Triệu Thụy tuy chỉ tiếp xúc với Hồ Lâm hai ba lần, nhưng lại hết sức thấu hiểu tính cách của Hồ Lâm, biết mĩ nữ lãnh diễm này tính cách cao ngạo, thậm chí còn hơi cực đoan.
Một khi Hồ Lâm biết mình chính là nam nhân quấn quýt với cô hôm đó, hậu quả khó mà tưởng nổi.
Triệu Thụy không cho rằng Hồ Lâm đại phát thiện tâm, tha cho hắn một mạng.
Trong lòng đang suy nghĩ phải giải quyết vấn đề này ra sao, đột nhiên nghe Hồ Lâm nhẹ giọng hỏi bên tai hắn: “Dạ hội của Phan Thần, ngươi nhớ chứ, ngươi cũng ở đó, đúng không?”
“Đương nhiên, tôi còn khiêu vũ với cô nữa mà!” Triệu Thụy trong lòng lầm bầm một câu, cái gì tới phải tới, trên mặt thì lại bình tĩnh như thường.
“Ngươi kiếm đâu ra vé mời?”
“Hỏi chuyện này làm gì?”
“Hiếu kì, không được sao?”
“Vậy ta không nói có được không?”
“Không được!”
“Được rồi, ta nói, là một bằng hữu cho ta.
”
“Ai?”
“Không thể phụng cáo.
”
Hồ Lâm thấy Triệu Thụy giọng điệu kiên quyết, biết không thể hỏi tiếp, bèn hừ một tiếng, đổi góc độ tiếp tục mạnh mẽ công kích: “Sau khi dạ hội đó kết thúc, ngươi lại đi đâu?”
“Trở về nhà, cùng với Mễ Văn.
Có chuyện gì sao? Lâm tiểu thư” Triệu Thụy mặt không biến sắc tim không đập mạnh.
Hồ Lâm chăm chú nhìn Triệu Thụy rất lâu, từ từ rời khỏi lòng Triệu Thụy.
Cô cảm thấy, khí tức trên người Triệu Thụy thập phần tương tự với nam tử ngoại hiệu Lệ Ngân đêm đó.
Thế nhưng, cô lại hơi do dự, bởi vì dung mạo của Triệu Thụy và nam tử kêu là Lệ Ngân đó hoàn toàn không giống.
Cho dù hôm đó cô hoàn toàn không thấy rõ dung mạo của “Lệ Ngân”.
Bất quá rất rõ ràng, trông hoàn toàn khác với Triệu Thụy.
“Ngươi… tạm thời lưu lại.
” Cô lạnh lùng quăng một câu với Triệu Thụy, cũng không tiếp tục dạo chơi thư giãn trong sòng bạc nữa, lập tức xoay người rời đi.
Trong sòng bạc, tất cả khách đánh bạc cho tới nhân viên đã nhìn thấy một màn này đều cảm thấy ù ù cạc cạc, không biết tính cách của Hồ Lâm lại xoay chuyển như vậy.
Khiến người ta sờ không thấu.
Mễ Văn vẫn luôn đứng ở bàn mình, vừa phát bài, vừa nhìn đằng xa, cô có một loại cảm giác chua xót trong lòng đối với hành động thân mật giữa Hồ Lâm với Triệu Thụy, đồng thời cô cũng lờ mờ đoán ra, hành động bất ngờ này của Hồ Lâm, có lẽ có quan hệ với chuyện xảy ra hai ngày trước.
Theo sự rời đi của Hồ Lâm, một màn sóng gió cũng bình yên lại.
Chỉ là nghi vấn do sóng gió lưu lại tịnh không tan đi như vậy.
Những khách khứa và nhân viên thấy một màn này vẫn dùng ánh mắt hoài nghi và dò xét nhìn hắn, thỉnh thoảng còn chụm đầu ghé tai, rù rì bàn tán, hết sức hiếu kì với quan hệ giữa Triệu Thụy và Hồ Lâm.
Triệu Thụy có miệng khó nói, không cách nào giải thích, chỉ đành cưới khổ, rồi không để ý tới những lời bàn tán của họ nữa.
Sau khi làm việc mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lúc tan ca về nhà, rời khỏi thị phi.
Nước bọt của mấy người này thiếu chút nữa dìm chết hắn.
Hơi nghỉ ngơi một chút, Triệu Thụy theo thói quen bình thường, tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết.
Mới đầu, tất cả đều thuận lợi bình thường, nhưng tu luyện càng kéo dài, chân khí trong cơ thể bắt đầu tăng trưởng, Triệu Thụy đang chuẩn bị tiến vào giai cảnh, viễn cổ trớ chú sau lưng hắn lại bắt đầu phát tác.
Cảm giác cháy bỏng như kim châm vào linh hồn xuất hiện như có như không, hơn nữa theo mức độ tu luyện càng vào sâu, lại từ từ trở nên rõ ràng, khiến Triệu Thụy không cách nào tập trung tinh thần trong thời gian dài.
Đối kháng với viễn cổ trớ chú ba bốn tiếng đồng hồ, Triệu Thụy đình chỉ tu luyện.
Tuy đã đạt được mục tiêu tu luyện đêm nay, nhưng hắn càng lúc càng cảm thấy mình phải nhanh chóng tìm trang Phong Thần chi thư thứ ba một cách bức thiết, để phong ấn trớ chú trên lưng mình.
Nếu không, con đường tu hành sau này sẽ càng lúc càng khó khăn, tiến độ tu luyện cũng càng lúc càng chậm chạp.
Triệu Thụy suy nghĩ rất nhiều, nhất thời không ngủ được, bèn dứt khoát ra bãi biển đi dạo.
Đến bãi cát chỗ lần trước cùng với Lý Bưu, Mễ Văn nhìn cảnh biển, Triệu Thụy nhìn về phía xa, mặt biển và bầu trời nối liền thành một thể, đen kịt, không cách nào phân biệt, Thiên Cương Trấn Yêu đảo từng xuất hiện ở mảnh hải vực đó cũng không thấy tung ảnh.
Triệu Thụy tiến vào sòng bạc Duy Ni làm việc, chẳng qua chỉ để làm rõ giữa Hồ thị gia tộc và Thiên Cương Trấn Yêu đảo rốt cuộc có quan hệ thế nào, sau đó xem thử có thể lợi dụng sự liên hệ đó để giúp mình vào lại Thiên Cương Trấn Yêu đảo thu được Phong Thần chi thư trên đảo không.
Thế nhưng, bây giờ hắn không chỉ không thu được nửa điểm manh mối, trái lại còn dính phải một đống phiền phức, cái này ban đầu không dự liệu tới.
“Chuyện này thật phiền phức mà!” Triệu Thụy càu nhàu một câu, móc một điếu thuốc, châm lửa, nhìn khói thuốc màu xanh bay lên, tâm tình phiền muộn vừa rồi của hắn cũng dường như tan đi theo khói thuốc.
Hút được nửa điếu thuốc, mặt biển vốn yên tĩnh, bỗng như sắp sôi, đột nhiên cuộn lên, bãi cát cũng không ngừng run rẩy.
Liền đó, một hòn đảo lớn bị mây mù che phủ xuất hiện ở cách mấy chục cây số ngoài mặt biển!
Hòn đảo này chính là Thiên Cương Trấn Yêu đảo!
Triệu Thụy hơi hồi hộp một chút, hắn không ngờ hòn đảo này nói xuất hiện là xuất hiện, không có nửa điểm báo trước.
Bất quá, hắn tỉnh táo lại rất nhanh, trong lòng trào lên từng trận hưng phấn.
Đây chính là cơ hội trời ban.
Lần trước, thời gian hắn ở lại trên đảo thật quá ngắn, do tình huống đột biến, rời đảo cũng hết sức vội vã, cơ hồ không có hiểu biết gì đối với hòn đảo này.
Hôm nay, hắn hi vọng mình có thể thăm dò ra nhiều bí mật của hòn đảo này hơn.
Cơ hồ không suy nghĩ nhiều hơn, Triệu Thụy nhấn mũi chân xuống mặt đất một cái, cả người đằng không bay lên, bay về phía Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Với tốc độ cao nhất, vượt qua mấy chục km mặt biển, Triệu Thụy cuối cùng cũng đáp xuống bãi biển bằng phẳng đó trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Hoàn cảnh xung quanh giống y với lần trước, không thay đổi gì, chỉ là do đêm tối, cả hòn đảo yên lặng như tờ, không có sinh cơ bừng bừng như lần trước tới, trái lại còn tăng thêm vài phần khủng bố một cách thần bí.
Triệu Thụy đề cao cảnh giác, trong khu rừng nguyên thủy trên đảo này đầy những yêu vật hung ác cường đại.
Tuy bây giờ nhìn yên lặng như thế, nhưng thực tế lại sát cơ khắp nơi, mỗi bước đều kinh hãi.
Càng huống chi, trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo có pháp thuật kết giới kì dị, cảm giác của hắn ở đây không có nửa điểm tác dụng, chỉ có thể bằng vào tai mắt mà cảm thụ hoàn cảnh xung quanh, hơi sơ hở một chút, chỉ sợ hối hận không kịp.
Triệu Thụy lấy Cửu Tiêu Lôi Đình thương từ trong Càn Khôn giới chỉ ra nắm trong tay, sau đó tiến vào khu rừng rậm nguyên thủy mênh mông, đi về phía ngọn núi cao nhất trên Trấn Yêu đảo.
Trong khu rừng nguyên thủy vắng lặng như tờ, từng cây cổ thụ che trời cao tới mấy chục mét, giống như cù long, chạc cây quanh co uốn éo chĩa vào không trung, chống đỡ tàn cây trên trăm mét vuông.
Tàn cây to lớn đan xen chồng chéo lên nhau, không có nửa cái khe hở, chắn hết ánh trăng sao đầy trời ở bên ngoài khu rừng, ngẩng đầu nhìn lên, ngoại trừ cành lá rậm rạp ra, chẳng nhìn thấy gì nữa cả.
Dưới gốc cây, thỉnh thoảng còn thấy những cây nấm bán kính tới một mét, bên ngoài cây nấm nhan sắc mĩ lệ, nếu chiếu theo thường thức tự nhiên, hẳn phải là kịch độc.
Bất quá, sự vật trên Trấn Yêu đảo này không thể suy đoán theo lẽ thường, cho nên Triệu Thụy cũng không biết lũ nấm đó rốt cuộc có ăn được không.
Cẩn thận dè dặt đi trong rừng một đoạn đường, Triệu Thụy bỗng nhiên phát hiện mình không ngờ lại lạc đường!
“Thấy quỷ rồi!” Triệu Thụy lầm bầm một câu, lắc đầu cười khổ.
Một tu chân cường giả như hắn đây mà cũng lạc đường, nếu như đồn ra ngoài, chỉ sợ làm người ta cười rụng hết cả răng.
Bất quá, Trấn Yêu đảo này nơi nơi đều cổ quái, đương nhiên phải tính khác đi.
Hết cách, Triệu Thụy đành bay ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, bay lên trên trời để phân biệt phương hướng.
Triệu Thụy biết nếu mình làm vậy sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Bởi vì trong rừng rậm nguyên thủy trên hòn đảo này ẩn nấp một lượng lớn phi hành yêu thú hung ác, một khi hắn bay lên không, sẽ bộc lộ thân hình, những yêu thú đó sẽ xúm lại công kích.
Bất quá, bây giờ hắn đã không còn lựa chọn nào tốt hơn, so với xông loạn lung tung trong rừng như một con ruồi không đầu thì không bằng bay lên không một cái, quan sát trăng sao và địa hình, xác định phương hướng xong rồi hành động sẽ tốt hơn.
Cân nhắc lợi hại một lần, Triệu Thụy quyết định nhấn mũi chân xuống đất một cái, đằng không bay lên, xuyên qua tàng cây cổ thụ, bay lên trên không, trước mắt liền sáng rõ ra, toàn bộ diện mạo của Thiên Cương Trấn Yêu đảo bày ra trước mắt hắn.
Triệu Thụy liền phát hiện mình đã lệch khỏi hướng đi chính xác, còn may lệch vẫn chưa xa, cũng tính là may mắn trong xui xẻo.
Hắn đang chuẩn bị hạ thấp độ cao, trở về trong rừng rậm nguyên thủy, đột nhiên những tàng cây to lớn gần đó bỗng lắc lư kịch liệt, phát ra tiếng rì rào.
Liền đó, bảy tám con yêu vật to lớn nhìn thấy lần trước từ trên cây cổ thụ bay ra, rít lên sắc nhọn, từ các phương hướng bổ lại hắn!
Triệu Thụy thầm kêu một tiếng không hay, hắn cẩn thận như vậy, không ngờ còn kinh động những con phi cầm to lớn này.
Những con quái điểu cự đại này hết sức hung ác bưu hãn, lực lượng cơ hồ có thể so sánh với Phân Thần kì tu chân giả.
Triệu Thụy tuy tịnh không sợ, nhưng muốn giải quyết hết bọn chúng cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.
Hắn không muốn dây dưa với lũ quái điểu này, vội vàng hạ thấp độ cao, lại tiến vào rừng rậm.
Thế nhưng, những con chim to lớn đó vẫn không tha không bỏ, kêu lên sắc nhọn, từ trên không lao thẳng suống, móng vuốt sắc nhọn chộp tới Triệu Thụy.
Triệu Thụy cảm thấy sau lưng có gió mạnh, vội vàng triển động thân hình, né qua một bên.
Bốn cái vuốt to lớn chụp lướt qua sát người hắn, chụp lên một tảng nham thạch mấy chục tấn phía trước hắn.
Một tiếng “ầm” to lớn vang lên, tảng nham thạch đó vỡ tan trong chớp mắt, biến thành mảnh vỡ tung tóe khắp nơi.
Những con quái điểu đó một kích không trúng, tỏ ra giận dữ hơn, há cái mỏ nhọn đầy răng bén, từng hòn dung nham to cỡ trái bóng rổ bốc cháy hừng hực từ trong mỏ nó bắn ra, bắn thẳng về phía Triệu Thụy!
Những quả cầu dung nham đó mang theo từng luồng hơi nóng, gào rít bay ra, cho dù còn cách thật xa, Triệu Thụy vẫn cảm thấy không khí xung quanh trở nên nóng bức.
Hắn cơ hồ không suy nghĩ nhiều hơn, dùng sức đạp mạnh lên mặt đất một cái, sau đó cả người bay thẳng lên trời với một góc 90 độ so với mặt đất.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Những hòn dung nham đó đập lên mặt đất, nổ ra những tiếng ầm ầm, đất bụi tung bay, từng cái hố sâu xuất hiện trên mặt đất.
Bên rìa hố sâu, do nhiệt độ cao, đã hoàn toàn biến thành vật chát dạng thủy tinh, trong phương viên mấy trăm mét, đất đai cháy xém, thỉnh thoảng còn có ngọn lửa chưa cháy hết không ngừng nhảy múa trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...