Chỉ là yêu cầu về thiên phú của tinh thần ma pháp sư cực kì cao, cực khó tu luyện, hơn nữa tính nguy hiểm cực lớn, một khi thi triển thất bại, sẽ gặp phản phệ.
Đến lúc đó, người thi pháp nhẹ thì tinh thần thác loạn, nặng thì táng mạng!
Cho nên, cả thế giới phương tây cũng cơ hồ chẳng có mấy tinh thần ma pháp sư.
Thế nhưng, trùng hợp là hắn lại gặp một người, hơn nữa còn là tinh thần ma pháp sư cao cấp nhất!
Nghĩ xong chỗ này, trong lòng Triệu Thụy từ từ an định lại.
Hắn không chú ý tới lang vương Bì Lỗ Tạp nữa, mà dùng ánh mắt trực tiếp khóa lấy trên người Tạp Tư Lạp Đồ.
Tạp Tư Lạp Đồ vẫn cười hì hì cũng chú ý tới tình hình hơi khác thường.
Hắn lúc này không cười nữa, trên mặt thậm chí còn lộ ra vẻ hơi hoảng loạn.
Điều này càng xác định thêm cách nghĩ của Triệu Thụy.
Chỉ là, thân hãm trong cuộc, phải phá giải thế cuộc làm sao?
Triệu Thụy tịnh không hiểu biết vè tinh thần ma pháp.

Hắn chỉ biết, muốn phá trừ ảo tượng này, phải quấy nhiễu tinh thần người thi pháp.
Hắn nhớ trong tu chân giới có một số cao tăng đắc đạo có thể ngâm tụng chân ngôn cường đại trấn yêu phục ma.
Những chân ngôn đó có tác dụng áp chế cực lớn đối với tinh thần!
Thậm chí đến yêu ma quỷ quái, dưới tác dụng của chân ngôn, cũng chỉ đành bó tay chịu trói.

Triệu thụy tuy không biết phải sử dụng chân ngôn thế nào, bất quá, hắn lại chịu thử một lần.
Hắn vốn giữ ba phần lực lượng đối phó với ảo ảnh của lang vương, lưu lại bảy phần đề phòng người khác.
Bây giờ, hắn không bảo lưu chút nào, tập trung tất cả chân khí trong đan điền, rồi ngẩng mạnh đầu lên.
Chân khí cường đại từ trong đan điền của Triệu Thụy bay mạnh lên cổ họng hắn, từ trong miệng hắn phun ra ngoài!
“Hú!”
Tiếng hú muốn điếc tai phát ra từ miệng Triệu Thụy, khiến người ta ngơ ngẩn tâm thần.
Thanh âm chấn động không khí gần đó, một luồng sóng xung kích cường đại lấy Triệu Thụy làm trung tâm lan ra, nhanh chóng khuếch tán ra thật xa.
Không gian xung quanh liền giống như kính bị chùy sắt đập phải, rào một tiếng, vỡ thành vô số mảnh, ào ào rơi xuống, biến mất không thấy đâu.
Cảnh vật xung quanh liền thay đổi, bốn tây phương tu hành giả chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Mà ba người Thiên Xung tử bị lỗ đen hút đang đứng cạnh hắn.
A Tư Đạc Ma Cầu vẫn lơ lửng phía trước hắn, không hề bị lỗ đen hút mất.
Triệu Thụy vui vẻ trong lòng, vội thu A Tư Đạc Ma Cầu lại, bảo vào Càn Khôn giới chỉ.
Vừa rồi trong ảo cảnh, mất đi bảo vật này khiến hắn đau lòng vô cùng, bây giờ thấy A Tư Đạc Ma Cầu vẫn an toàn vô sự, tự nhiên hết sức cao hứng.
Lúc này, ba người Thiên Xung tử cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bất quá biểu hiện vẫn hết sức ngơ ngẩn.
“Vừa rồi là chuyện gì? Sao ta giống như bị mấy trăm mĩ nữ xà quấn lấy, không nhúc nhích được, căn bản không cách gì thoát thân?” Lôi Động rất ngạc nhiên hỏi.
“Vừa rồi ta rơi vào đáy biển rượu, xém chút ngập chết rồi.” Thiên Xung tử sờ sờ đầu, vẻ không hiểu chuyện gì.
Vi Thừa Phong trầm giọng nói: “Vừa rồi hẳn là bọn ta bị rơi vào ảo cảnh.”
Triệu Thụy nói: “Không sai! Vừa rồi chúng ta bị tinh thần ma pháp của Tạp Tư Lạp Đồ công kích, trong lúc bất tri bất giác rơi vào ảo cảnh, khó lòng tự thoát ra.

