Thần Ma Chi Mộ


Bà trung niên đeo kính đó trừng trừng nhìn tên đầu sỏ Mễ Văn, phẫn nộ dựng thẳng đôi mày mảnh.
Đều tại con hà quan không đầu không óc này hại mình lần đầu tiên đi tuần tra sòng bạc phải thảm hại thế này!
Phải biết, không bao lâu sau, bà có thể tiến vào tầng quản lý của sòng bạc khách sạn hào hoa này, trở thành một nhà quản lý nắm quyền to trong tay.
Thế nhưng bây giờ bộ dạng thảm hại thế này, bị nhiều người thế này nhìn thấy, bảo sau này bà làm sao tạo dựng uy tín?
Sau này làm sao tiến hành công tác ở đây?
Bà trung niên đeo kính càng nghĩ càng tức, đưa tay chỉ Mễ Văn, rít giọng mắng: “Ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Có mắt không hả? Chẳng lẽ trước giờ không bao giờ nhìn đường sao?”
“Xin… xin lỗi.

Thật có lỗi quá.

Vừa rồi tôi quá gấp, kết quả khiến bà bị rượu đổ lên, xin bà thứ lỗi.” Mễ Văn biết mình gây họa, vội vàng khom người, bồi lễ xin lỗi.
“Thứ lỗi? Ngươi gây ra họa thế này, chỉ dựa vào một câu đơn giản như thế, cũng muốn ta thứ lỗi?”
Bà trung niên đeo kính đó hoàn toàn không tiếp nhận lời xin lỗi của Mễ Văn, tiếp tục chỉ vào mũi Mễ Văn, chửi rủa một cách cay nghiệt “Ngươi là hà quan trong sòng bạc phải không? Sòng bạc nổi tiếng thế này, sao lại có hà quan tố chất thấp như vậy? Những bài dạy ngươi được học, đều dạy ngươi làm thế này sao? Đều dạy ngươi làm kiểu chó đó sao?”
Mễ Văn lúc đầu còn cúi đầu, thành thành thật thật nghe chửi, nhưng sau này nghe bà ta chửi khó nghe, nhất thời tính khí bị chọc phải.
Cô ngẩng đầu lên, không chút yếu thế trừng lại bà ta, lớn giọng nói: “Tôi quả thật đã gây ra họa, tạo thành tổn thất cho bà.

Tôi đã xin lỗi rồi, và tôi cũng đồng ý bồi thường chi phí giặt áo cho bà, bà còn muốn thế nào nữa? Bà bảo tôi tố chất thấp, vậy bà tố chất thế nào? Sao nói khó nghe như vậy?”

Bà đeo kính đó thấy Mễ Văn dám đầu khẩu với mình, không khỏi càng phẫn nộ hơn, chửi lớn: “Ngươi tính là gì! Bất quá là một hà quan bé tí, lại dám nói với ta như vậy!”
“Vậy bà dựa vào đâu mà nói giọng đó với cô ấy?” Triệu Thụy hơi coi không được, bèn rẽ dòng người tiến vào bên cạnh Mễ Văn, giúp Mễ Văn phản kích “Bà không phải sếp của chúng tôi, lại còn mở miệng nói xấu, vì sao cô ấy không thể nói lại?”
Bà trung niên đeo kính thấy đột nhiên có người đứng ra giúp đỡ Mễ Văn, liền giận sôi gan, không sao kìm chế được nữa.
Bà nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Triệu Thụy hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tôi là kinh lý khu này.” Triệu Thụy không tự ti cũng không kiêu ngạo nói.
“Kinh lý đổ khu?” Giọng bà ta rít lên “Dựa vào một kinh lý đổ khu chút bẻo ngươi cũng dám dùng giọng đó dạy dỗ ta? Tuy hiện tại ta không phải là cấp trên của ngươi, nhưng chẳng bao nhiêu ngày nữa ta sẽ tiến vào tầng quyết sách tối cao nhất của sòng bạc các ngươi!
Ngươi cứ chờ đi!
Ta trở về khiếu nại với tổng kinh lý sòng bạc các ngươi là Hồ Tinh, để hắn đến xử lý vấn đề các ngươi!
Ngươi và con bé ngu ngốc này cứ chờ bị đuổi ra khỏi cửa đi!”
Bà trung niên đeo kính đang chửi toáng lên ở đó, tổng kinh lý Hồ Tinh của sòng bạc Duy Ni đã nghe tin chạy tới, vội hỏi chuyện gì.
Bà ta kể lại sự tình vừa qua, thêm mắm dặm muối một hồi, rồi dùng giọng mệnh lệnh nói với Hồ Tinh: “Hồ tổng, ngươi phải đuổi việc hai nhân viên công tác thái độ tệ hại này cho ta.

Nếu không, ta sẽ báo cáo thái độ làm việc của các ngươi cho chủ tịch hội đồng quản trị của ta, còn như có ảnh hưởng tới hợp tác của chúng ta hay không, vậy đó không phải là chuyện ta khống chế được.”
Hồ Tinh chửi lớn trong bụng một câu, bà nay đang gây phiền phức cho mình đây mà!
Hắn hết sức rõ ràng, Hồ gia đại tiểu thư Hồ Lâm hết sức xem trọng Triệu Thụy.
Nếu mình đuổi việc Triệu Thụy, với tính khí của Hồ Lâm, còn không ăn tươi nuốt sống mình sao?
Thế nhưng, trước mặt nữ nhân này, hắn cũng không dám làm trái quá.
Bởi vì nữ nhân này là người tin cậy do bên hợp tác với Hồ gia phái tới, cũng là đối tượng khoản đãi của Hồ gia, đến bản thân tổng tài Hồ Kinh Vĩ cũng hết sức xem trọng bà.

Vạn nhất chọc giận bà ta, để bà về làm cái báo cáo nhỏ, vậy Hồ Tinh không nuốt trôi nổi rồi.
Hồ Tinh tiến thoái lưỡng nan, tuy điều hòa trong sòng bạc rất mạnh, nhưng đầu hắn vẫn chảy ra từng giọt mồ hôi lớn.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, hắn mới nghiến răng, nghiêm mặt dạy dỗ Triệu Thụy và Mễ Văn: “Vị nữ sĩ Thi Nghệ này là khách nhân tôn quý nhất của sòng bạc chúng ta, có lẽ sau này còn trở thành một trong những thành viên của hội đồng quản trị sòng bạc, các ngươi sao có thể dùng loại thái độ tệ hại đó đói xử với bà? Danh dự của sòng bạc Duy Ni đều bị các ngươi phá hư hết rồi! Bây giờ ta chính thức tuyên bố, hai người các ngươi bị đuổi việc! Lập tức rời khỏi sòng bạc, từ ngày mai không được đi làm nữa!”
Nói xong, cũng không cho Triệu Thụy và Mễ Văn cơ hội biện giải nào, xoay lại cười bồi với Thi Nghệ: “Bà cảm thấy kết quả xử lý của tôi thế nào?”
“Không tệ.” Thi Nghệ hài lòng gật gật đầu, khiêu khích nhìn Triệu Thụy và Mễ Văn, khóe miệng lộ ra nụ cười thắng lợi: “Ngươi tốt hơn hai tên thái độ tệ hại, không biết trời cao đất dày đó nhiều lắm.”
Hồ Tinh chửi thầm trong bụng một tràng, nhưng trên mặt lại đầy nụ cười, liên tục gật đầu khen phải.
Triệu Thụy lạnh lùng liếc hai người một cái, không nói gì, đi ra ngoài, hắn tịnh không lưu luyến gì với cái công tác này, hắn cũng không phải mới bị đuổi việc lần đầu.
Mễ Văn vẫn rất thích phần công tác này.
Bất quá, cô cũng không muốn mất cốt khí trước nữ nhân kêu là Thi Nghệ này, cũng ngẩng đầu đi theo sau Triệu Thụy.
Chính vào lúc này, một giọng nói đột nhiên từ trong đám người truyền ra: “Chờ chút đã, chỉ là chút sai lầm nhỏ, lại đuổi việc bọn họ, chẳng phải chuyện bé xé ra to sao?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu phụ cao quý ôn hòa, lại mang vài phần uy nghiêm, được một đám bảo vệ vây quanh, từ từ đi lại.
Trên mặt Thi Nghệ lộ ra thần sắc kinh ngạc, vội vàng đề nén lửa giận trong lòng, thu thái độ ngạo mạn lại, hết sức cung kính hành một lễ, nói: “Đổng sự trưởng, sao ngài lại tới?”
Hồ Tinh càng tươi cười đầy mặt: “Vân phu nhân, bà tới đây, sao không chào hỏi trước? Tôi tiếp đón chậm trễ, chậm trễ rồi.”
“Thi Nghệ, nếu ta không tới, làm sao biết được tính cách của ngươi lại có mặt nghênh ngang hống hách như vậy?” Thiếu phụ mĩ lệ đó lạnh nhạt nói một câu “Ta vốn cho rằng ngươi là một nhân tài rất đáng tín nhiệm và coi trọng, thậm chí còn chuẩn bị cho ngươi tham gia toàn bộ quá trình hợp tác với Hồ gia.

Thế nhưng, biểu hiện của ngươi hôm nay lại khiến ta hết sức thất vọng.”
Sắc mặt Thi Nghệ hơi biến đổi.


Bà đã nghe ra ngữ khí của Đổng sự trưởng hơi bất thường.
Bà không khỏi hơi nghi hoặc, bà bất quá chỉ dạy dỗ và đuổi việc hai nhân viên cấp thấp trong sòng bạc thôi, vì sao Đổng sự trưởng lại tức giận như vậy?
Thế là, bà vội vàng biện giải cho mình: “Đổng sự trưởng, là bọn họ làm sai trước, đổ rượu lên người tôi! Tôi phê bình họ không phải không có chút căn cứ nào.”
“Nhưng thái độ và cách dùng từ của ngươi làm người ta khó mà chịu được.

Ngoài ra, ta thấy rõ ràng, gây lỗi chỉ có nữ hài đó, vị kinh lý đổ khu này dường như không làm gì sai, ngươi vì sao cũng bức Hồ tổng kinh lý đuổi việc hắn?
Ngươi còn chưa tham gia vào kinh doanh sòng bạc đã có bộ dạng này, sau này nếu một mình một cõi, còn làm tới đâu nữa?
Ngươi thật quá kiêu ngạo, xử lý công việc quá có vấn đề.

Ngươi cứ về Thượng Hải trước, phản tỉnh cho tốt đi.”
Mĩ phụ nói xong xoay người đi, không đếm xỉa gì tới Thi Nghệ nữa.
Sắc mặt Thi Nghệ như màu đất, sự kiêu ngạo hống hách vừa rồi bây giờ đã không thấy tung tích đâu nữa.
Bà vốn cho rằng, Đổng sự trưởng tối đa cũng chỉ dạy dỗ một hồi, vạn vạn lần không ngờ, chủ tịch hội đồng quản trị lại đuổi mình về Thượng Hải!
Bà không chỉ mất chức vị sắp tới tay và tiền đồ tốt đẹp, mà lại càng mất đi tín nhiệm của Đổng sự trưởng.
Điều này đối với cuộc đời và sự nghiệp của bà có đả kích rất lớn.
Nói không chừng, sau này bà sẽ không được trọng dụng nữa!
Thi Nghệ nghĩ không ra, hết sức nghĩ cũng không ra.
Bà cảm thấy cách xử phạt của Đổng sự trưởng hôm nay tựa hồ đặc biệt nghiêm khắc.
Điều này hoàn toàn khác hẳn với tính cách bình thường của Đổng sự trưởng.

Đổng sự trường bình thường là một nữ nhân phi thường ôn hòa, cực ít lần phê bình thuộc hạ, nghiêm khắc như hôm nay càng chưa thấy bao giờ!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Thi Nghệ nghĩ vỡ đầu cũng không ra, bất quá, Triệu Thụy lại hết sức rõ ràng nguyên nhân.
Bởi vì mĩ phụ được người ta tôn kính này, chính là Vân Phương đã lâu không gặp!
Tổng kinh lý làng du lịch Duy Ni Hồ Tinh vốn không muốn đuổi việc Triệu Thụy lắm, bây giờ thấy Vân Phương ra mặt bảo giữ lại, tự nhiên thuận nước đẩy thuyền, vội vàng đáp ứng.
“Vân phu nhân đã phân phó, ta tự nhiên làm theo.” Hắn cười đáp ứng một câu, rồi quay sang trừng mắt với Triệu Thụy và Mễ Văn nói: “Các ngươi còn không mau cảm ơn Vân phu nhân đi.”
“Cảm ơn Vân phu nhân.”
Mễ Văn vội vàng khom người hành lễ, Triệu Thụy lại chỉ mỉm cười, gật gật đầu với Vân Phương.
Vân Phương quở Thi Nghệ xong, liền quay người đi, trước khi đi, đưa mắt ra hiệu cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy hiểu ý, đi theo sau Vân Phương không xa không gần, chờ đến chỗ khuất, Vân Phương rẽ khỏi đám tùy tùng, mới hiện thân gặp gỡ Vân Phương.
“Triệu lão sư, đã lâu không gặp.

Không ngờ lại gặp anh ở đây.” Vân Phương nửa cười nửa không nhìn Triệu Thụy, trong con ngươi long lanh chớp lên quang mang phức tạp “Ngươi làm giáo viên cấp ba yên ổn không chịu, sao lại đột nhiên ngàn dặm xa xôi chạy tới sòng bạc Duy Ni, làm một kinh lý đổ khu? Không cảm thấy phí tài sao? Hay là… lại nhìn trùng nữ hãi xinh đẹp ôn nhu đó? Chẳng phải vừa rồi ngươi giúp nó sao?”
Triệu Thụy sờ sờ mũi, cười khổ: “Vân lão sư, quá lâu không gặp, cô nói chuyện càng lúc càng sắc bén.”
“Đây đều là nhờ vào phúc của Triệu lão sư ngươi.” Vân Phương cười mỉm làm một lễ “Không có Triệu lão sư ngươi giúp đỡ, Liên Liên nhà ta làm sao có thể trở thành người kế thừa Thi gia, ta làm sao có thể trở thành người tạm thời nắm quyền sau lưng Thi gia? Làm sao có thể luyện ra miệng lưỡi sắc nhọn như vậy?”
Triệu Thụy gãi gãi đầu vẻ rất bất lực, than thở: “Đúng là tự tác nghiệt, sống không nổi mà.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu ta nhất định không làm như vậy.”
Vân Phương cắn cắn môi, chăm chú nhìn Triệu Thụy rất lâu, rồi cười hì hì: “Đáng tiếc, bây giờ ngươi hối hận cũng muộn rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui