“Con gái của Hồ Kinh Vĩ thì sao chứ?” Tên đầu húi cua nghiến răng miễn cưỡng chống chế “Cho dù bản thân hắn có mặt ở đây, ta cũng không sợ hắn! Chuẩn bị ba ngàn vạn cho ta, rồi chuẩn bị một chiếc xe, để bọn ta rời khỏi Liên Đảo, nếu không, các ngươi chờ nhặt thi thể đi!”
Tổng kinh lý Hồ Tinh của làng du lịch Duy Ni lúc này mang kinh lý bộ phận bảo vệ và một lượng lớn bảo vệ, hốt hoảng vội vàng đuổi tới hiện trường.
Khi hắn nghe tên đầu húi cua nói vậy liền biết tên này đã chó cùng cắn giậu, hoàn toàn liều mạng rồi, nếu tiếp tục bức bách, chỉ sợ hắn sẽ nổ súng bắn chết Hồ Lâm thật.
Vào lúc này, tốt nhất là làm theo ý tứ của tên đầu húi cua kia, bảo đảm cho an toàn của Hồ Lâm, rồi sau đó lại nghĩ biện pháp giải quyết tên đầu húi cua.
“Tốt, không sao, chỉ cần ngươi không làm tổn thương Lâm thiếu, mọi thứ đều dễ nói chuyện.
Ngươi muốn tiền, bọn ta cho, xe bọn ta cũng lập tức chuẩn bị xong!” Hồ Tinh không chút do dự đáp ứng yêu cầu của tên đầu húi cua.
“Ngươi nói chắc chứ?” Tên đầu húi cua hung ác nhìn hắn, giọng đầy hoài nghi.
“Đương nhiên.
Đương nhiên chắc.
Ta là tổng kinh lý ở đây, không chỉ quản lý sòng bạc này, mà còn quản lý cả làng du lịch Duy Ni.” Hồ Tinh lôi ra một nụ cười, vội vàng an ủi.
Làm đệ tử trực hệ của Hồ thị gia tộc, làm tổng tài một khu giải trí gần vạn nhân viên, hắn tuyệt đối có thể thỏa mãn yêu cầu nhỏ nhoi này của tên đầu húi cua.
Ánh mắt tên đầu húi cua như dao, xoay chuyển một vòng trên người Hồ Tinh, cảm thấy cách ăn mặc và nói năng của người này quả thật khác với người ta, sự hoài nghi trong lòng cũng lặng lẽ giảm bớt một chút.
“Tốt! Vậy thì ta tin ngươi một lần! Ta chờ mười phút, nội trong mười phút các ngươi phải chuẩn bị xong tiền và xe.
Ngoài ra…” Hắn đột nhiên dùng tay trái bóp chặt cổ Hồ Lâm, tay phải vung vẩy khẩu súng, nâng cao giọng gào lớn: “Ngoài ra ngươi bảo bộ phận bảo vệ của sòng bạc lưu lại! Lui lại! Cách xa ta một chút! Ai dám lại gần, ta giết cô ấy!”
Sắc mặt Hồ Tinh có chút âm trầm, hận không thể nhào lên cắn ra một miếng thịt trên người tên đầu húi cua này.
Cách làm này của tên đầu húi cua, khiến hi vọng cứu viện Hồ Lâm của bọn hắn càng lúc càng mờ mịt.
Tuy trong sòng bạc có tới mấy trăm nhân viên bảo vệ, trong đó không ít người mang theo súng, ngoài sòng bạc cũng ẩn nấp hơn trăm cảnh sát vũ trang tận răng, nhưng bọn hắn lại ném chuột sợ vỡ đồ, không dám dễ dàng phát động cường công.
Bởi vì, Hồ Lâm nằm trong tay tên đầu húi cua, ai cũng không muốn thấy Hồ Lâm bị bất cứ thương tổn gì, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm!
Hít sâu một hơi, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại, Hồ Tinh liền vẫy vẫy tay, tỏ ý cho những bảo vệ li chi lít chít xung quanh lui hết toàn bộ.
Sau đó, hắn lấy ra một nụ cười thân thiện nói: “Huynh đệ, ngươi có yêu cầu gì, cứ nói hết ra, ta sẽ dốc hết toàn lực làm cho.
Bất quá, ta hi vọng ngươi có thể bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương Lâm thiếu.
Được chứ.”
“Cái này thì phải xem bọn ngươi có thức thời hay không.” Tên đầu húi cua hung hăng quẳng một câu “Ngàn vạn lần đừng để ta phát hiện bọn ngươi giở trò, nếu không, ta không thể đảm bảo an toàn của Hồ đại tiểu thư!”
“Ngươi yên tâm! Bọn ta không giở trò đâu, tuyệt đối không giở trò!” Hồ Tinh vội vàng vỗ ngực bảo đảm.
Hai người đang nói chuyện, ba ngàn vạn hiện kim đã chuẩn bị xong, một chiếc Cadillac mới tinh cũng ngừng ngoài sòng bạc, tùy thời cung kính chờ đợi tên đầu húi cua tới.
Tên đầu hui cua thấy yêu cầu của mình đều đã được thỏa mãn, trong lòng tương đối cao hứng.
Hắn mang theo lão già tóc bạc và Phạm Việt, lấy Hồ Lâm làm lá chắn, đi ra ngoài sòng bạc.
Mới đi được mấy bước, dường như hắn đột nhiên nhớ lại gì đó, ngừng bước, xoay người cái “phốc”, dùng súng chỉ vào đầu Triệu Thụy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xú tiểu tử! Đều là ngươi! Nếu không phải ngươi gây phiền phức, chúng ta cũng không tới bước này! Ta phải bắn cái đầu ngươi thành quả dưa thối, mới tiết được nỗi hận trong lòng ta!”
“Giết hắn đi! Đúng là phải giết hắn đi!”
“Tuyệt đối không thể tha cho hắn!”
Hai người Phạm Việt và lão già tóc bạc đều nhao nhao gào lên phụ họa, bọn chúng đã hận Triệu Thụy tới xương.
Trong sòng bạc nhất thời trở nên im re, không ai mở miệng nói gì, bầu không khí nén ép khiến người ta nghẹt thở.
Mọi người đều nhìn ra tên đầu húi cua đã động sát cơ, nhất định phải xử tử hà quan trẻ tuổi này.
Một số khách đánh bạc quay đầu đi, không dám nhìn cảnh máu me sắp xảy ra, mà trên mặt Hồ Lâm cũng lộ ra một tia bất nhẫn, Mễ Văn đứng ở một đổ khu xa càng mặt hoa trắng bệch, quả tim treo lên tới cuống họng, chăm chăm nhìn không chớp mắt vào sự phát triển của tình huống.
Cô rất muốn qua giúp Triệu Thụy thoát khỏi nguy cơ này, nhưng hữu tâm vô lực, chỉ có thể đứng một bên cùng xem với mọi người.
“Này! Này! Đừng xung động! Xung động là ma quỷ! Ngươi giết ta càng phải ở tù, suốt đời không cách nào thoát ra khỏi ngục.
Nói không chừng, ngươi còn phải bị xử tử hình, chuyện này tịnh không có lợi!” Triệu Thụy giơ hai tay lên, làm ra vẻ sợ hãi, miệng thì bô lô ba la khuyên giải, nhưng lại âm thầm thu Đệ nhị nguyên thần thành nhỏ như con ong mật, thả ra dưới bàn đánh bạc, không ai phát hiện ra cả.
Tên đầu húi cua nhếch miệng, cười hung ác: “Cho dù ta không giết ngươi, chỉ cần ta bị tóm, cũng chỉ có một con đường chết, không bằng trước tiên lấy ngươi làm đệm lưng, ngươi ở địa ngục chờ ta trước đi!”
Nói xong, hắn chuẩn bị bóp cò súng, bắn chết Triệu Thụy.
Lúc này, đệ nhị nguyên thần đã bay tới dưới nách hắn, rồi đánh một cú thật mạnh.
Dưới nách vốn là một bộ vị tập trung dây thần kinh, thập phần mẫn cảm, một kích này của đệ nhị nguyên thần lại tập trung lực đạo to lớn, tên đầu húi cua làm sao chịu nổi?
“A!”
Tên đầu húi cua đau đến biến dạng khuôn mặt, hét lên thảm thiết, vung mạnh cánh tay, khẩu súng bay ra, rơi lên bàn đánh bạc, vừa khéo trượt tới gần Triệu Thụy.
Thời gian phảng phất như đứng yên trong khoảnh khắc, cơ hồ tất cả mọi người đều giật mình trợn tròn mắt, bị tình hình chuyển biến quá bất ngờ này khiến cho chẳng biết phải làm sao.
Ai cũng không ngờ tên đầu húi cua đang chiếm cứ ưu thế, chẳng biết sao lại làm ra hành động ngu xuẩn đó.
Đồng thời, ánh mắt mọi người cũng tập trung vào khẩu súng ở gần Triệu Thụy.
Triệu Thụy dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, từ từ cầm lấy khẩu súng, ngắm thẳng vào tên đầu húi cua, rồi mỉm cười nói: “Ta đã nói rồi.
Xung động là ma quỷ.
Sao ngươi lại không nghe chứ?”
Ba tên đầu húi cua, lão già tóc bạc và Phạm Việt đều mặt như tro tàn, há miệng đớ lưỡi, đứng như con gà gỗ, cả nửa ngày cũng chưa tỉnh táo lại.
Bọn chúng vẫn không cách nào tin chuyện phi lý này lại xảy ra ngay trên người mình.
“Vì sao… vì sao…”
Lão già tóc bạc trừng tên đầu húi cua, dốc hết toàn lực gào lên: “… ngươi lại làm ra chuyện ngu ngốc đó! Đây là ngươi tự tìm đường chết mà! Rõ chưa! Tự tìm dường chết! Bọn ta đều bị ngươi hại chết rồi!”
“Ta cũng không biết…” Tên đầu húi cua ủ rũ lắc lắc đầu, vẫn đang thất thần “Vừa rồi nách ta bị con gì đó đốt một cái.
Đau dớn vô cùng.
Căn bản không giữ nổi súng!”
Hai người lão già tóc bạc và Phạm Việt nửa ngày không nói được câu nào.
Qua hẳn một lúc, lão già tóc bạc mới nặng nề thở ra một hơi: “Ý trời! Đây là ý trời muốn chúng ta chết!”
“Mau thả Lâm tiểu thư ra!” Lúc này Triệu Thụy ra lệnh một câu.
Tên đầu húi cua theo đó thả cánh tay đang kẹp cổ Hồ Lâm ra, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Hồ Lâm giãy thoát ra khỏi lòng tên đầu húi cua, hít sâu mấy hơi, đột nhiên xoay người, nặng nề tát một cú lên mặt tên đầu húi cua.
Một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, một dấu tay rõ ràng xuất hiện trên má trái tên đấu húi cua.
“Ngươi vậy mà dám bắt ta! Ngươi đúng là chán sống rồi mà!” Hồ Lâm nghiến răng bạc, thần tình lạnh băng nói “Ngươi cứ chờ chết đi!”
Nói xong, cô nâng cao giọng, ra lệnh cho bảo vệ xung quanh: “Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau bắt chúng lại!”
Bảo vệ xung quanh lúc này như vừa tỉnh mộng, ùn ùn xông lên, đè ba người bọn chúng xuống đất, đập cho một trận, rồi áp giải bọn chúng rời bàn đánh bạc.
Cao tầng lãnh đạo của làng du lịch thì nhanh chóng mang những bảo vệ còn lại vây quanh Hồ Lâm, ngăn cách cô với những khách đánh bạc khác, sợ cô bị tổn thương ngoài ý muốn.
Hồ Lâm với đám người Hồ Tinh hàn huyên một chặp, chứng minh mình không bị thương, rồi mang theo một lượng lớn bảo vệ tới gần Triệu Thụy.
Cô nghiêng đầu, đánh giá Triệu Thụy một lúc, bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ khắp nơi.
“Ngươi tên Triệu Thụy à.
Đầu óc ngươi thật nhạy bén, vận khí cũng tương đối không tệ.
Lần này may mà có ngươi, ta mới thoát được khỏi nguy hiểm.
Ta sẽ nhớ tới ngươi.”
“Đây chỉ là một chuyện nhỏ.
Lâm tiểu thư đừng để ý.” Triệu Thụy không tự ti cũng không ngạo mạn đáp.
“Đừng gọi ta là Lâm tiểu thư, gọi ta là Lâm thiếu! Rõ chưa?” Hồ Lâm sửa một câu, rồi vẫy vẫy tay: “Có công tất thưởng, có tội tất phạt.
Ngươi sẽ được thưởng.”
Nói xong, cô ôm lấy cái eo nhỏ của Nghiêm Bảo Nghi, rời khỏi sòng bạc trong sự vây chặt của đám bảo vệ.
“Hôm nay ngươi làm rất không tệ!” Trước khi rời đi, tổng kinh lý Hồ Tinh cũng vỗ vỗ vai Triệu Thụy, tán thưởng một câu, trong lòng quyết định phải hảo hảo đề bạt người trẻ tuổi này một lần.
Chính hà quan mới tới này giải trừ nguy cơ của sòng bạc, cũng giải trừ nguy cơ của hắn.
Nếu không, sau đó còn xảy ra dị biến gì, ai cũng không cách nào dự liệu.
Tội phạm ép buộc con tin đã bị dẫn đi, nhưng trong sòng bạc nhất thời không cách nào khôi phục bình tĩnh.
Mọi người vẫn đang say sưa trò chuyện về những thứ mới vừa phát sinh.
Các loại ánh mắt kính phục, kinh ngạc, hâm mộ… từ những cặp mắt khác nhau bắn ra, rơi lên người Triệu Thụy, khiến Triệu Thụy tiếp tục trở thành mục tiêu chăm chú của toàn trường.
Bất quá Triệu Thụy lại thần sắc như thường, không khác gì so với lúc đầu, dường như bất luận chuyện gì cũng không cách nào khiến tình cảm hắn dao động quá lớn.
“Này! Triệu Thụy!” Một giọng mềm mại mà quen thuộc từ sau lưng hắn truyền tới.
Triệu Thụy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mễ Văn để hai tay sau lưng, đang yêu kiều đứng sau lưng hắn.
“Hôm nay ngươi nổi tiếng rồi nha!” Mễ Văn cười hì hì nói tiếp.
“Loại tiếng tăm này bớt một chút vẫn tốt hơn.” Triệu Thụy nhún nhún vai, vẻ không để ý.
“Nhưng ngươi đã lập công lao to như vậy rồi, sẽ thăng chức rất nhanh đó!”
Triệu Thụy cười cười, không trả lời, dù sao hắn cũng không thể nói, rằng thật ra hắn không hứng thú với việc thăng chức.
Nếu nói đêm nay có thu hoạch gì, đại khái là lưu lại một ấn tượng trong lòng Hồ Lâm.
Chuyện này có chỗ tốt nhất định trong việc điều tra quan hệ của Hồ gia và Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Mễ Văn ngừng một chút, bỗng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không bị thương trong trận xung đột vừa rồi chứ?”
“Không sao… không bị thương.” Triệu Thụy cười cười, trong lòng hơi ấm áp.
“Vậy thì tốt.
Thật ra, tính mạng mới là quan trọng nhất.
Vừa rồi ta còn lo lắng ngươi sẽ gặp nguy hiểm chứ!” Mễ Văn thở phào, rồi cười duyên dáng, vẫy vẫy tay với Triệu Thụy “Ngươi làm việc tiếp đi, tạm biệt.”
Nói xong, cô đi về bàn đánh bạc của mình.
(Lsqk: Thằng tác giả này lại quên nữa rồi, nãy giờ Triệu Thụy làm việc lố giờ rồi đấy!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...