Bất quá, hiện tại vấn đề đã bị giải quyết rồi.”
Biểu hiện của Thiên Xung tử và Lôi Động vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, đặc biệt là Thiên Xung tử, vừa rồi lão còn cho rằng tu chân giả tự xưng là Minh Linh này cùng một bọn với những kẻ xâm nhập.
Thế nhưng vừa rồi nếu như không có Triệu Thụy ra tay, bọn họ bây giờ e rằng vẫn còn bị tinh thần ma pháp khống chế, không thoát ra được.
“Đúng rồi, bốn tây phương tu hành giả vừa rồi đâu mất rồi?” Vi Thừa Phong như nhớ lại điều gì, hỏi.
“Đằng kia có một tên!” Lôi Động chỉ một khối đá đàng xa, la lớn.
Tinh thần ma pháp sư Tạp Tư Lạp Đồ đang nằm ở đó, tay chân không ngừng co quắp, máu tươi không ngừng cuồn cuộn tuôn ra từ ngũ quan.

Tiếng hú vừa rồi của Triệu Thụy phá ma pháp của Tạp Tư Lạp Đồ, khiến hắn gặp phải phản phệ cường liệt của ma pháp, bị trọng thương!
Tạp Tư Lạp Đồ cố gắng mở miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng không nói được chữ nào.
Hắn chỉ oán độc trừng mắt nhìn Triệu Thụy, ánh mắt từ từ ảm đạm, nhanh chóng đứt hơi.
“Chết mất một tên, còn lại ba tên, bọn chúng đi đâu rồi?” Thiên Xung tử quay đầu nhìn xung quanh há miệng la gào.
Vi Thừa Phong thần sắc ngưng trọng nói: “Khẳng định là tới cửa vào Hoàng Tuyền Địa Cung rồi! Đó là mục tiêu duy nhất của chúng!”
“Chúng ta đi!” Vi Thừa Phong nói xong, dẫn ba sư đệ xông vào sâu trong Âm Vụ cốc.
Triệu Thụy hoài nghi trang Phong Thần chi thư ở trong Âm Vụ cốc, tự nhiên cũng không bỏ qua cơ hội bèn đuổi theo sau ba người.
Bay theo sơn cốc mấy kí lô mét, bốn người tới chỗ sâu nhất trong sơn cốc.
Một pháp trận cổ đại mà thần bí xuất hiện trước mắt Triệu Thụy.
Cho dù còn cách xa, Triệu Thụy vẫn cảm nhận rõ ràng linh lực cường đại mà pháp trận này tán phát ra.
Chính giữa pháp trận có một con rùa đá to lớn cao tới mười mét.
Con rùa đá thần thái uy vũ, sống động như thật, trên thân khắc đầy các loại phù văn.
Sương trắng dày đặc từ trong miệng con rùa đá phun ra, bao phủ không gian trong sơn cốc.
Từng trận gió lạnh lùng cũng từ trong miệng con rùa đá thổi ra, lạnh tới thấu xương.
Đây là nguồn sương mụ của Âm Vụ cốc, cũng là cửa vào Hoàng Tuyền địa cung.
Trên lưng con rùa đá, ba bóng người quen thuộc đang ở đó, không biết đang làm gì.
“Cửa vào Hoàng Tuyền Địa Cung ở trên lưng con rùa này?” Triệu Thụy hỏi Thiên Xung tử.
“Không phải.” Thiên Xung tử lắc lắc đầu, chỉ vào mảnh đất bị pháp trận che phủ dưới chân, đáp: “Vào thời trung cổ, nơi này đều là cửa vào Hoàng Tuyền Địa Cung, yêu ma quỷ quái cuồn cuộn không dứt từ đó tuôn ra, gây họa cho nhân gian.

Sau đó, một vị tu chân giả tu vi tinh thâm, để diệt tận gốc tai họa, mới thi triển pháp lực vô biên, dùng pháp trận phong ấn luôn cửa vào Hoàng Tuyền Địa Cung, hơn nữa còn đặt trên pháp trận một Huyền Võ, để trấn áp tà linh yêu ma.
Những tây phương tu hành giả này, vì tới Hoàng Tuyền Địa Cung, tìm viễn cổ bảo tàng, tất nhiên phải phá hoại phong ấn.

Đến lúc đó, những tà linh yêu ma trong Hoàng Tuyền Địa Cung nhất tề xông ra, tất sẽ làm thiên hạ đại loạn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận