Thần Ma Chi Mộ


Triệu Thụy cảm thấy phòng trọ mình thuê rất lớn, phòng trống cũng nhiều, thêm hai người ở cũng không có trở ngại gì lớn, bèn dẫn hai mẹ con Tiêu Phương về nhà.

Tiêu Phương và mẹ được xếp vào phòng ngủ dành cho khách, Tiêu mẫu thân thể không tốt lắm, thêm vào buổi tối bị dọa sợ, hết sức mệt mỏi, ngủ đi rất nhanh.

Nhưng Tiêu Phương thì nằm trên giường, nhìn trần nhà, không thể nào ngủ được.

Chỉ trong ngắn ngủi một ngày, phát sinh quá nhiều sự việc, nó hai lần rơi vào hiểm cảnh, lại hai lần sống sót, đáng gọi là may mắn.

Bất quá, nó cũng phải trả giá lớn cho chuyện này.

Khuôn mặt tú lệ của nó đã bị trọng thương.

Tiêu Phương cầm cái gương nhỏ soi coi, gò má trái sưng cao lên, gò má phải thì xuất hiện vài vết máu.

Vết thương trên gò má trái của nó là kiệt tác của Hoàng Điểu, còn vết thương trên má phải là vừa rồi lúc bị cánh cửa đè, không cẩn thận bị xước.

Tiêu Phương nhìn mặt mình trong kính, trong lòng phiền muộn hết cỡ, nó hung hăng ném cái gương vào góc tường rồi cúi đầu nức nở.

Vết sưng trên mặt nó một thời gian sau sẽ hết, nhưng mấy vết máu lại khó mà xóa đi.

Cho dù về sau trị lành vết thương, cũng khẳng định sẽ lưu lại sẹo, dung mạo đẹp đẽ khiến người ta động lòng của nó chỉ sợ từ nay sẽ không còn nữa.

Cho dù Tiêu Phương có sức chịu đựng tâm lý rất mạnh, nhưng một nữ hài xinh đẹp thế này đột nhiên bị phá tướng, đối với nó mà nói, đả kích vẫn khá lớn.

Triệu Thụy lúc này cũng chưa ngủ, nghe âm thanh lạ trong phòng ngủ của khách, bèn gõ cửa, tiến vào.


“Tiêu Phương, sao vậy?” Hắn có chút kì quái hỏi.

“Không! không có gì, Triệu đại ca.

” Tiêu Phương vội vàng lau khô nước mắt, gắng gượng cười nói, Triệu Thụy đã giúp nó quá nhiều, nó không muốn vì chút việc này mà làm phiền Triệu Thụy nữa.

Triệu Thụy nhìn nhìn mặt nó, lại ngó ngó cái gương vỡ nát trong góc tường, trong lòng liền minh bạch là chuyện gì.

Bất quá, hắn cũng không nói nhiều, an ủi hai câu, xoay người rời đi.

Trở về phòng ngủ của mình, Triệu Thụy lập tức lấy Tử Thanh Tiên Y thần điển ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, xem có thể tìm ra bí phương nào giúp mặt Tiêu Phương khôi phục bình thường không.

Với y thuật của Triệu Thụy, thật ra lúc đầu Tiêu Phương bị Hoàng Điểu đánh bị thương, hắn đã có thể ra tay chữa trị.

Bất quá lúc đó Tiêu Phương chỉ bị chút thương ngoài da, được bệnh viện chữa trị, lại nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.

Thêm nữa, lúc đó hiểu biết của hắn về Tiêu Phương còn chưa thấu triệt, không muốn bộc lộ quá nhiều năng lực trước mặt Tiêu Phương, cho nên mới không tự thân ra tay.

Bất quá bây giờ thương thế của Tiêu Phương nặng thêm, nếu như vẻn vẹn chỉ được chữa trị bình thường, rất có thể sẽ bị phá tướng, cho nên hắn mới không thể không tự thân trị liệu.

Triệu Thụy lấy Tử Thanh Tiên Y thần điển ra, cẩn thận đọc qua, phát hiện trong đó có một loại thuốc cao kêu là Khử hủ sinh cơ cao, dường như có thể có tác dụng.

