Lương Đông Hải nghe tiếng la thảm trong kho hàng truyền ra, thân thể không nhịn được run rẩy một cái, hắn biết Đằng Nguyên đã chết, hắn chỉ cảm thấy cả người đều bốc lên khí lạnh.
Mà điều khiến hắn sợ hãi nhất là kẻ giữ mộ này từ đầu đến đuôi đều không lộ ra thân hình của mình, thậm chí còn không phát ra tiếng!
Sự giết chóc vô tình, toàn bộ đều hoàn thành trong trầm mặc, kẻ giữ mộ đúng là giống như một cỗ máy giết người!
Lương Đông Hải tăng thêm tốc độ, xông thẳng vào chiếc xe hơi ngừng cạnh kho hàng rồi nổ máy, tăng hết tốc độ phóng ra khỏi kho.
Nếu có thể chạy vào khu nội thành trước khi kẻ giữ mộ đuổi tới, hắn ắt có thể chạy thoát được một mạng.
Bởi vì trong khu nội thành xe chạy như mắc cửi, nhân khẩu đông đúc, kẻ giữ mộ muốn kiếm ra hắn từ trong biển người tịnh không phải dễ.
Lương Đông Hải một tay nắm vô lăng, giẫm mạnh cần ga, mắt không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu, tim sợ mật run, sợ kẻ giữ mộ đuổi tới.
Chiếc xe nổ máy vang rền, phun ra khói đen dày đặc, toàn tốc chạy về phía trước, lao ra khỏi khu kho hàng rất nhanh, theo đường lớn chạy thẳng về khu trung tâm thành phố.
Chiếc xe chạy trên đường được một hồi, dần dần rời xa kho hàng.
Lương Đông Hải quay đầu nhìn lại, kẻ giữ mộ hình như không đuổi theo.
Hắn không khỏi nặng nề thở ra một hơi, quả tim nãy giờ ở trên cổ họng cũng rơi xuống chỗ cũ.
Hắn cảm thấy mình dường như đã an toàn.
Ý niệm này còn chưa tan trong đầu hắn, một tiếng ầm lớn vang lên, chiếc xe tông mạnh vào thứ gì đó, đột nhiên ngừng lại, tốc độ trên trăm km/h sinh ra lực va chạm to lớn khiến đầu xe vặn vẹo biến dạng, ép vào bên trong, linh kiện vỡ nát văng tứ tán.
Nếu không phải Lương Đông Hải có pháp lực hộ thân, vụ đụng xe này đủ khiến hắn tan xương nát thịt!
Lương Đông Hải dùng sức kéo cánh cửa xe đã biến dạng, bò ra khỏi chiếc xe gần như đã thành một đống sắt vụn.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy kẻ giữ mộ khoác trường bào màu đen trầm mặc đứng trước xe, thạch thương khắc đầy ngân sắc phù chú thò ra khỏi hắc bào, trên cán thương xỏ hai cổ thi thể.
Sắc mặt Lương Đông Hải trắng bệch, tay chân lạnh ngắt, quả tim rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Chuyện hắn lo lắng nhất đã phát sinh, kẻ giữ mộ đã đuổi kịp.
Hắn cơ hồ không suy nghĩ, vung tay lên một cái, mấy chục lá thiểm điện phù bắn ra khỏi tay hắn, bay thẳng vào kẻ giữ mộ
Kẻ giữ mộ không chút động đậy, chỉ là hắc bào khoác trên người nhẹ nhàng bay bay, bên người như có một bức màn sắt vô hình bao phủ, mấy chục lá thiểm điện phù đó còn cách người kẻ giữ mộ mười centimet đã phát nổ toàn bộ.
Ánh chớp li ti không ngừng chớp lên, trong đêm tối tỏ ra đặc biệt chói mắt.
Lương Đông Hải hít thở gấp rút, chỉ cảm thấy miệng như ngậm hoàng liên, vừa đắng vừa chát.
Một kích toàn lực của hắn lại hoàn toàn không tạo thành bất cứ thương tích gì cho kẻ giữ mộ!
Thực lực của kẻ giữ mộ này xác thực là âm hồn dã quỷ bình thường không thể so sánh.
Lương Đông Hải biết giữa mình và kẻ giữ mộ có chênh lệch thực lực to lớn, bèn tâm tàn ý lạnh bỏ qua chuyện kháng cự, để mặc cho kẻ giữ mộ xử trí.
Kẻ giữ mộ đứng trước Lương Đông Hải như thế, lạnh lùng chăm chú nhìn hắn, trầm mặc không nói, trường bào màu đen hòa lẫn với màn đêm đen kịt tỏ ra đặc biệt thần bí ngụy dị.
Lương Đông Hải không cách nào phán đoán kẻ giữ mộ rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ đành thấp thỏm bất an đứng nguyên chỗ cũ, giống như một tử tù bị đưa đến pháp trường, chờ thời khắc tới cùng xảy đến.
Trầm mặc như vậy vài phút, kẻ giữ mộ đột nhiên đưa tay lên, dùng một ngữ điệu sâu thẳm, lần đầu tiên mở miệng nói: “Trả lại… trả lại…”
“Trả lại?” Lương Đông Hải đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền minh bạch ý tứ của kẻ giữ mộ.
Kẻ giữ mộ muốn hắn trả lại hai kiện bảo vật quý hiếm mà hắn đã lấy trộm từ trong mộ của Mạt Đại nhung vu.
Hắn vội vàng gật gật đầu, lắp ba lắp bắp nói: “Ta trả… ta trả cho ngươi.
”
Vừa nói, hắn vừa chạy đến chiếc xe bị hủy, lục lọi một hồi, rồi lôi cái cặp da ra.
Mở cặp da, cho kẻ giữ mộ nhìn đồ vật trong đó, Lương Đông Hải cung cung kính kính đưa cặp da tới trước kẻ giữ mộ.
Cũng không thấy kẻ giữ mộ có động tác gì, chiếc cặp da bị hút vào trong hắc bào đánh “vèo” một tiếng, không thấy đâu nữa.
Lương Đông Hải giao ra cái cặp da, cảm thấy tim mình dường như nhỏ máu!
Chết nhiều người như vậy, trả giá lớn như vậy, là vì hai kiện bảo vật hiếm có trong cặp da này.
Thế nhưng, hai kiện bảo bối đó vẫn bị kẻ giữ mộ thu lại, sau cùng lại trở về trong mộ của Mạt Đại nhung vu.
Đây là đi một vòng lớn, cuối cùng trở về chỗ bắt đầu.
Bất luận là hắn hay là Thần Đạo giáo Nhật Bản, đều là lấy giỏ tre múc nước.
Chỉ là, giá hắn trả ra thảm hơn, bởi vì toàn bộ người nhà hắn đều nằm trong tay Thần Đạo giáo, không có hai kiện bảo vật này đánh đổi, với sự hung tàn của Thần Đạo giáo, người nhà hắn chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Lương Đông Hải nghĩ tới đây liền vô cùng thất vọng.
Hắn thật không muốn giao ra hai kiện bảo vật trong cặp da này, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Bởi vì, cho dù không giao, kẻ giữ mộ cường đại này cũng sẽ giết hắn, cướp bảo vật về.
Ngoài ra, cho dù bây giờ hắn thành thành thật thật trả lại bảo vật, nhưng tỉ lệ kẻ giữ mộ này tha cho hắn một mạng cũng nhỏ đến đáng thương.
Thế nhưng, ngoài ý liệu của hắn là, kẻ giữ mộ sau khi thu hồi được bảo vật, phát ra một chuỗi câu nói nghe như tiếng rít rồi xoay người rời đi, không có bất cứ hành động gì với hắn.
Lương Đông Hải không khỏi ngẩn ra, không ngờ kẻ giữ mộ lãnh khốc vô tình này lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy!
Trong lòng hắn không khỏi nhất thời năm vị đan xen, không nói rõ được là sợ hay mừng.
Thế nhưng, sự hoan hỉ của hắn mới duy trì chưa được hai giây, cơn đau đớn kịch liệt xé tim rách phổi đột nhiên truyền ra từ ngực hắn.
Lương Đông Hải vội vàng xé rách y phục, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy vết thương hắn bị lúc tiến vào mộ Mạt Đại nhung vu lại trở nên ác liệt hơn không chút báo trước, hơn nữa còn tiếp tục ác liệt hơn, dường như có một lưỡi dao vô hình cắt gọt trong vết thương của hắn, khiến miệng vết thương không ngừng mở rộng, khiến máu đen không ngừng chảy ra.
Trong lòng Lương Đông Hải đột nhiên minh bạch, kẻ giữ mộ căn bản không có ý bỏ qua cho hắn, mà hi vọng kẻ trộm mộ hắn chết đau khổ thảm thiết hơn thôi.
Tiếng rít ban nãy kẻ giữ mộ phát ra, đại khái là một loại chú ngữ cổ đại.
Lương Đông Hải dựa vào chiếc xe phế thải, từ từ ngồi xuống, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này chính là yên lặng chờ cái chết đến.
Triệu Thụy mang Minh Linh mặt nạ màu bạc, hai tay khoanh trước ngực, lơ lửng trên không, giống như một kẻ bàng quan không có bất cứ quan hệ gì, từ trên nhìn xuống triệt để mọi sự phát sinh.
Từ khi kẻ giữ mộ xuất hiện, đến khi hắn giết chết hai người Đằng Nguyên, Sơn Điền với thế sấm sét, sau cùng cướp được cái cặp da.
Triệu Thụy thấy hết cả quá trình không sót chút nào.
Bất quá, từ đầu tới cuối hắn không có ra tay.
Bởi vì, theo hắn thấy, những người này bất quá là đen ăn đen, chó cắn chó, không đáng để hắn ra tay tương cứu.
Chuyện hắn muốn làm bất quá là một ngư ông, cướp lấy bảo vật từ trong tay kẻ thắng lợi cuối cùng.
Mãi đến khi kẻ giữ mộ thu hồi cái cặp da, chuyển thân chuẩn bị rời đi, Triệu Thụy liền biết đã đến lúc mình hiện thân.
Thân hình hắn vươn ra, như một sao băng rơi thẳng xuống, nháy mắt đã bay đến trước mặt kẻ giữ mộ.
“Ngươi đi, lưu cái cặp da lại.
” Triệu Thụy nói đơn giản ý định của mình.
Kẻ giữ mộ dừng chân, ánh mắt lạnh băng từ trong hắc bào bắn ra, rơi lên người Triệu Thụy, vòng đi vòng lại đánh giá hắn.
Sau đó, hắn phát ra một tiếng gào bén nhọn, nắm ngân phù thạch thương, đập mạnh xuống Triệu Thụy.
Triệu Thụy luôn giữ cảnh giác cao độ với cỗ máy giết chóc lãnh khốc này, thạch thương vừa động, hắn đã triển động thân hình, bắt đầu tránh né.
Ngân phù thạch thương mang theo tiếng rít phá không, lướt sát qua người hắn, nặng nề đập lên đường nhựa.
Bụi đất đá vụn bắn thẳng lên không trung dưới lực đạo to lớn, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, khe nứt như mạng nhện từ trung tâm là cái hố không ngừng kéo dài ra xung quanh.
Thi thể Đằng Nguyên và Sơn Điền treo trên thạch thương cũng tan nát trong chớp mắt, biến thành vô số thịt vụn, tung tóe khắp nơi.
Một kích không trúng, kẻ giữ mộ động cổ tay một cái, thạch thương dài mấy mét khều lên, vạch một đường màu bạc trong không trung, lại đâm tới Triệu Thụy với một góc độ thần kì.
Mục tiêu của Triệu Thụy chỉ là bảo vật trong cặp da, không muốn dây dưa với kẻ giữ mộ này quá lâu, hắn bèn quyết định tốc chiến tốc quyết.
Hắn lui về sau nhanh như chớp, kẽo dãn một cư li nhất định với kẻ giữ mộ, tay phải vuốt lên Càn Khôn giới chỉ một cái.
Thị Huyết ma đao từ trong Càn Khôn giới chỉ bắn ra, xoay chuyển bay lên cao trên không, giống như một vầng trăng non tử vong, rọi ánh sáng màu máu xuống kẻ giữ mộ.
Theo cách nghĩ của Triệu Thụy, cho dù kẻ giữ mộ là người hay yêu quái, chỉ cần bị ánh sáng của Thị Huyết ma đao bao vây, cho dù máu tươi không bị hút hết cũng phải thụ trọng thương.
Thế nhưng, điều khiến hắn giật mình là kẻ giữ mộ hoàn toàn bất chấp hấp huyết ma quang của Thị Huyết ma đao, vung vẩy ngân phù trường thương xông về phía hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...