Loại thuốc cao này vốn dùng trị ngoại thương, viễn cổ tiên ma, sau khi nhục thể bị thương, xoa loại cao này lên, cho dù thương thế rất nặng cũng có thể bình phục rất nhanh.

Còn như dùng trên người bình thường, hẳn phải càng thêm thần hiệu mới đúng.

Triệu Thụy xem bí phương, yêu cầu của loại thuốc cao này không cao, không khó luyện chế.


Hắn lấy ra Ngũ Phương luyện thần lô, lại lấy ra một ít thiên tài địa bảo bỏ vào lò, theo miêu tả trên Tử Thanh Tiên Y thần điển, bắt đầu luyện chế.

Ngân quang lưu chuyển, lửa lò phừng phừng.

Cứ như vậy qua hơn một tiếng đồng hồ, lửa lò dần dần tắt, Khử hủ sinh cơ cao đã luyện chế hoàn thành.

Triệu Thụy mở nắp lò, chỉ thấy một khối vật chất đen sì đặc dính to cỡ bàn tay tán phát mùi cay mũi trong lò.

Triệu Thụy nhăn mũi, cảm thấy thứ này thật quá khó ngửi, đúng là giống như sầu riêng.

Hắn không muốn làm trong nhà đầy mùi hôi thối, nhanh chóng lấy thuốc cao ra, pha thêm nước nóng, làm thành bùn nhão, rồi mang cho Tiêu Phương.

Tiêu Phương lúc này còn chưa ngủ, thấy Triệu Thụy mang một cái bát tiến vào, không khỏi có chút kì quái: “Triệu đại ca, anh có chuyện gì?”
Triệu Thụy đặt cái bát lên đầu giường rồi cười nói: “Ta xem trên mặt ngươi bị thương, nếu không xử lý cẩn thận, sau này có thể có chút ảnh hưởng đối với dung mạo, cho nên đặc ý chế một chút thuốc để ngươi thoa lên.


Tiêu Phương nói: “Mặt em đã có thuốc của bệnh viện rồi.


“Thuốc đó có được bao nhiêu tác dụng, thuốc này chính là tổ truyền bí phương, hiệu dụng hơn nhiều!”
“Thật sao? Hữu hiệu như vậy thật sao?” Tiêu Phương trong lòng bán tín bán nghi, nếu nói vết thương trên mặt dùng phẫu thuật thẩm mĩ xử lý, nó có thể còn tin, nhưng nói dùng loại thuốc mùi khó ngửi này xoa có thể triệt để tiêu trừ, quả thật nó không tin tưởng lắm.

Bất quá, có câu “tử mã đương hoạt mã y” (ý nói hết cách thì thử liều – lsqk), thử một lần cũng không có chỗ nào xấu.


Thế là nó gật gật đầu, bảo Triệu Thụy giúp nó đắp thuốc.

Triệu Thụy cầm que tăm bông, dích thuốc bôi đều lên mặt Tiêu Phương, bao phủ toàn bộ những chỗ sưng bầm và rách xước, không chừa một góc chết nào.

Bôi xong rồi, hắn ngồi bên giường, im lặng chờ dược hiệu phát tác.

Triệu Thụy lần đầu dùng loại cao này, tuy nói Khử hủ sinh cơ cao hẳn có thể có tác dụng, nhưng thật ra trong lòng cũng không nắm chắc lắm.

Mặt Tiêu Phương được bôi đầy thuốc cao, chỉ còn lưu lại hai lỗ mũi để thở, mùi thuốc khó ngửi không ngừng chui vào khiến nó cơ hồ nghẹt thở.

Bất quá, cảm giác thuốc cao bôi trên mặt nó lại thập phần mát mẻ, dường như gió mát thổi qua.

Thế nhưng, loại cảm giác này tịnh không duy trì lâu, rất nhanh, từng trận cảm giác ngứa ngáy đã sinh ra ở miệng vết thương.

Hơn nữa càng lúc càng ngứa, khiến người ta khó bề chịu nổi!
Tiêu Phương không khỏi la lên: “Triệu đại ca! Chuyện gì vậy? Trên mặt ngứa quá nè!”
Vừa la, tay nó vừa đưa tay gãi trên mặt.

Triệu Thụy nghe Tiêu Phương la như vậy, trong lòng lại thở phào một hơi, ngứa ngáy chứng tỏ là vết thương trên mặt nó đang nhanh chóng phục hồi!
“Đừng gãi! Đây là thuốc cao đang phát huy hiệu lực, qua một lúc sẽ hết!” Triệu Thụy giữ hai tay Tiêu Phương lại.

Tiêu Phương hết cách, chỉ đành cắn răng chịu đựng, cứ như vậy qua đại khái hai ba phút, lúc nó cho rằng mình không chống đỡ nổi nữa, cảm giác ngứa lại bắt đầu tự động giảm đi, sau cùng lại không thấy tung tích.

Tiêu Phương lúc này mới hổn hển thở gấp, thân thể căng cứng cũng thả lỏng ra.

“Hết ngứa rồi?” Triệu Thụy phát hiện ra điểm này, mở miệng hỏi.

“Ừm, hết ngứa rồi.

” Tiêu Phương rên nhẹ một tiếng.


Triệu Thụy biết đại công cáo thành, bèn mang chậu nước rửa sạch thuốc trên mặt Tiêu Phương.

Sau khi rửa sạch mặt Tiêu Phương rồi, Triệu Thụy cẩn thận đánh giá một chút rồi cười lên.

“Ngươi tự nhìn đi.

” Triệu Thụy đưa gương cho Tiêu Phương nói.

Tiêu Phương đưa tay, có chút do dự cầm lấy, trong lòng có chút chờ đợi, nhưng sợ hãi nhiều hơn.

Nó mong thuốc cao có thể phát huy kì hiệu, trị khỏi toàn bộ vết thương trên mặt nó.

Thế nhưng nó càng sợ hãi thuốc cao không phát huy hiệu dụng, mặt mình vẫn đầy vết thương.

Trong lòng nó lờ mờ cảm thấy khả năng sau lớn hơn, bởi vì cho dù thuốc cao có thần hiệu hơn nữa, cũng không thể làm nó khôi phục trong thời gian ngắn như vậy.

Mang tâm lý mâu thuẫn như vậy, Tiêu Phương từ từ đưa kính lên trước mắt.

Nhìn bóng người trong gương, đầu tiên nó ngẩn ra, sau đó mắt từ từ mở lớn lên, cơ bắp trên mặt hơi co giật, lộ ra vẻ kinh hỉ đan xen!
Da thịt trên mặt nó sáng bóng như trẻ sơ sinh, những vết thương và vết sưng, dường như trúng phải ma pháp, hoàn toàn biến mất không thấy đâu!
Điều này cũng có nghĩa là dung mạo tú lệ động lòng người của nó đã hoàn toàn khôi phục!
“Đây… đây là thật sao?” Tiêu Phương nhìn gương, dùng tay xoa xoa đôi má, lầm bầm nói “Đây là tôi thật sao? Tôi không nằm mơ chứ?”
“Đương nhiên là không nằm mơ, dung mạo ngươi đã triệt để khôi phục!” Triệu Thụy cười nói.

“Bất khả tư nghị! Đúng là bất khả tư nghị!” Tiêu Phương ngẩng đầu nhìn Triệu Thụy, hứng thú kêu lên “Bác sĩ nói, vết sưng trên mặt em chí ít cũng phải nửa tháng nữa mới mất, còn như vết máu càng cần thời gian dài hơn, thậm chí còn có thể lưu lại sẹo vĩnh cửu, không ngờ chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mặt em đã hoàn toàn khôi phục! Triệu đại ca, hiệu lực thuốc cao này của anh thật quá thần kì rồi!”
Lúc này, mẹ của Tiêu Phương cũng bị tiếng kêu của con gái đánh thức, khi bà mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt tú lệ của con gái, cũng không khỏi giật nảy mình, còn cho rằng mình đang nằm mơ!
Chờ khi bà xác định dung mạo con gái đã hoàn toàn khôi phục, không khỏi tấm tắc khen lạ, ca ngợi y thuật của Triệu Thụy không thôi.

Bà hiếu kì cầm chén, nhìn Khử hủ sinh cơ cao còn lại trong chén, than: “Thật khiến người ta không ngờ được, thuốc cao không bắt mắt thế này lại có hiệu lực thần kì như vậy, tiểu Triệu, nếu không phải tôi biết trước cậu là cảnh sát, khẳng định sẽ cho rằng cậu là một thần y!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui